Khi gần kết thúc bữa ăn, Lesche đã dùng bữa xong sớm hơn một chút vì người trợ lý của chàng đã vội vã đi đến. Chàng ra hiệu cho người phụ tá và nhìn Seria.
“Seria. Sau khi ta kiểm tra tài liệu xong, hãy uống rượu cùng nhau nhé.”
“Được thôi.”
Seria gật đầu rồi nói.
“Tôi cứ nghĩ ngài sẽ nói tôi vứt phần rượu thừa đi chứ.”
“Sao ta có thể vứt đi thứ mà nàng rất thích được chứ?”
“Được rồi, Lesche. Tôi đoán tôi thật sự thích uống rượu. Tôi tự hỏi nếu liệu mình có nên uống mỗi ngày không.”
Khi Seria đáp lại, Lesche bật cười. Ben nói với một nụ cười.
“Ngài muốn chúng tôi chuẩn bị rượu ở đâu, thưa Điện hạ?”
“Trong phòng ngủ của ta.”
Sau đó chàng đi đến phòng làm việc. Seria một lần nữa có suy nghĩ Lesche thật sự tuyệt vời. Hôm nay chàng chỉ vừa quay lại lâu đài cùng nàng.
Nàng nghe nói Lesche cũng làm việc trong khi nàng đi kiểm tra sông băng. Chàng hẳn phải bận rộn hơn cả nàng. Nhưng chàng cứ đi làm việc như thế này… Chàng không thấy mệt sao? Nàng thắc mắc Lesche có bao nhiêu năng lượng trong người, và vì lý do gì đó mà nàng cảm thấy khá ganh tỵ.
Seria bước vào nhà kính lần đầu tiên sau một thời gian dài. Trước đây Kalis đã tự tiện đến đây tìm nàng, và gần như phải đấu tay đôi với Lesche. Nàng nhặt những nhánh cây bạc lên.
Trước khi rời đi, nàng dành một chút thời gian để nhìn xung quanh không gian rộng lớn. Đột nhiên một luồng suy nghĩ ập đến. Khi đó Kalis dù sao cũng là một nhân vật nam thứ chính, nàng ước gì mình có thể nhận ra sớm hơn một chút, rằng anh không thể bỏ rơi nữ chính Lina…
‘Là do mình đã tin tưởng Kalis. Mình đã tin tưởng khi anh ta nói anh ta yêu mình. Mình đã tin, và sau đó tai nạn đã xảy ra. Mình không muốn đổ lỗi cho anh ta. Mình chỉ có thể đưa ra lựa chọn tốt nhất vào thời điểm đó.’
***
Khi Seria bước vào phòng ngủ của Lesche, đã có sẵn một dãy các chai rượu vang. Những lát phô mai mỏng, trái cây chua và các loại hạt đã bóc vỏ được bài trí rất đẹp mắt bên cạnh.
Nàng lấy một chai rượu và nhìn kỹ nhãn hiệu của nó. Nàng có thể biết đó là thật hay giả. Nhãn hiệu thật sự được khắc họa huy hiệu hoàng gia với những viên đá quý nhỏ giống như hình khối. Cái chai không chỉ là thủy tinh…
Ngay khi đó cánh cửa mở ra và nàng nhận thấy một sự hiện diện.
“Nàng đợi lâu không?”
“Tôi chỉ mới đến thôi.”
Có vẻ Lesche vừa tắm xong. Nàng có thể nhận thấy hơi ấm từ người Lesche tỏa ra khi chàng ngồi xuống bên cạnh nàng. Thật kỳ lạ khi nhìn thấy mái tóc bạc của chàng, phần đuôi hơi ướt, đang óng ánh đẹp đẽ.
Seria muốn chạm vào chúng. Có tất cả các loại tóc trong thế giới này. Hiện tại Seria có mái tóc màu xanh lục. Nhưng không giống mái tóc màu xanh lục có người thích người không, mái tóc bạc là một màu tóc bí ẩn được mọi người hâm mộ.
Nó thật sự rất đẹp…
“Sao nàng lại nhìn ta chằm chằm như vậy?”
“Tôi có thể chạm vào mái tóc của ngài được không?”
Lesche mỉm cười, sau đó chàng nắm lấy tay Seria và đưa lên tóc mình. Chàng không hề do dự, điều này khiến những ngón tay Seria hơi nao núng.
Không phải. Nàng không nghĩ mình sẽ có nhiều cơ hội được chạm vào tóc chàng như thế này. Vì thế nàng thu hết can đảm và nghịch nghịch ngọn tóc của Lesche. Hơi ấm áp lan dần ra đầu ngón tay nàng.
“Được chưa?”
“Vâng.”
Seria mỉm cười.
Sau đó Lesche nắm lấy bàn tay nàng đang trượt xuống. Tay của họ bất ngờ dừng lại trên má chàng. Lesche không buông tay Seria.
Chàng nắm lấy tay nàng như thế và chăm chú nhìn vào nàng. Seria cùng nhìn chàng và hỏi.
“Ngài say rồi sao?”
Lesche mỉm cười và buông bàn tay nàng ra.
“Nàng đã uống bao nhiêu rồi?”
“Tửu lượng của ngài có cao không?”
“Ta không yếu đâu. Nàng thì sao?”
“Tôi không chắc lắm. Nhưng tôi là người khổ hạnh* vì tôi là Stern.”
(ND: Khổ hạnh là một hình thức tu bắt cơ thể phải chịu đói khát đau đớn. Hình thức tu này có trước khi Phật giáo ra đời)
“Người khổ hạnh à? Nàng sao?”
Lesche bật cười như thể chàng vừa nghe một từ thú vị. Chắc chắc nó khá buồn cười khi Seria tự hào nói mình là một người khổ hạnh.
‘Thật không thể tưởng tượng được nàng ấy trông quyến rũ thế nào khi đi dạo xung quanh.’
Lesche hẳn đã xem việc trêu chọc nàng là một trong những sở thích của mình, đáng ngạc nhiên là chàng không nói thêm gì nữa. Chàng rót một ít rượu vào ly của nàng và nâng ly như thể đang chúc mừng.
Seria đã uống rượu. Một số loại rượu đắng quá mức chịu đựng, nhưng một số khác lại hợp khẩu vị của nàng.Nó có mùi thơm như kẹo ngọt. Chính là vị tươi tốt của quả nho đã cắt đứt mùi vị mạnh mẽ của cồn và nâng mùi vị của rượu lên. Không có gì xa xỉ hơn thế này.
Khi nàng tiếp tục uống, khuôn mặt liền trở nên nóng bừng. Tâm trạng của nàng trở nên hưng phấn hơn khi chuyển sang vị khác. Nàng liếc sang Lesche đang lặng lẽ uống cạn ly rượu của chàng. Thật kỳ lạ, chàng trông rất bình thường. Không phải họ vừa uống hết bốn chai rượu sao? Một sự nghi ngờ mạnh mẽ lướt qua tâm trí Seria. Lẽ nào chỉ có ly của nàng là rượu còn chàng chỉ đang uống nước trái cây thôi à?
“Đó là nước trái cây sao?”
“...”
Nàng vừa nói lớn ra à? Lesche mỉm cười nhìn vào Seria và chiếc ly.
“Xem thử đi.”
Lesche đặt ly rượu của mình vào tay Seria. Nàng không thể không nghiêng cái ly. Đó thật sự là rượu vang. Seria nói, nhìn xuống ly của mình.
“Tôi cứ tưởng ngài đang uống nước trái cây.”
“Nàng nghi ngờ mọi thứ.”
Không đúng, chàng rất mạnh mẽ và khuôn mặt chàng cũng không hề đổi sang màu sắc khác. Seria định rót đầy ly cho Lesche, nhưng nàng lại thoáng xấu hổ. Lesche đang cởi bỏ áo của mình.
Có lẽ nếu tỉnh táo, nàng sẽ nghĩ Lesche cởi áo do chàng cảm thấy nóng. Nhưng chàng vừa mới tắm rửa sạch sẽ và có một chiếc áo khoác mỏng mặc trong nhà. Nhưng khi đó, nàng đã say khướt vì liên tục uống quá nhiều rượu. Nàng thậm chí còn nghi ngờ ly rượu của Lesche là nước trái cây.
Có lẽ do nàng đã quá say, nhưng nàng nhìn thấy Lesche nhướng cao một bên mày khi nhìn chằm chằm vào nàng. Seria hắng giọng và chuyển hướng cuộc trò chuyện.
“Tôi nghe nói muốn nhận được món quà của Hoàng gia như thế này phải tích rất nhiều thành tựu. Thứ này rất có giá trị đúng không?”
“Nó đã chất đống vừa đủ rồi.”
“Nếu ngài nói điều gì đó giống vậy ở bên ngoài, họ sẽ nhìn ngài với một ánh mắt ác cảm thật sự đấy.”
“Thứ này thật sự có giá trị đến thế à?”
“Tất nhiên rồi. Vậy chính xác thì điều gì có giá trị đối với ngài vậy?”
“Nàng là điều quý giá nhất.”
“Tôi là một Stern mà.”
“Không, là nàng.”
“...?”
Seria chậm rãi chớp đôi mắt. Điều nàng vừa nghe… Đôi tay nàng mất đi sức lực trong giây lát, và làm đổ rượu lên quần áo của Lesche.
“A!”
Seria hét lên kinh ngạc. Quần áo Lesche toàn màu đỏ. Nàng loạng choạng vì ngạc nhiên. Lesche nắm lấy tay nàng và đặt nàng ngồi xuống ghế sô pha.
“Lesche? Ngài có lạnh không?”
“Không lạnh lắm đâu, bình tĩnh lại nào.”
“Tôi sẽ gọi người mang quần áo đến.”
‘Đợi đã, phòng ngủ của ngài ấy không có quần áo sao?’
Seria cố kéo sợi dây để gọi ai đó, nhưng Lesche đã ngăn nàng lại.
“Đừng gọi họ. Sẽ ầm ĩ hơn nếu Ben đến.”
“Ben? Ông ấy sẽ cằn nhằn à?”
“Không.”
Lesche cau mày.
“Ông ấy sẽ cười.”
“...?”
Trong một lúc Seria không thể hiểu Lesche đang nói gì. Tại sao? Điều gì khiến ông ấy cười trong một tình huống giống như thế này? Vì nàng đã uống rượu và làm đổ rượu sao? Hay việc Lesche bị ướt? Ben thích nàng và rất lịch sự. Ông ấy không phải người sẽ cười nhạo sai lầm của người khác.
Dù sao thì.
“Xin đợi một chút.”
Trông thấy Lesche đang bị ướt đến tận cổ tay khiến Seria muốn bật khóc. Trước tiên nàng làm ướt khăn tay với nước đá và lau tay cho chàng.
Khi đang làm vậy, nàng đột nhiên nhận ra Lesche quá im lặng. Nàng ngẩng đầu lên và chớp chớp đôi mắt vì Lesche đang nhìn chằm chằm vào nàng. Khi chàng bắt lấy ánh mắt nàng, chàng ngoảnh mặt đi và dùng tay còn lại che cằm.
“Lesche? Sao vậy?”
“Sao nàng lại làm vậy?”
Má của Lesche hơi đỏ lên. Seria hạ mắt xuống và cảm thấy choáng váng. Sau đó nàng nhìn về phía trước, mọi cảm xúc trước đó đều hoàn toàn tan biến. Bởi vì áo khoác của Lesche đã dính đầy rượu. Seria thở dài… ‘Sao mình lại vụng về vậy chứ?’
Seria đã từng rót rượu cho người mà nàng không thích khi còn nhỏ, và kỹ năng của nàng chắc chắn đã tích lũy trong cơ thể vì nàng đã rót rất nhiều lần. Vậy thì tại sao? Tuy nhiên nàng vẫn thấy mừng vì đó không phải vết sưng trên đầu.
“Tôi cũng phải cởi cái này ra.”
Với đôi mắt ngấn lệ, Seria tháo từng cúc áo trên chiếc áo khoác của Lesche. May mắn là chiếc áo bên trong chỉ hơi ướt. Tuy nhiên Seria quyết định cởi cả chiếc cúc của chiếc áo bên trong, nàng nghĩ mình phải mua quần áo mới cho Lesche.
Tin tốt là chiếc quần của chàng không bị ướt. Đôi tay nàng đột ngột bị giữ lại khi cởi đến chiếc cúc cuối cùng. Nàng gần như hét lên thành tiếng. Như vậy cũng đúng thôi, vì trong một khoảnh khắc trái tim nàng như bị ai đó tóm lấy.
“...”
Seria ngẩng đầu lên.
Ánh mắt nàng chạm mắt của Lesche. Chàng chậm rãi nhìn nàng, từ khuôn mặt đến ngón chân. Đó có phải là ảo ảnh? Nhưng nàng cảm thấy như thể một con thú háu ăn vừa dùng lưỡi liếm con mồi. Phải mất một lúc nàng mới nhận ra ánh mắt Lesche tối lại hơn bình thường. Nàng không khỏi rùng mình.
Nàng xoay đầu qua một bên né tránh ánh mắt chàng, và Lesche thả một bên cổ tay của nàng ra. Nàng đã sai khi nghĩ chàng sẽ để đó và lùi lại.
Lesche nắm lấy cằm Seria và ép nàng nhìn vào chàng. Seria chậm rãi chớp đôi mắt. Đôi mắt của người đàn ông này bình thường cũng vậy sao?
Những ngón tay chàng chậm rãi chạm vào môi dưới của Seria. Đó là bàn tay trước đó bị dính rượu. Khoảnh khắc đó Seria không thể nghĩ được gì nữa. Nàng cảm thấy đầu mình đã hoàn toàn bị lộ ra bên ngoài. Giây phút dừng lại dường như không kéo dài quá lâu, vì Lesche đã từ từ cúi đầu về phía nàng.
Môi họ dần chạm vào nhau. Trái tim nàng bắt đầu đập loạn xạ. Bàn tay nàng run rẩy khi chạm vào cánh tay chàng, và Lesche nâng đầu mình lên.
Seria khó nhọc nuốt nước bọt khi nhìn Lesche. Chuyện gì lại thú vị như vậy? Có phải do nàng đang say không? Hay bởi vì Lesche quá đẹp trai? Kỳ lạ là nàng không thể rời mắt khỏi chàng.
“Seria.”
Lesche hôn lên trán nàng và lùi lại. Seria lơ đãng chạm tay vào trán mình.
“Chúng ta không thể uống cùng nhau nữa.”
“Có phải vì tôi đã làm đổ rượu lên ngài không?”
“Không, không phải vậy.”
Lesche đưa tay lên vuốt khuôn mặt mình.
“Ta chưa bao giờ cầu nguyện nhiều đến vậy để sự chấp thuận của Hoàng gia đến nhanh chóng.”
“...”
Seria tỉnh lại muộn màng. Nàng không thể không hiểu ý của Lesche. Nàng đột nhiên thấy khát, sau đó đưa tay ra lấy rượu và uống.
** Còn tiếp **