Bi kịch của những kẻ phản diện

chapter 92

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hôm sau khi mặt trời vẫn chưa lên.

Khi Seria tỉnh dậy trong cơn khát, có thứ gì đó đã chắn ngang tầm nhìn của nàng. Nàng chớp mắt ngơ ngác. Một giây sau, nàng nhận ra đó là khuôn ngực của Lesche. Seria vô cùng xấu hổ khi nhìn thấy làn da trần trước mặt mình nên đã nhảy dựng lên. Nhưng cả hai bàn tay nàng đều đang bị giữ lại.

Đó là Lesche. Làm sao mà người đàn ông đang say giấc này lại có thể nắm tay người khác như vậy? Nàng chống người trên khuỷu tay và nhìn chằm chằm vào Lesche. Nàng thắc mắc tại sao chàng lại ở trần mà đi ngủ như thế này, nhưng câu trả lời đã nhanh chóng xuất hiện.

‘Hôm qua mình đã làm đổ rượu lên người của ngài ấy. Ngài ấy không chạm vào mình trong khi ngủ đâu nhỉ.’

Seria cau mày. Không phải không có khả năng đó, nhưng nàng muốn tin rằng chuyện đó không xảy ra. Tất nhiên nàng nhớ rất rõ chuyện hôm qua.

‘Lesche và môi của ngài ấy… Môi mình…’

Hơi nóng thả vào tai nàng. Đó không phải một nụ hôn sâu. Đôi tay nàng run rẩy. Nàng do dự, cố gỡ những ngón tay đang đan vào tay chàng ra.

Nàng lo mình sẽ đánh thức Lesche. Nàng nghĩ sẽ thật xấu hổ nếu bây giờ nhìn vào mắt của Lesche.

Vì vậy nàng lại từ từ ngồi dậy và nhắm chặt đôi mắt.

“Nàng định đi ngủ như vậy à?”

“A!”

Seria gần như ngất đi khi nghe thấy giọng nói bất ngờ từ trên đầu mình. Thay vì nàng, Lesche lại thấy xấu hổ, sau đó chàng buông tay nàng ra và vỗ nhẹ vào lưng Seria.

“Sao nàng lại ngạc nhiên?”

“Ngài có thể làm ơn tạo ra một số dấu hiệu nào đó để nhận biết sự hiện diện của mình được không?”

“Dấu hiệu cho sự hiện diện của ta à? Ta có làm mà.”

“Có sao? Khi nào chứ?”

Lesche đột ngột nắm lấy tay nàng và đặt lên ngực mình. Làm da của chàng chạm vào bàn tay nàng và Seria gần như ngất xỉu lần nữa.

“Nó đang đập rất nhanh.”

“Đó là dấu hiệu à? Ngài nghĩ tôi là một kỵ sĩ như ngài sao? Làm sao tôi có thể nhận ra điều đó được chứ!

“Đừng giận, Seria! Ta chỉ đùa thôi.”

Seria run rẩy trước lời nói xen lẫn tiếng cười của Lesche. Khi ai đó quá giật mình, họ sẽ vô thức lên giọng.

Nàng mất hết sức lực và bước đi khập khiễng.

“Sao nàng lại thức dậy? Căn phòng lạnh quá à?”

“Không phải, tôi chỉ khát nước.”

“Cổ họng của nàng à?”

Lesche buông tay Seria ra. Nàng nhìn thấy phần thân trên ở trần của chàng và vội vàng đảo mắt đi, sau đó lại liếc về phía chàng một lần nữa. Chàng đang mặc quần, thậm chí chỉ có phần thân trên nhưng cơ bắp của chàng lại rất… Dù sao thì chàng cũng là một kỵ sĩ.

“Đây, uống đi.”

“Cảm ơn.”

Seria uống ly nước Lesche đã đưa, sau đó trả lại chiếc ly. Chàng không nằm xuống lại nên nàng nghi ngờ nhìn.

“Ngài không ngủ nữa à?”

“Ta phải đi.”

“Đi sao?”

Nàng cố gắng nhìn vào đồng hồ, nhưng Lesche chỉ đặt nàng nằm xuống và chớp mắt. Chàng đắp chăn lên tận cổ nàng. Lesche vẫn nghĩ Seria sắp bị chết cóng.

“Nàng nên ngủ thêm đi.”

“Được. Ngài có phiền không nếu tôi ở lại đây?”

“Nàng có thể ngủ cho đến khi ta quay lại.”

“Tôi sẽ ngủ đến ngày mai.”

Seria tinh nghịch, điều đó khiến Lesche mỉm cười. Cổ họng nàng ẩm ướt nhưng cơ thể lại ấm áp. Trước khi kịp nhận ra, nàng đã chìm vào giấc ngủ.

***

Vào buổi trưa.

Sau chuyến đi đến sông băng, Seria đã ngồi xuống uống một tách trà ấm áp.

“Tôi đã uống quá nhiều rượu, tôi cứ nghĩ mình không thể cưỡi ngựa được.”

Mặc dù đã uống rất nhiều nhưng ngạc nhiên là nàng không cảm thấy nôn nao trong người. Đúng thật là đồ uống chất lượng rất đáng giá.

“Tiểu thư Seria.”

Linon đến khi Seria đang sắp xếp tiền quản lý nội bộ. Cậu ta mang theo một tin rất thú vị.

“Công tước Howard à?”

“Vâng. Tôi vừa nhận được tin.”

Tin tức là về việc chinh phục lũ quỷ lần này đã hoàn toàn bị phá hủy. Nàng không có lựa chọn nào khác ngoài việc mở to đôi mắt mình. Các đội ngũ chinh phục được Công tước Howard thành lập để tìm kiếm vùng đất, thứ mà ông ta cố gắng đòi lại lần này là một vùng đất có mỏ khoáng sản sắt thép bị chôn vùi.

“Mặc dù rất khó để tiến vào, nhưng Công tước Howard vẫn tiếp tục thúc đẩy nó. Vậy nên tôi nghe nói khả năng các quý tộc khác đã hợp lực để đánh bại ngài ấy là rất lớn.”

“Berg cũng sẽ không tham gia vào.”

“Ngài ấy thật tham lam. Thật ra tôi nghĩ Công tước Howard đã phạm sai lầm khi cố gắng chứng tỏ mình có thể thành công mà không cần Berg.”

“Ồ… Điều đó chắc chắn rồi.”

Mặc dù không hoàn toàn phụ thuộc vào Berg, nhưng Berg lại có lực lượng mạnh nhất. Có vẻ Công tước Howard muốn nhân cơ hội này để chứng tỏ một cách rõ ràng rằng ông ấy có thể thành công đánh bại lũ quỷ mà không cần đến Berg.

‘À thì… cho đến giờ ông ấy cũng đã làm được.’

Ngoài ra có một tin đồn khá đúng sự thật được lan truyền khắp thủ đô đó là lý do mà Berg không tham gia trận chiến này là vì Howard đã không thể đưa ra phần thưởng xứng đáng.

“Linon. cậu thích thú đến vậy à?”

“Ồ, xin lỗi thưa tiểu thư. Tôi không thể ngừng cười được.”

Linon không ngừng cười lớn. Điều này quá vui đến nỗi Seria cũng bắt đầu cười. Nhưng cậu ấy là trợ lý của Berg vậy nên cậu không cần phải tính toán kỹ lưỡng hay giải thích sinh động như vậy.

Thật tốt nếu lực lượng hiện tại mà Công tước Howard độc chiếm lợi ích thì cuộc chiến với Nữ Hoàng Ekeziel đi đầu sẽ lắng xuống.

Thành thật mà nói thì việc kinh doanh của các quý tộc khác sẽ bị tổn thất bao nhiêu chứ? Khi nó chồng chất như thế này và mở rộng ra, các cấp trên của đế chế Glịck sẽ bị đóng băng và sự căng thẳng giữa các lãnh thổ sẽ gia tăng, khiến việc này trở nên rắc rối hơn.

“Hôm qua người đã uống rượu cùng với Điện hạ à?”

Khi những lời nói thoát ra từ miệng của cậu ấy, Seria đánh rơi những giấy tờ nàng đang cầm trong tay rơi xuống sàn. Linon bối rối nhặt chúng lên.

“Có chuyện gì sao?”

“Không có.”

“Tửu lượng của Điện hạ rất tốt. Nếu chúng tôi uống rượu với nhau, tôi là người duy nhất không thể uống được.”

“Nếu chỉ đến mức đó thì hôm qua ngài ấy thật sự rất tỉnh táo.”

‘Thật ra thì mình đã say đến mức có thể hôn ngài ấy. Nhưng tại sao ngài ấy lại hôn mình? Bầu không khí khi đó có chút ngột ngạt vì mình phải cởi bỏ quần áo ướt của ngài ấy. Nhưng mình thậm chí còn chưa cởi nó ra.’

Càng nghĩ về điều đó nàng càng thấy xấu hổ. Seria vuốt mặt mình bằng cả hai tay. Nàng không biết tại sao mình lại như thế này khi nói chuyện thoải mái với Lesche.

“Tiểu thư…?”

Ngay sau đó Linon đã nói với một giọng run rẩy. Seria ngừng vuốt mặt mình và ngẩng đầu lên.

“Chuyện gì?”

Linon đang phân loại một số giấy tờ với độ dày khác nhau trên tay.

“Người sẽ đi đến vùng đất này sao?”

“Ồ.”

Nàng chớp chớp đôi mắt. Thứ Linon đang cầm là tài liệu mô tả chi tiết vị trí và cách bố trí mảnh đất mà Seria được kế thừa từ Kellyden. Nó thật sự là mỏ pha lê ma thuật ẩn giấu giá trị to lớn, nhưng bề ngoài nó đã bị ô nhiễm bởi Magi và bị bỏ hoang.

Seria đã nhìn thấy nó trước đó, và có vẻ đã bị xáo trộn. Nàng thản nhiên nói.

“Đó là vùng đất ta được thừa kế từ Kellyden. Cậu biết nơi đó à?”

“Vâng, tôi biết. Tôi rất tò mò tại sao người lại chọn nơi này?”

“Cậu có biết ở đây có một mỏ khoáng sản không?”

“Không phải đó là một mỏ khoáng sản nhỏ đã bị bỏ hoang sao?”

Seria chớp mắt. Những điều Linon nói hoàn toàn trùng khớp với báo cáo mà nàng đã nhận được sau khi hoàn tất việc thừa kế.

“Sao cậu biết tất cả những điều đó?”

“Đó là một trong những sở thích của tôi mà.”

Seria cau mày.

“Cậu đã cố kiểm tra thông tin vùng đất của ta à?”

“Hả? Không, không phải đâu. Tôi chỉ nói sở thích của mình là tìm hiểu địa lý chỗ này chỗ kia thôi!”

“Ồ! Ta đã hiểu lầm cậu rồi.”

“Tôi là người thế nào trong mắt của người vậy, thưa tiểu thư?”

Seria chỉ cười khúc khích.

“Dù sao thì thay vì lối vào mỏ ở đây, ta muốn tạo một lối vào mới từ phía đối diện. Ta nghĩ chỉ có khu vực này là không có Magi.”

“Đó là nơi tiếp giáp với lãnh địa của Nữ Công tước xứ Polvas. Vì cô ấy xuất thân từ lãnh địa Berg nên cũng không khó lắm…”

Dù đã trả lời nhưng Linon vẫn hỏi với vẻ mặt tái nhợt.

“Tiểu thư, đó không phải mỏ đồng mà là một mỏ vàng được chôn dưới lòng đất. Không phải nơi này bị ô nhiễm bởi Magi sao? Nó quá nguy hiểm. Người đang lắng nghe chứ, thưa tiểu thư?”

“Được rồi mà, Linon. Bình tĩnh nào.”

Thật ra Seria muốn xem khoảng một nửa thôi. Nàng đã có chiếc vòng.

Nhưng nếu nàng tiếp tục nói tới thì Linon chắc sẽ chết sớm mất.

“Ta muốn thực hiện một vài thí nghiệm.”

‘Liệu chiếc vòng này có thể thanh tẩy Magi được không? Nếu được, thì là bao nhiêu?’

Seria nghĩ nàng không nên hành động liều lĩnh cho đến khi có được kết quả chính xác.

Kết quả chính xác.

Seria nhìn ra bên ngoài cửa sổ suy nghĩ. Khung cảnh tuyết trắng đập vào mắt nàng. Nghĩ lại tình huống hiện tại trên lục địa đã xuất hiện lũ quỷ ở khắp mọi nơi. Nàng gặp rắc rối với sự thật là lũ quỷ sẽ thỉnh thoảng xuất hiện gần lãnh thổ Berg.

Sau khi cân nhắc trong nhiều ngày, nàng nhấc bút.

***

Đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi.

Seria đứng khoanh tay trước sảnh hội nghị chính.

“Mời vào, thưa tiểu thư.”

Một người hầu lịch sự mở cửa. Có rất nhiều người ở bên trong hội trường. Nàng thấy khá xấu hổ vì những chỗ ngồi được sắp đặt dọc theo chiếc bàn khổng lồ đã chật cứng không còn chỗ trống. Những chư hầu im lặng đứng lên cúi đầu hành lễ ngay khi nhìn thấy nàng.

“Seria.”

Người phụ tá mang một cái ghế đến và đặt ngay bên cạnh Lesche. Sau khi Seria ngồi xuống, các chư hầu cũng cẩn thận làm theo.

Lesche lên tiếng.

“Stern đã gợi ý rằng chúng ta nên tiếp tục đánh bại lũ quỷ ở đồng bằng Connes.”

“Đúng vậy.”

Seria không còn gì để giải thích vì các chư hầu đều hưng phấn, lắc lắc hông. Nàng đã đề xuất việc xuất chinh vào vài ngày trước, và tờ giấy đã bị cũ nát như thể họ đã đọc báo cáo đó vô số lần.

“Nếu chúng ta thành công đánh bại lũ quỷ ở đồng bằng Connes, chúng ta có thể sử dụng lại con đường đó!”

“Trong ba năm nữa, ít nhất một phần ba số Magi sẽ biến mất. Trong mười năm, nó sẽ bốc hơi hoàn toàn.”

“Con đường đến phía đông rất dài, nhưng chi phí vận chuyển sẽ giảm đi rất nhiều!”

Đồng bằng Connes là một vùng đồng bằng nhỏ nằm ở cực đông lãnh thổ Berg. Mặc dù nó có kích thước nhỏ nhưng lại là nơi sinh sống của loài ma thú. Điều đó khiến con người không thể đi xuyên qua được.

Diện tích tổng thể của vùng đất rất nhỏ và trung tâm lại bị ô nhiễm, khiến nơi đây trở thành một nơi hoàn hảo để Seria thử nghiệm. Vì đây là một phần của lãnh thổ Berg.

** Còn tiếp **

Truyện Chữ Hay