Bi kịch của những kẻ phản diện

chapter 90

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Còn một ngày nữa là rời khỏi lãnh thổ Kellyden và tiến vào lãnh địa Berg.

Chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa là đến lãnh địa nhưng màn đêm đã buông xuống và cả nhóm quyết định nghỉ chân tại đây. Sau khi ngủ quên trên xe ngựa, Seria giật mình tỉnh dậy. Trong ánh sáng mờ ảo bên trong cỗ xe, Seria chớp chớp đôi mắt mơ màng và nhận ra cổ mình đã cứng đờ.

Nàng mở to mắt ra nhìn sang phía bên cạnh và thoáng bối rối. Đó là lý do nàng biết mình đã ngủ gục và gối đầu lên vai Lesche.

‘Lạ thật. Mình nhớ mình đã dựa vào xe ngựa mà.’

Nàng không biết Lesche đã vào xe từ lúc nào. Nàng chớp mắt và duỗi tay ra, sau đó vẫy nhẹ nó trước mặt Lesche. Chàng không phản hồi, có vẻ như đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Có lẽ đã là nửa đêm.

‘Gì đây? Tại sao chiếc chăn chỉ quấn quanh người mình ?’

Lesche thậm chí còn không được đắp chăn đúng cách. Đây có phải là hành vi của quý tộc cấp cao nhất đế quốc không? Một câu hỏi nảy ra trong đầu nàng. Những kỵ sĩ của Berg có vẻ không quan tâm lắm đến lãnh chúa của họ…

Tất nhiên chàng quá khỏe để có thể bị cảm lạnh, nhưng dù vậy thì Seria vẫn kéo chiếc chăn lên tận cổ chàng, và nhẹ nhàng phủ nó lên người Lesche. Nàng nhẹ nhàng cố che qua ngực chàng, khi đó Lesche đột ngột nắm lấy tay nàng.

“Lesche?”

“Seria…”

Đôi vai nàng nao núng một lúc trước giọng nói trầm thấp vang bên tai mình.

“Tôi thấy trời khá lạnh.”

“Nàng lạnh à?”

“Bên trong cỗ xe hơi lạnh… Á!”

Seria hét lên. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Lesche đã nâng nàng lên và giữ nàng trong vòng tay chàng.

Trong chớp mắt, nàng đã nằm trong lòng Lesche. Trái tim nàng đập thình thịch.

“Không, tôi không lạnh. Tôi nghĩ là ngài lạnh.”

“Ta thấy lạnh.”

“Thật sao?”

“Thật.”

Lesche thì thầm và nhẹ nhàng ôm đầu nàng kéo về phía mình. Đầu của Seria tựa vào ngực chàng. Lesche vỗ nhẹ vào lưng Seria.

“Ngủ đi. Seria.”

“Được…”

Seria chớp mắt. Chàng lạnh sao? Trong cỗ xe này lạnh quá…

Quan trọng hơn là nàng không có lý do gì để nàng phải cố gắng ngủ, ngoại trừ người đang thì thầm với giọng ngái ngủ.

‘Cũng không khó chịu như mình nghĩ. Có phải là vị chúng ta thường xuyên chia sẻ giường ngủ không?’

Seria dần chìm vào giấc ngủ.

***

Ngày hôm sau.

Xe ngựa tiến vào lãnh thổ Berg và về đến dinh thự vào lúc rạng đông. Lesche được chào đón bởi những người hầu và kỵ sĩ đang chờ đợi để tháo dỡ hành lý.

Vào lúc đó Seria vẫn đang ngủ say giấc. Thật ra thì nàng đã thức dậy trên giường và cảm thấy bối rối với việc đó. Ai đó đã cẩn thận chuyển nàng vào giường trong khi nàng đang ngủ. Điều đó thật dễ chịu, như thể tất cả nỗi đau khổ mà nàng đã gánh chịu từ lãnh thổ Kellyden đều đã bị cuốn trôi đi.

Cỗ xe của Berg dù có thoải mái đến đâu đi nữa thì cũng không thoải mái bằng chiếc giường

êm ái. Cuối cùng nàng cũng thức dậy vào buổi trưa để phục hồi sức lực sau nhiều ngày di chuyển.

Nàng tắm rửa, ăn uống và đi ra ngoài…

“Tiểu thư? Sao trông người buồn thế?”

“Ta cảm thấy thật buồn khi nhìn vào khu vườn.”

Linon bật cười, đôi vai anh ta không ngừng rung lên. Nhưng Seria rất nghiêm túc. Sau khi nhìn thấy khu vườn xinh đẹp tại lâu đài Kellyden trong vài ngày qua, việc nhìn thấy khu vườn của Berg trong tình trạng hoang tàn như vậy khiến nàng cảm thấy thất vọng. Việc có tên tuổi lớn thì có ích gì? Trong vườn không có một cái cây nào cả.

Nàng cho rằng khi mùa xuân đến thì mình sẽ không thể ngủ được trong vòng một tuần. Khu vườn đã là một vùng đất hoang khiến tâm trí nàng bồn chồn… Khi nàng đang đi dọc theo khu vườn, Linon lên tiếng hỏi.

“Tôi có thể hỏi bây giờ người đang đi đâu không?”

“Ta đi kiểm tra sông băng.”

“Người mới trở về hôm nay thôi. Nhưng người phải đi trong hôm nay luôn sao?”

“Ta đã đi xa khá lâu vì đám tang. Ta sẽ làm tất cả những công việc đã bị trì hoãn, sau đó sẽ thư giãn và nghỉ ngơi.”

Có lẽ vì nàng đã ngủ ngon nên cơ thể thấy nhẹ nhõm. Linon hỏi với biểu cảm nghiêm túc.

“Tiểu thư, người đã đi học ở học viện à?”

“Không. Sao vậy? Trông ta giống một học viên lắm à?”

Linon cau mày.

“Mỗi khi người làm việc thì tôi lại nghĩ về điều đó, nhưng bây giờ tôi lại nhớ ra. Không biết tại sao nhưng nó khiến tôi nhớ đến một vài giáo sư trẻ có chức vụ thấp hơn trong Học viện. Những người đang bận rộn nghiên cứu và cố gắng gây ấn tượng với các giáo sư lớn tuổi hơn... Người hiểu tôi đang nói gì mà đúng không?”

“... Có. Ta cũng tự hỏi tại sao.”

Thỉnh thoảng sự nhạy bén của Linon dường như nhìn thấu nàng. Seria bỏ qua nó với một nụ cười gượng.

Khép chặt chiếc áo choàng một lần nữa, Seria tiến về phía chuồng ngựa. Sau khi được chào đón bởi con ngựa mà nàng đã lâu không gặp, nàng đưa theo Abigail đến sông băng.

Đã lâu lắm rồi kể từ khi nàng đến đây và những nhánh cây bạc đã trở nên héo tàn. Nàng nhét một nhánh cây bạc mà mình đã mang theo và nhìn xung quanh.

Mặt hồ đóng băng lấp lánh như một viên ngọc. Sự đổi màu mà nàng đã nhìn thấy với Lesche đã hoàn toàn biến mất. Bình thường khi ai đó nhìn thấy một hồ nước rộng lớn, hùng vĩ thì người ta sẽ có cảm giác lo sợ. Tuy nhiên sông băng thậm chí còn mang lại cảm giác kỳ lạ khi nàng nhìn vào nó quá lâu. Có lẽ vì đây là lăng mộ của lũ quỷ. Hoặc có lẽ vì đó là nơi lạnh lẽo nhất ở miền bắc nên không thể sống được.

‘Mình không cảm thấy thế này khi đi cùng Lesche sang phía bên kia.’

Abigail đã nói chuyện với nàng.

“Người lạnh sao, tiểu thư?”

“Ta không lạnh. Bibi thì sao?”

“Loại kỵ sĩ nào lại nói trời lạnh khi tiểu thư đang ở đây chứ?”

“Ta hiểu.”

Seria mỉm cười. Sự thật nỗi sợ đánh mất nhiệt độ cơ thể thay vì bảo vệ cô khỏi Magi, và bộ áo giáp chòm sao đã ngăn cản việc thay đổi nhiệt độ cơ thể đột ngột. Nhưng trời vẫn rất lạnh. Abigail trông có vẻ là không lạnh lắm.

Thỉnh thoảng khi Seria nhìn cô ấy, nàng nghĩ Abigail giống như một nữ siêu nhân. Sức mạnh và khả năng kìm kẹp và sử dụng kiếm thậm chí còn phải khiến Chỉ huy Kỵ sĩ Berg ngạc nhiên. Ngoài ra tinh thần giống như chiếc máy ủi sẽ không bao giờ lui bước dù có chuyện gì đi nữa.

Trên thế giới này có rất nhiều người ngoài hành tinh.

Hầu hết họ chết vì Magi, nhưng trên thế giới vẫn có yêu tinh và tiên cá. Mặc dù nàng chưa bao giờ nhìn thấy vì chúng chỉ chiếm một số lượng nhỏ. Nó còn không xuất hiện nhiều trong cuốn tiểu thuyết.

“Tiểu thư!”

Khi Seria quay lại sau chuyến kiểm tra sông băng, Susan đang đợi nàng ở lối vào tầng trệt.

“Tôi không biết tay người đã lạnh cóng thế này.”

Bà ấy để Seria cầm một bình nước nóng mà mình đã mang theo.

“Tiểu thư, Điện hạ mời người cùng ăn tối với ngài.”

“Ăn tối à? Được.”

“Trước hết hãy đi tắm nước nóng.”

“Ta có nên làm vậy không? Bà có nghĩ ta sẽ trở thành một bức tượng bằng băng không?”

“Nếu người biến thành băng, Điện hạ hẳn sẽ nổi điên lên mất.”

“Hahaha.” Seria bật cười.

“May là Stern không phải mặc Áo giáp chòm sao.”

“Vì người là một Stern…”

Susan bật cười và đưa Seria đến phòng tắm.

“Được rồi, thưa Tiểu thư. Chúng ta đi nhanh lên nào.”

Sau khi ngâm mình trong làn nước nóng, Seria mặc một chiếc váy trong nhà dày nhưng không bó sát. Chiếc váy được làm bằng chất liệu đơn giản nhưng sang trọng với ít chi tiết trang trí, rũ xuống mắt cá chân với một dải ruy băng thắt chặt ở ngực. Chân nàng mang một đôi dép lông mềm mại.

Mái tóc ướt đẫm được sấy khô ngay khi ba người hầu bắt đầu làm việc với nó. Họ chải mái tóc của nàng sang một bên và để nó xõa phía sau một cách tự nhiên… Seria nghĩ thầm khi quan sát họ.

Đó là kiểu nhìn như muốn nói, ‘Tại sao người không đến đó và ăn thật nhiều vào?’

Khi nàng đến phòng ăn, Lesche đã đợi sẵn ở đó. Nàng không thể không liếc nhìn vẻ ngoài của chàng. Lesche mặc một bộ lễ phục nhẹ nhàng, có lẽ vì chàng vừa đi họp về. Tất nhiên đó không phải một bộ lễ phục hoàn toàn trang trọng, nhưng nó vẫn không thoải mái như bộ đồ của nàng.

Nàng luôn cảm thấy những nhân viên cấp cao của lâu đài Berg đang cố gắng trao cho nàng toàn bộ ngũ cốc và tất cả phong cách mà lâu đài này mang lại. Ở trang viên xanh có Martha và Joanna đã làm điều đó.

Trong lâu đài chính ở đây thì là Susan và Ben. Vậy Lesche nên ăn gì… Nàng cảm thấy khá buồn cười.

“Seria?”

“Vâng?”

Nàng nao núng nhìn vào đôi mắt đỏ của Lesche đang chăm chú nhìn mình. Chàng nâng ly rượu lên một cách tự nhiên và vươn người về phía Seria như thể đang nâng ly chúc mừng. Nàng hơi nghiêng cằm khi nâng ly rượu theo chàng.

“Nàng đang cười vì rượu à?”

“Sao?”

Đó là trước khi Seria kịp hiểu ra câu hỏi của Lesche. Lesche hất cằm ra bên ngoài phòng ăn và ra lệnh.

“Ben. Mang đến cho ta chai rượu ở phòng chứa đồ phía sau.”

“Vâng, thưa Điện hạ.”

“...”

Ben ngay lập tức dẫn thêm một số người hầu đi cùng và nhanh chóng rời đi. Một giây sau, Seria nhận ra Lesche đã hiểu lầm ý của nàng. Chàng nghĩ nàng trông giống một kẻ nghiện rượu mỉm cười khi nhìn thấy chúng.

“Tôi cười khi đang nghĩ về những thứ khác.”

“Nghĩ đến những thứ khác?”

Lesche liếc nhìn nàng và mỉm cười.

“Có vẻ như nàng rất vui khi thấy rượu.”

“... Ngài thấy trêu chọc tôi rất thú vị đúng không?”

“Tất nhiên là không rồi. Loại chồng nào có thể trêu chọc người vợ quý giá của mình chứ?”

“Thật là…”

Seria sửng sốt nhưng không thể nói được gì. Chẳng mấy chốc, Ben và những người hầu đã mang vào hai mươi chai rượu và một thùng đá, như thể họ đã chờ sẵn ở bên ngoài vậy.

‘Mình nghĩ ngôi nhà cần một quản gia và những người hầu là có lý do. Họ làm việc quá nhanh.’

Lesche lại mỉm cười khi nhìn thấy biểu cảm của Seria.

“Vì họ đã mang nó đến rồi nên hãy uống cùng nhau nào. Nàng hẳn đã bị lạnh vì chuyến đi đến sông băng.”

“Nhưng không phải hai mươi chai là quá nhiều sao?”

“Sẽ không ai uống nó nếu nàng để đó.”

“Được rồi, tốt thôi.”

Seria choáng váng khi nàng nhấp một ngụm rượu mà Ben đã rót ra.

Ben mỉm cười và hỏi.

“Người thích nó không?”

“Có, ta thích nó.”

“Người có muốn dùng thêm không?”

Ben nhanh chóng rót vào chiếc ly rỗng. Một mùi thơm ngọt ngào và đắng hòa quyện trong không khí. Khi nàng nhìn chằm chằm vào chai rượu, trán nàng tạo thành một vết nhăn.

Một dải vàng chạy dọc theo cổ chai rượu. Và còn có hoa văn trên nhãn ở dưới đáy chai, được đính những viên ngọc nhỏ. Đó là một biểu tượng quen thuộc…

“Lesche. rượu mà ngài nhận được là từ Hoàng gia đúng không?”

Lesche nhìn vào đáy chai.

“Biểu tượng này rất ấn tượng. Ông nên vứt bỏ nhãn chai trước khi mang nó vào, Ben.”

“Là lỗi của tôi. Thưa Điện hạ.”

“Chuyện gì vậy?”

Seria bối rối nhìn vào chai rượu. Hoa văn Hoàng gia được vẽ rất rõ ràng, tất cả rượu chắc chắn do Hoàng đế ban tặng.

Hoàng gia của đế chế Glick sở hữu một trang trại nho rộng lớn. Loại rượu từ trang trai chỉ phục vụ cho Hoàng cung và Cung điện của Hoàng hậu. Cách duy nhất để các gia đình quý tộc có được loại rượu có biểu tượng Hoàng gia trên nhãn là thông qua công trạng. Đây là cách duy nhất để có được nó.

Bởi vì Lesche là một kỵ sĩ, chàng ắt hẳn đã nhận được nó vì thành tích của mình trong trận chiến đánh bại lũ quỷ.

Seria nghĩ điều đó thật tuyệt vời. Nhưng lãnh chúa và những người hầu ở đây lại nghĩ họ nên loại bỏ nhãn hiệu của loại rượu quý này.

Trong khi đang suy nghĩ, Seria nghiêng ly rượu của mình. Nàng biết nàng có thể đậy chai rượu bằng nút bần, nhưng nàng nghĩ mình nên uống hết cả chai.

“...”

Một miếng salát với quả nam việt quất và các loại hạt, cùng một ngụm rượu, một miếng bò bít tết cùng ba ngụm rượu. Một miếng bánh mì với lớp vỏ giòn và hai ngụm rượu…

Lesche đột ngột cau mày khi ngăn Seria lại.

“Seria. Chúng ta sẽ uống nó sau khi ăn xong. Nàng định lấp đầy dạ dày của mình bằng rượu à?”

“Đây là lần đầu tiên tôi uống rượu Hoàng gia, và nó làm tôi đau cả mắt.”

Lesche cười khúc khích đầy bực bội. Dù sao thì theo cử chỉ của chàng, Ben và những người hầu đang chuẩn bị bữa ăn đã nhấp một ngụm rượu. Đúng là nếu tiếp tục rót đầy rượu, họ sẽ bị phân tâm và không đụng đến thức ăn.

Đó sẽ là một sự lãng phí.

Seria kết thúc bữa ăn mà không có chuyện gì xảy ra.

Vấn đề là vào đêm đó.

** Còn tiếp **

Truyện Chữ Hay