Cassius cũng trừng mắt lạnh lẽo với Seria. Đôi mắt anh ta rất giống nàng nên cả hai lại như đang nhìn vào gương.
“Vậy ngươi muốn ta quỳ gối xuống à, bây giờ thì Nữ Đại Công tước cũng đã đến?”
“Đầu gối của anh thì có ích gì với tôi?”
“...”
“Nếu anh đến vì tôi, tại sao không làm điều đúng đắn đi? Còn nếu không phải vì tôi, vậy thì anh ở đây vì Alliot à?”
Cassius cắn môi. Không có thay đổi đáng kể nào trong biểu hiện của anh ta, nhưng Seria có thể nói rằng anh ta không tranh luận. Đó là sự thật khi những lời nói của nàng đã giáng mạnh vào đầu anh ta.
“Họ đang nhìn chúng ta từ đằng sau đó, vậy nên không phải chúng ta nên tỏ vẻ trông thân thiện hơn sao, Cassius?”
‘Thật xấu hổ khi để các kỵ sĩ của Berg thấy cảnh này.’
Đó là cảm giác thẳng thắn và trung thực của Seria. Tất nhiên nàng biết các kỵ sĩ ở mức độ nào đó, nhưng những gì nàng biết một cách mơ hồ và những gì trực tiếp nhìn thấy là cảm giác khác nhau. Vậy nên nàng nói với anh ta theo cách vòng vo nhất có thể, và biểu hiện của Cassius thay đổi một cách kỳ lạ.
“Ta nghe nói ngươi bị thương nặng…”
“Sao?”
“Không có gì.”
Seria cau mày và đưa tay ra cho Cassius.
“Hộ tống tôi. Chúng ta không thể chỉ đứng đây mãi được, đúng không?”
“...”
Đôi tay nàng thật sự lạnh cóng. Trái tim đập thình thịch, và may mắn là nó đã đỡ hơn khi đối đầu với Kalis, nhưng nàng vẫn không khỏi toát mồ hôi lạnh. Có quá nhiều đôi mắt đang dõi theo nàng.
Một cách miễn cưỡng, Cassius nhìn xuống bàn tay mà Seria đưa ra. Đôi mắt anh run lên.
Nàng tặc lưỡi trong lòng, ‘Thật đáng tiếc’, khi anh ta nhìn chằm chằm vào đó là không có bất cứ một cử động nào dù là nhỏ nhất. Anh ta thậm chí còn không muốn chạm vào Seria.
Chỉ có bàn tay nàng là xấu hổ. Nàng cố gắng bỏ bàn tay đang lơ lửng trong không khí xuống, và Cassius đã chộp lấy nó trong tích tắc.
“...”
Cassius nắm lấy tay và dẫn Seria vào lâu đài Kellyden, khéo léo và cẩn thận đến mức khó tin đó là một người vừa nhìn chằm chằm vào tay nàng một lúc trước.
***
Rất nhiều người đến thăm lâu đài, có nghĩa là nhiều người sẽ ở lại qua đêm.
Ngoài ra cũng có hàng chục cỗ xe của quý tộc không thể tiến vào vì bị xe của Berg chặn lại. May mắn là phòng ngủ của Seria nằm ở tầng ba của tòa nhà chính, nơi không mở cửa cho khách bên ngoài nên yên tĩnh hơn.
“Chúng tôi đã chuẩn bị phòng khách tốt nhất cho người, thưa phu nhân.”
“Phòng của khách sao?”
Nàng nhớ đến Abigail.
“Hãy đưa phòng đó cho kỵ sĩ của ta. Abigail Orrien.”
“Sao cơ? Kỵ sĩ của người?”
Một ý nghĩ khó khăn thoáng qua trên gương mặt của quản gia trưởng. Ông ấy nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm và giới thiệu lại.
“Tại sao người không sử dụng căn phòng đó, thưa Phu nhân? Đó là một căn phòng có tầm nhìn đẹp và rộng rãi.”
“Sao ta lại sử dụng phòng của khách khi ta có phòng của mình?”
“Nhưng phòng của người không đủ sạch…”
“Gọi người hầu đến dọn dẹp đi.”
“Phu nhân…”
“Ồn ào quá! Ta phải nói bao nhiêu lần nữa đây?”
Quản gia trưởng há hốc mồm. Cassius nhìn chằm chằm Seria với đôi mắt lạnh lẽo.
“Ta thấy tính khí xấu xa của ngươi vẫn không thay đổi.”
“Làm sao tôi có thể tử tế với một người quản gia cứ khư khư ép buộc người khác trong khi họ đã từ chối rất rõ ràng?”
Cassius cau mày.
“Lui xuống đi, quản gia trưởng.”
“... Vâng, thưa thiếu gia.”
Cassius chỉ nói một từ và ông ta lui lại, trong khi Seria đã nói rất nhiều mà ông ta thậm chí còn không thèm nghe…
Đây là lần đầu tiên nàng đến phòng ngủ của Seria nguyên tác ở lâu đài Kellyden. Cassius cũng trông có vẻ không thoải mái, như thể đã rất lâu rồi không thấy.
Tuy nhiên dù sao thì anh ta cũng đã đến, như thể sẽ đi cùng nàng về phòng vì anh ta là người hộ tống của nàng…
“Căn phòng thật lộn xộn.”
Cassius cau mày trước lời nói của Seria.
“... chúng tôi không dọn dẹp nó vì không biết người sẽ đến.”
“Nhưng nó vẫn lộn xộn thế này à?”
“...”
Cassius dường như không nói nên lời một lúc, cho đến khi lặp lại câu hỏi của nàng. Căn phòng đầy bụi. Rác nằm lăn lóc khắp nơi trên sàn nhà. Trong mắt ai cũng nhìn thấy nó không giống phòng của một tiểu thư quý tộc, kể cả sự thật chủ nhân của nó đã rời đi và bọn họ cũng không dọn dẹp.
Không có khăn trải giường nào trên giường cả, và những tấm màn dài lẽ ra phải được vén lại đã bị xé toạc. Không có cả một chiếc bình hoa nhỏ trong phòng, và trên hết là những món đồ trang trí… quá thưa thớt.
Nó trông tệ hơn cả phòng của người hầu. Rõ ràng có ai đó đã đi qua đây. Có vẻ tất cả những đồ đạc đắt tiền đều bị gom lại và đem bán đi.
‘Mình mừng vì đã không đưa các kỵ sĩ đến đây.’
Seria đã hai lần yêu cầu họ đưa các kỵ sĩ đến những căn phòng tốt nhất, vậy nên người quản gia lớn tuổi đã trực tiếp đưa họ đến đó. Mặc dù nàng không nói thì họ cũng không đời nào đối xử lạnh lùng với các kỵ sĩ Berg. Vậy nên không có gì phải lo lắng…
“...”
‘Vậy nên mình nghĩ mình nên lo cho bản thân thì hơn.’
Seria mở tủ ra để xem liệu nàng có thể tìm thấy thứ gì không. Tất nhiên không có gì trong đó cả. Không váy áo, không phụ kiện, không gì cả. Mặc dù Seria đã đột ngột rời khỏi lâu đài, nàng cũng sẽ không thu dọn tất cả những thứ đó.
Seria quay lại nhìn Cassius, anh ta vẫn còn vẻ mặt hoảng hốt. Từ vẻ mặt đó, rõ ràng Seria đã không tự mình dọn sạch căn phòng.
Nó đã bị cướp.
“Anh có muốn tôi kể cho anh một câu chuyện tuyệt vời không? Trong lâu đài Berg, người giữ ngựa thậm chí còn sử dụng một căn phòng tốt hơn như thế này, Cassius.”
“...”
Sức nóng trên mặt Cassius bùng lên.
“Jason!”
Quản gia trưởng không gây ra một tiếng động nào khi lao tới.
“Vâng, thưa thiếu gia.”
“Chắc chắn phải có những tên trộm ở Kellyden. Ngay sau khi đám tang kết thúc, ta đảm bảo chắc chắn tìm thấy bọn chúng.”
“...”
Máu rút khỏi gương mặt của quản gia trưởng. Thoạt nhìn nó trông như ông ta cũng đang nằm trong một chiếc xe đẩy, hoặc có lẽ là một quan chức cấp cao biết sự thật này nhưng đã bỏ qua.
“Đi gọi người hầu tới và dọn dẹp nơi này ngay đi!”
Quản gia trưởng vội vàng rời đi. Seria nói khi nhìn quanh căn phòng.
“Cassius. Tôi phải dỡ hành lý của mình, nhưng tôi không muốn bỏ sót một thứ nào trong quá trình này, được chứ?”
“...”
Đây là một sự xúc phạm. Chỉ có những tên trộm trong biệt thự này. Anh ta đã tận mắt chứng kiến những tên trộm lấy đồ trong phòng của nàng, nên không còn gì để nói.
Cassius cắn môi và rời đi tìm quản gia, trong khi những người hầu mang đồ đạc của Seria đang bận rộn và đặt những chiếc hộp và túi lên chiếc bàn sạch sẽ.
Nàng không có nhiều hành lý vì không có ý định ở lại sau đám tang.
“Tiểu thư Seria. Tôi nghĩ sẽ mất một lúc để dọn phòng… Như vậy sẽ rất bất tiện…”
“Sẽ mất bao lâu?”
“Ít nhất là ba giờ.”
“Có lẽ sẽ lâu hơn vì nó lộn xộn quá.”
Seria nhìn chằm chằm những người hầu sợ hãi khi họ vội vã di chuyển, và cuối cùng nàng bước ra khỏi cửa. Bởi vì bụi không phải là trò đùa.
Nàng cảm thấy mừng vì Lesche không nhìn thấy nó.
“Tiểu thư Seria.”
Seria ngạc nhiên quay lại. Alliot đang đứng ở đó.
“Ngài Alliot? Sao ngài lại ở đây?”
“Tôi đã yêu cầu quản gia cho tôi xem nơi ở của người. Ông ấy đã cho phép tôi lên đây.”
“Tôi hiểu rồi.”
Người quản gia không hài lòng với Seria nhưng ông ta không bỏ mặc Chỉ huy kỵ sĩ của Berg. Seria cau mày hỏi.
“Ngài Alliot. Có khi nào… ngài đã nhìn thấy phòng của tôi?”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
Anh ta trả lời, sau đó là sự im lặng. Alliot nói với giọng phức tạp.
“Hãy nhanh chóng nhận phần thừa kế và quay về lâu đài Berg thôi, tiểu thư.”
“Đúng vậy. Thật tốt khi Bibi không ở đây.”
“Cô ấy sẽ nổi cơn thịnh nộ, và giết chết toàn bộ người hầu.”
“Cô ấy sẽ làm vậy.”
“Tôi có thể hiểu phần nào cảm giác của Quý cô Abigail.”
“Tôi hy vọng ngài không học theo.”
Alliot không trả lời mà chỉ mỉm cười tinh tế.
“Tôi mừng vì người đã ở lại Berg, thưa tiểu thư.”
Đó không phải là điều đáng buồn. Seria thật sự nhẹ nhõm khi Cassius kiêu ngạo bỏ đi mà không nói lời nào. Tất nhiên nàng không thể nói điều này, vì vậy chỉ mỉm cười ngượng nghịu.
Sau đó Seria ngay lập tức rời khỏi phòng ăn, một phần vì biểu hiện của Alliot không tốt, nhưng cũng vì những lý do khác nữa.
“Phu nhân Đại Công tước Berg?”
“Tôi nghe nói người ở đây, nhưng tôi không mong đợi tình cờ gặp được người!”
“...”
“Người nhớ tôi chứ? Khi tôi còn bé, tiểu thư và Phu nhân Đại Công tước…”
Có quá nhiều người giả vờ thân thiết với Seria như thế này. Họ dường như thầm hy vọng rằng sau đám tang nàng sẽ ở lại đây và tổ chức một bữa tiệc trà dưới danh nghĩa Phu nhân Đại Công tước xứ Berg. Nhưng nàng hoàn toàn không có ý định đó.
Nàng vẫn chưa ra mắt hoàng gia với tư cách là Nữ Đại Công tước của Berg, và nàng bận rộn đến nỗi chưa từng tổ chức tiệc trà ngay cả trong lâu đài chính của Berg. Bữa tiệc trà đầu tiên do các đại quý tộc tổ chức có ý nghĩa rất lớn, và nàng không cần phải làm chuyện tốt như vậy trong gia tộc Kellyden mà không có lý do.
‘Mình sẽ phải đến phòng ăn ngay khi có thể để tránh các quý tộc.’
** Còn tiếp **