Phòng ăn là nơi mà hầu hết các quý tộc chú ý nhất, cùng với hoa viên và sảnh tầng một. Một nơi mà các vị khách có thể chú ý ngay lập tức thường được đòi hỏi khắt khe hơn, và có vẻ Kellyden đã bỏ rất nhiều công sức vào đó.
Những đường trang trí bằng bạc uốn cong mềm mại tô điểm cho phòng ăn. Những chiếc bình gốm sang trọng được trang trí bằng những bông hoa màu trắng phù hợp với không khí tang lễ, và tấm thảm dài mềm mại với những bông hoa và cây cối được thêu tỉ mỉ bằng chỉ vàng ở hai bên mép.
Khung cảnh vẫn như trong trí nhớ của Seria, nhưng các chi tiết thì đã bị thay đổi. Tất nhiên là sang trọng hơn. Tuy nhiên trong một lâu đài sang trọng như vậy mà lại xuất hiện một căn phòng bẩn thỉu… Chỉ có phòng của Seria là bị trộm và chất đầy rác.
Đây thật sự là một tòa lâu đài đẹp đẽ, giống như những người quyền lực ở phương tây, ngoại trừ con người là những sinh vật
thực sự xảo quyệt.
‘Cũng không ấn tượng lắm.’
Lần đầu tiên khi nhìn thấy căn nhà phố của Seria, nàng cảm thấy nó thật xinh xắn và lộng lẫy. Những dinh thự của quý tộc khác mà nàng đến thăm thậm chí còn lộng lẫy hơn.
Không cần nói, lâu đài Kellyden ở miền tây lớn hơn và sang trọng hơn nhiều so với những dinh thự ở thu đô.
Nhưng chỉ vậy thôi. Lý do rất đơn giản, là bởi vì nàng đã ở lại lâu đài Berg. Hai tòa lâu đài khổng lồ của Kellyden đặt cạnh nhau mới bằng một tòa lâu đài Berg.
Trong phòng ăn có rất nhiều chiếc bàn được sắp thành hàng không giống như bình thường. Chắc là sẽ có rất nhiều người dùng bữa ở đó.
Một lựa chọn sáng suốt khi quyết định đến sớm, vì lúc này không có nhiều người ở đây.
“Tiểu thư, tôi sẽ hướng dẫn người đến chỗ ngồi của mình.”
Người hầu thận trọng tiến lại. Seria được xếp vào chiếc bàn cao cấp nhất trong phòng. Đó là một chiếc bàn được làm bằng đá cẩm thạch và ngà voi, được trang trí công phu hơn nhiều so với những cái khác. Có lẽ do gia đình của Seria vẫn chưa đến, nên tất cả chỗ ngồi vẫn còn trống.
‘Nhưng sao lại có sáu bộ dao nĩa?’
Không phải chỉ có năm người trong gia đình Kellyden thôi sao?
Khi nàng đang tự hỏi thì đột nhiên cảm nhận được sự hiện diện của một ai đó. Giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
“Cô có khỏe không?”
Seria nhìn lên. Nàng tò mò nghiêng đầu nhìn tiểu thư trẻ đang tiến đến và dừng lại ngay đối diện nàng.
Người hầu vội vàng lên tiếng.
“Tôi rất tiếc vì đã giới thiệu trễ. Tiểu thư Seria. Đây là con gái của Bá tước Mensla, tiểu thư Olivia Mensla. Vị hôn thê của Tiểu Hầu tước.”
“Hử?”
Khi nhắc đến vị hôn thê của Cassius, Seria nao núng.
Olivia Mensla.
‘Vậy ra đây là cô ấy.’
Trong mọi cuốn tiểu thuyết lãng mạn thì luôn có một nhân vật đã có hôn thê, nhưng lại bị nữ chính làm phân tâm và gây ra những sự xáo trộn.
Chính xác. Đây chính xác là Cassius Kellyden.
‘Chết tiệt. Không thể tin được đó lại là anh trai của Seria. Thật xấu hổ.’
Cassius Kellyden cũng là một trong những người đàn ông bu quanh Lina. Và như đã nói, anh ta là một trong số những kẻ không thể ngăn trái tim mình bị Lina đánh cắp, mặc dù khi đó anh ta đã có vị hôn thê.
‘Mình nhớ nội dung cuốn truyện, nhưng không thể nhớ rõ tên vị hôn thê của hắn.’
Olivia Mensla là tên của cô ấy.
‘Mình đoán là hôn lễ sẽ bị hủy.’
Theo nguyên tác, Cassius bắt đầu dõi theo Lina khi cô ấy lần đầu
ra mắt xã hội. Và sau khi bị ràng buộc với Lina, anh ta đã bỏ rơi vị hôn thê của mình. Tuy nhiên may mắn thay, Olivia đã nhìn thấu trái tim anh ta dành cho Lina.
Và cuối cùng Olivia bí mật bắt nạt Lina, kẻ đã đánh cắp trái tim vị hôn phu của cô ấy. Sau đó cô ấy đã bị Cassius bắt gặp và hủy bỏ hôn ước.
‘Dù sao cũng không còn gì trong một gia đình tan vỡ.’
Con trai trưởng đã rơi vào lưới tình với một người phụ nữ khác, và hủy bỏ hôn ước với vị hôn thê của hắn.
Con trai thứ thì rơi vào lưới tình với một người phụ nữ, và cố tình lấy trộm đồ trang sức từ người em gái cùng cha khác mẹ của mình để tặng cho cô ta.
Cả hai bọn họ đều không có khái niệm về phép tắc… Việc nuôi dạy con cái của Hầu tước và Nữ Hầu tước Kellyden là một ví dụ điển hình cho sự thất bại.
Khi Seria nghĩ đến đó, nàng không thể không cảm thấy tiếc cho Olivia. Là con gái của một Bá tước, việc đính hôn với người thừa kế chức vị Hầu tước của Kellyden thú vị biết bao. Hơn nữa Cassius cũng có vẻ ngoài đẹp mắt.
Nhưng ngoài những ấn tượng đó ra, Olivia Mensla dường như cũng không thích Seria. Vấn đề đó cũng không liên quan cho lắm. Trong đế quốc này, những quý tộc cùng tuổi mà quan tâm đến Seria là một điều cực kỳ hiếm. Họ hoặc là ghét bỏ hoặc là sợ hãi Seria bất kể giới tính nào.
“Xin chào, Phu nhân Đại Công tước.”
Olivia chào với một nụ cười trong mắt cô ấy.
“Vẫn còn khá sớm. Tôi đã nghĩ cô sẽ là người cuối cùng bước vào phòng ăn như một nhân vật chính vậy.”
‘Nhìn cô ta kìa.’
“Có cần phải vậy không? Cô không phải quá nhỏ tuổi để biết ta là con gái của Hầu tước Kellyden và Phu nhân Đại Công tước xứ Berg đâu nhỉ. Nhưng nếu cô muốn thì ta có thể rời đi bây giờ và quay lại sau khi mọi người đã có mặt ở đây.”
Seria hỏi lại.
“Nhưng không chỉ mình ta. Tiểu thư Mensla, lúc đó hãy là người cuối cùng đi vào phòng ăn với ta nhé.”
“Cái gì?”
Khi Seria cố gắng đứng dậy, Olivia đã hoảng vợ. Cô ta cũng phải biết chứ. Chừng nào Seria còn là Nữ Đại Công tước thì bất cứ ai đi cùng nàng, mọi người cũng sẽ chỉ chú ý đến nàng. Trừ khi nàng đi cùng Lesche. Tất nhiên không một người phụ nữ quý tộc nào muốn bị xem là phụ dâu cả. Và điều đó sẽ còn bất tiện hơn cho Olivia, vì cô ta sẽ có khả năng trở thành Nữ Hầu tước Kellyden một ngày nào đó.
“Đừng lo lắng… Không sao đâu… Phu nhân … Cô không cần phải bận tâm đi vào lại đâu khi mà cô đã ngồi vào chỗ.”
“Cô chắc chứ?”
Olivia nhẹ nhàng lấy tay quạt cho mình rồi mỉm cười.
“Bây giờ chúng ta ăn trước nhé? Tôi nghe nói những người khác sẽ đến muộn. Có nhiều người đưa tang hơn dự kiến nên mọi người đang bận rộn chào hỏi nhau.”
‘Đó là sự thật. Có rất nhiều xe ngựa.’
“Tôi được báo rằng có lẽ sẽ phải mất vài giờ, vậy nên cô có thể ăn trước.”
“Ăn trước?”
“Đúng vậy.”
Chỗ ngồi này không phải một bữa tiệc. Có rất nhiều người đưa tang, và mặc dù phòng ăn rất lớn nhưng không gian có giới hạn. Không có quy tắc nào mà bọn họ phải dùng bữa cùng nhau. Một vài quý tộc đã dùng bữa tại các bàn khác.
Tất nhiên bởi vì họ đã làm điều đó không có nghĩa nàng phải ăn trước và rời đi.
‘Dao nĩa được đặt trên bàn theo số, và cô muốn tôi dùng bữa trước rồi rời đi à?’
Trước hết, Seria không gần gũi với gia đình mình. Và nàng cũng không thích ở cùng với họ.
Mặc dù vậy, nàng cũng rất nhạy cảm với những lời lăng mạ.
Bây giờ Seria nguyên tác hẳn sẽ tức giận đá vào ghế của cô ta rồi đi ra ngoài. Nàng nhìn khuôn mặt của Olivia đang mỉm cười. Cô ấy nở một nụ cười ngượng nghịu và né tránh ánh mắt Seria.
‘Có vẻ cô ta đã ở lại biệt thự khá lâu? Cô ta biết rất rõ về Seria?’
“Ta sẽ đợi.”
Đôi mắt Olivia mở to như thể không trông đợi câu trả lời của Seria. Cô ta có vẻ hơi bối rối.
“Nhưng nếu vậy chẳng phải gia đình cô sẽ khó ngồi lại với cô sao?”
“Tại sao lại vậy?”
“Bởi vì họ không có tư cách ngồi dùng bữa với Phu nhân Đại Công tước, đúng chứ?”
‘Cô thật sự rất giỏi ăn nói trước mặt Seria khét tiếng…’
Thoạt nghe có vẻ đúng nhưng tất nhiên điều đó không hợp lý chút nào. Bởi vì đã có sáu bộ dao nĩa ở đây.
“Chà, cô đang cố gắng bắt đầu một cuộc chiến à?”
Không có gì Seria không thể làm nếu nàng phải làm. Seria gật đầu nói.
“Cảm ơn đã nói cho tôi biết. Tiểu thư Olivia.”
“Không có gì.”
Seria cao giọng, không rời mắt khỏi Olivia.
“Quản gia!”
Giọng của nàng hơi lớn so với bầu không khí yên tĩnh của phòng ăn, và trong một khoảnh khắc tất cả mọi ánh mắt đều dồn về phía này. Olivia ngay lập tức nhìn Seria với vẻ bối rối.
Người quản gia vội vã đi đến chỗ Seria và nàng nói.
“Dẹp hết tất cả dao nữa ở đây đi. Ồ, chỉ giữ lại của ta và tiểu thư Olivia đây thôi.”
“Vâng? Ý người là …?”
“Xử lý chúng đi.”
“Tiểu thư Seria. Những thứ trên bàn này không phải là thứ người có thể tùy ý xử lý.”
“Ngươi không nghe ta nói sao?”
“Tiểu thư, đó là một mệnh lệnh rất khó.”
Người quản gia trưởng nhìn Seria với vẻ mặt phản đối. Ông ta không dễ dàng vâng lời Seria. Nàng hiểu, tất nhiên bởi vì đây là một cái bàn rất quan trọng mà gia đình trực hệ của Kellyden sẽ đến và ngồi xuống. Nhưng thái độ ngăn cản nàng của ông ta rất thẳng thắn và kiêu ngạo.
Nàng chợt nhớ lại những người ở Berg đã đối xử tử tế và lịch sự biết bao.
“Ngươi sẽ không làm à? Nếu ngươi không mang chúng đi, ta sẽ phá vỡ tất cả.”
“Vâng?”
Đây không phải lời nói đùa. Ông ấy không biết rõ tính cách của Seria sao? Không chần chừ thêm, Seria nâng chiếc đĩa trước mặt mình lên. Khi nàng định ném chúng xuống đất, người quản gia đã ngạc nhiên và ngăn nàng lại.
“Vâng, tôi sẽ dẹp chúng ngay.”
Quản gia vội vã dẹp những dao nĩa và những chiếc đĩa với khuôn mặt nhợt nhạt. Ông ta cũng lấy chiếc đĩa gần như sắp bị phá hủy trong
tay Seria và cẩn thận đem nó đi.
Gương mặt Olivia tái nhợt và xung quanh trở nên im lặng. Nhưng Seria không thể quan tâm nhiều hơn.
** Còn tiếp **