“Sao, Nhưng…?”
“Nhưng cái gì? Ngươi không thấy biểu tượng trên chiếc xe ngựa của ta sao?”
Người bảo vệ đóng băng tại chỗ. Với vẻ mặt hoang mang, anh ta bảo Seria đợi rồi lao vào trong.
Đây là vấn đề về cách xuất hiện tôn trọng bản thân mình. Nàng đã ngồi trong chiếc xe ngựa của Berg, và một khi nàng công khai mình là Nữ Đại Công tước xứ Berg, nàng có lý do chính đáng để được đối xử phù hợp.
‘Nếu ta muốn tự chế giễu bản thân thì ta sẽ nói đồng ý. Nhưng không đời nào.’
Sau một lúc, thứ xuất hiện là một gương mặt vẫn còn sót lại trong ký ức của Seria.
“Tiểu thư Seria!”
Là quản gia của Kellyden. Ông ấy nhìn Seria với vẻ mặt hoang mang.
“Lâu không gặp, quản gia.”
“Vâng, thưa tiểu thư. Thời gian qua người như thế nào?”
“Vào trong trước đã. Mở cánh cổng trung tâm ra.”
“Tôi không thể làm vậy được.”
“Tại sao?”
“Hiện tại cánh cổng bên phải đã mở, và chưa đến lúc mở cánh cổng trung tâm.”
Kể cả khi nàng là một Stern với Đại thần điện đứng phía sau nàng, và là một Phu nhân Đại Công tước nhưng nàng vẫn bị các người hầu phớt lờ. Nếu Seria là một quý cô trẻ nhút nhát bình thường, thái độ hiện tại của người quản gia hẳn sẽ tồi tệ hơn gấp trăm lần.
‘Mình có thể hiểu tại sao tính cách của Seria vốn đang lộn xộn lại trở nên tồi tệ hơn.’
“Hãy đi và nói với bất kỳ cấp trên nào của ngươi mở cánh cổng trung tâm ra. Ngươi không muốn thấy ta hét tên người dì đã khuất của mình ở nơi trang trọng này đâu nhỉ?”
“...”
‘Đó không chỉ là đe dọa. Bởi vì ta sẽ hết lòng làm điều đó đấy.’
Gương mặt quản gia tái nhợt khi ông ấy hiểu chính xác ý của Seria là gì. Ông ấy ngập ngừng và nói, “Tôi sẽ liên lạc với họ”, và quay vào bên trong. Bao lâu đã trôi qua nhỉ? Thật ra họ để nàng đợi ở ngoài như vậy đã là một hành động thiếu tôn trọng rồi.
Seria khẽ gọi Abigail đang đứng sau nàng.
“Bibi.”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
“Cô thấy rõ ràng là ta đang bị bắt nạt đúng không?"
Vì là Abigail nên nàng có thể nói ra điều đó. Seria thật sự cảm thấy xấu hổ khi nhìn lại các kỵ sĩ Berg đứng phía sau nàng.
‘Bao nhiêu người ở trong đó muốn để cho mọi người biết mình đã suy nghĩ nhiều đến thế này?’
“...”
Abigail im lặng một lúc rồi thì thầm vào tai Seria.
“Người có muốn tôi phá cổng không?”
Seria cười khúc khích, “Sau đó cô sẽ phải trả tiền cho nó. Ta không muốn mất tiền cho Kellyden đâu.”
“Cũng đúng, tiểu thư…”
Abigail hỏi khi cô ấy nghĩ rằng nàng cảm thấy đau khổ.
“Tôi có thể làm giảm bớt số người mà tiểu thư phải hoàn trả cho cánh cổng không?”
“Ừm. Hừm.”
Alliot đang ở khá gần cô ấy, ho khan một tiếng. Rõ ràng anh ta vừa nghe được những lời của Abigail. Anh ấy vẫn chưa quen với cách nói hoa mỹ của Abigail.
“Không sao đâu, Bibi.”
“Hãy nói với tôi nếu người muốn.”
“Tôi biết rồi.”
Seria cười, biết rằng mọi lời mình nói đều có nghĩa với Abigail.
Một lúc sau.
Với một âm thanh cọt kẹt chiếc cầu trung tâm bắt đầu được hạ xuống.
Đúng là sẽ rất khó để phớt lờ ánh mắt của các kỵ sĩ Berg phía sau nàng, cho dù nàng có ghét điều đó đến đâu.
Cỗ xe chầm chậm tiến vào bên trong.
Và đó là nơi họ dừng lại.
“Tiểu thư Seria.”
Đó là quản gia trưởng của nhà Kellyden.
“Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.”
Người quản gia trưởng chào nàng một cách khéo léo và lịch sự. Tuy nhiên Seria không dễ dàng chấp nhận lời chào.
‘Ha, mình nên làm gì đây?’
Cỗ xe ngựa mà nàng sử dụng vẫn còn treo lá cờ của gia tộc Berg đang phấp phới trong không khí. Bởi vì dòng dõi trực tiếp của Berg đang ngự trị ở đó, quy tắc bất thành văn là yêu cầu mức độ hiếu khách phù hợp.
Tất nhiên cách đối xử thích hợp không phải là một quản gia, mà là một người trực hệ của Kellyden bước ra và chào đón nàng.
Nếu nàng bỏ qua lần này, họ sẽ đối xử với nàng thậm chí còn tệ hơn vào những lần sau.
Vì họ đã mở cổng trung tâm, và nếu Seria là vợ của Kalis Haneton thì nàng sẽ bỏ qua.
Tuy nhiên…
‘Kể từ khi sở hữu thân xác này, tôi đã cố gắng trông như một Seria thuần túy. Bởi vì tôi muốn được sống. Trên thực tế tính cách ban đầu của Seria khá liều lĩnh và không hợp với mình lắm. Bao nhiêu người có thể đi bộ một thời gian dài với đôi giày không vừa chân mình chứ.
Nhưng điều đó dễ dàng như nói. Hơn nữa sau khi Kalis phản bội tôi một cách tồi tệ, tôi đã rất hoài nghi về việc chỉ làm người tốt và nhận ra dù có cố gắng thế nào, thì câu chuyện cũng chẳng thể ngọt ngào được.’
Vậy nên.
“Quản gia?”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
“Ta ở đây với tư cách là Phu nhân Đại Công tước xứ Berg. Không phải một trong số các thành viên của gia tộc Kellyden nên đến đây và chào ta sao?”
“... Vâng?”
“Ta hiểu nếu Hầu tước Kellyden không đi ra vì ta vẫn là con gái của ông ấy, nhưng cả con trai cả và con trai thứ của ông ấy cũng không ra đây và chào ta. Hoặc là ta sẽ không im lặng đâu.”
“Sao… Tiểu thư?”
Biểu cảm của người quản gia lớn tuổi lập tức vặn vẹo vì hoang mang. Có hay không thì cũng không phải việc của Seria.
“Bibi. Ngài Alliot.”
“Vâng, thưa phu nhân.”
Alliot và Abigail đứng hai bên Seria cúi đầu. Đôi mắt người quản gia mở to hơn. Ông có thể không biết Abigail, nhưng chắc chắn biết Alliot. Kellyden là một trong những gia tộc danh giá nhất của đế quốc Glick. Và người quản gia lớn tuổi đã phục vụ một gia tộc như vậy không đời nào không biết tên của Chỉ huy kỵ sĩ Berg. Người đương nhiên được nhiều quý tộc cấp cao thèm muốn.
Seria hất cằm.
“Dừng xe ở đây.”
“Vâng.”
“Mọi người, lại gần hơn.”
“Vâng, thưa phu nhân.”
Có tổng cộng bốn kỵ sĩ của Berg, bao gồm cả Alliot. Họ mặc đồng phục chiến đấu. Một chiếc áo choàng quân sự luôn là thứ cần thiết cho cuộc chinh phạt của một kỵ sĩ. Chiếc áo choàng dài phấp phới với hoa văn Berg được thêu tỉ mỉ.
Với tất cả những người xếp thành hàng sau lưng nàng, Seria ra lệnh mà không chớp mắt.
“Mang cho ta một cái ghế.”
Cỗ xe được chất một cái ghế cho Seria trong trường hợp nàng cần ở lại dọc đường. Abigail nhanh như gió mang một chiếc ghế đến cho nàng. Nàng ngồi xuống và bắt chéo chân. Seria trừng mắt nhìn khuôn mặt quản gia đang dần trở nên tái nhợt.
“Tiếp tục đi, quản gia.”
“Tiểu thư…”
“Ngươi không nghĩ lúc này chúng ta nên để mọi người biết chuyện này chứ?”
“...”
Khi cuộc đối đầu diễn ra trong thời gian dài, nàng nghe thấy âm thanh vo ve từ phía sau. Đó là những quý tộc đang cố gắng vượt qua lối vào của lâu đài. Một số người trong đó đi đến trước mặt Seria và nhìn nàng với vẻ mặt hùng hồn.
‘Cái gì đây?’
Nàng trừng mắt với họ bằng tất cả sức mạnh trong đôi mắt, và họ giận dữ né tránh ánh mắt nàng.
“Tiểu thư, xin hãy dừng lại.”
Quản gia thậm chí không thể ra lệnh ‘kéo cô ấy ra bằng mọi cách’. Nếu có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy một mệnh lệnh như vậy thì các kỵ sĩ đứng sau Seria như bức tường đá sẽ không đứng yên. Vì điều này mà người quản gia không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng ngăn cản Seria.
Ông ấy lúc này đang ở trong một tình huống xấu hổ. Dường như có nhiều quý tộc từ các vùng lãnh thổ phía tây. Họ sẽ không dám bước vào lâu đài trước, bỏ qua cỗ xe có lá cờ của Berg bay phấp phới.
Do đó đám rước của những quý tộc không thể đi vào từ phía sau cỗ xe của Berg dần dần xếp hàng dài thêm.
Tiếng động ngày một to hơn, nhưng Seria thậm chí không quan tâm dù chỉ một chút.
Seria chỉ ngồi đó trong tư thế kiêu ngạo và xấu xa nhất, nghĩ về tai tiếng có sẵn của Seria nguyên tác.
Giao thông ngày một tắc nghẽn ở cổng chính. Đó là khi sắc mặt của người quản gia chuyển sang màu bùn.
Sau đó là tiếng ai đó bước đi trên sàn đá của lâu đài.
Và…
“Seria Kellyden.”
Một giọng nói nặng nề rơi xuống.
Ngay lập tức đôi tay của Seria bắt đầu run rẩy và nắm chặt lại. Tim nàng đập loạn xạ. Nó phản ứng với sự lo lắng khi nhìn thấy người mà nó không muốn gặp. Seria nhìn lên và khóa mắt với người đàn ông đang đi về phía mình.
“...”
Anh ta có mái tóc màu xanh đậm và đôi mắt xanh nhạt như của Seria.
“... Cassius Kellyden.”
Anh ta là con trai trưởng của Hầu tước Kellyden, và anh cùng cha khác mẹ với Seria. Và cũng giống như những người khác, anh ta cực kỳ ghét Seria.
Cassius bước ra với vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm vào cỗ xe của Berg, cùng hàng chục chiếc xe bị kẹt lại phía sau. Đó là một cái nhìn chết chóc.
“Seria Kellyden. Ngươi đang làm cái quái gì vậy hả?”
“Anh đang hỏi chuyện gì? Tôi sẽ nói anh nghe.”
“Ngươi nghĩ mình là ai hả?”
Cassius đang cao giọng, nghiến răng lại khi nhìn thấy các kỵ sĩ Berg đứng phía sau nàng.
“Anh còn non nớt như vậy bao lâu nữa hả?”
Seria đã từ bỏ cái họ Kellyden từ rất lâu rồi. Đẳng cấp và phẩm giá của cái tên Stern đủ thay thế họ Kellyden. Vì vậy nàng đã đặt tên mình là Seria Stern mà không một chút hối tiếc. Đó là ý muốn của Stern, vì vậy không ai gọi họ của nàng là Kellyden nữa.
Ngoại trừ gia đình của Seria.
“Mau di chuyển xe ngựa của ngươi đi. Ngươi vẫn không biết trời đất…”
“Cassius.”
Seria đứng dậy từ chỗ ngồi và trừng mắt với anh ta.
“Anh nên biết rõ chức danh của tôi. Tôi là Phu nhân của Đại Công tước xứ Berg đấy.”
** Còn tiếp **