Bi kịch của những kẻ phản diện

chapter 61

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau bữa trưa ngày tiếp theo, Seria đã có một buổi chiều ấm cúng, và như được thông báo một thương gia sẽ đến gặp nàng ở sảnh chính.

“Xin chào, Phu nhân Đại Công tước. Tôi thật sự rất vinh dự khi được có mặt ở đây.”

Người thương gia cúi thấp đầu mỉm cười. Đó không phải một nụ cười dùng để bán hàng. Ông ta trông có vẻ thực sự hạnh phúc khi đến đây.

“Vị quản gia đã liên lạc trước với tôi. Ông ấy nói Phu nhân sẽ tiến hành công việc mở rộng khu vườn của lâu đài chính. Tôi có mang theo một số mẫu từ cửa hàng đến.”

Có vẻ ông ấy đã mang theo một số lượng lớn các hàng mẫu.

Trong thế giới này đương nhiên không có máy ảnh nên có lẽ vì vậy mà hội họa hiện thực rất phát triển. Các họa sĩ có thể nắm bắt mọi thứ trong tranh vẽ như thể chúng được chụp lại.

Seria hiển nhiên đang chờ đợi một cuốn sách hàng mẫu, nhưng những gì được mang vào phòng lại thật bất ngờ.

“...”

Nàng không thể nói nên lời khi nhìn thấy số lượng lớn những chiếc bình lớn như thế này. Có hàng chục chậu cây bonsai, và mặc dù cân nặng của chúng không có gì khác thường nhưng chẳng lẽ tất cả những chậu cây này đều là từ cửa hàng của ông ấy sao?

“Mang theo tất cả những cái cây này liệu có quá sức không?”

“Thật vinh dự khi được Phu nhân cho gọi chúng tôi, vì vậy chúng tôi phải thể hiện sự chân thành của mình. Xin người đừng cảm thấy áp lực và hãy dành thời gian để xem xét.”

Có thể hiểu được rằng người thương gia sẽ làm điều này. Xét về diện tích khu vườn của lâu đài chính Berg thì đó không phải một kích thước hợp lý, đặc biệt là khi người ta phải cưỡi ngựa để đi từ khu vườn đến cổng lâu đài.

Seria tính toán nếu nàng chọn một loại cây duy nhất thì thương nhân sẽ có thể có đủ cây để tạo nên một khu vườn hay không.

Nàng khám phá khu rừng cây cảnh nhỏ. Thật ra trong mắt nàng, chúng đều trông rất giống nhau.

“Dạo này có phong cách sân vườn nào đang thịnh hành không?”

Người thương nhân nhanh chóng lấy ra một tập sách nhỏ. Đó là một cuốn sách lạ thường với những chiếc lá vàng tuyệt đẹp được vẽ trên trang bìa.

‘Cuốn sách rất lạ mắt.’

Nhìn thoáng qua nó giống như một cuốn sách được làm riêng cho một vị khách hàng quan trong. Khi Seria lật từng trang giấy dày chất lượng tốt, đột nhiên có tiếng gõ cửa. Cánh cửa được mở ra và Ben đi vào, lịch sự thông báo rằng O’Bron đã đến.

Không như hôm qua, ông ấy đã chuẩn bị đầy đủ với những người hầu của mình và mang đến rất nhiều giấy tờ. O’Bron liếc qua cuốn sách Seria đang cầm và nuốt nước bọt. Seria nói với ông ta.

“Hãy đợi một lát.”

“Vâng, vâng. Hãy cứ làm việc của người, thưa Phu nhân.”

Phong thái của O’Bron khác hẳn hôm qua, đến nỗi ông ấy thậm chí còn tự mình đi lấy trà. Seria hết sức ngạc nhiên vì nàng nghĩ ông ấy sẽ vội vã ký hợp đồng ngay khi đến đây. O’Bron cũng phục vụ trà cho người thương gia và cẩn thận nói, hướng cằm vào cuốn sách nhỏ.

“Ông rất quan tâm đến việc kinh doanh của mình đấy. Chỉ những đồ trang trí tao nhã mới phù hợp với khu vườn mới của Đại Công tước Phu nhân.”

“Ngài thật có mắt nhìn!”

Người thương gia rất vui với lời khen của O’Bron.

“Thật ra cuốn sách này không phải vị khách nào cũng xem được.”

“Đúng vậy. Tôi cũng có nghe nói về tập sách lá vàng của Phòng Thương mại. Phu nhân Đại Công tước có thể đặt mua năm mươi cuốn.”

“Sao?”

Đôi mắt thương nhân mở to trước con số năm mươi. Seria ngắt lời ông ta bằng một giọng lạnh lẽo.

“Ta chưa từng nói mình sẽ đặt số lượng lớn như vậy. Nhà kho của Berg đã để đầy những tác phẩm điêu khắc tuyệt đẹp rồi.”

Làm sao nàng có thể làm vậy được khi đã nói chuyện với Ben về việc lấy hàng trăm viên đá cẩm thạch từ nhà kho.

“Ai đã nghĩ rằng ngươi có thể quyết định thay cho ta như thể mình là Đại Công tước Phu nhân vậy?”

O’Bron trở nên hoàn toàn im lặng như thể ông ta biết Seria không hài lòng. Thương nhân cau có và vội vã bỏ đi.

“Tất nhiên sử dụng các tác phẩm điêu khắc là một ý tưởng hay. Tuy nhiên khu vườn chính rộng lớn như một vùng đồng bằng, và vì nó mới được xây dựng nên tôi khuyên phu nhân nên thêm những đồ trang trí mới. Sự đều đặn và đồng nhất là những yếu tố cần thiết để khiến sân vườn thật đẹp, đúng không ạ?”

“Ta phải mua bao nhiêu?”

“Chắc chắn càng nhiều càng tốt! Chúng ta đặt 25 cái cho mỗi loại thì sao?”

Seria nghĩ nếu ông ta nói năm mươi thì nàng sẽ loại bỏ ông ấy. Nhưng hai mươi lăm…

Nàng đặt cuốn sách xuống và suy nghĩ. Nó có vẻ là con số hợp lý, có lẽ là vì nó đã giảm một nửa so với con số trước đó.

‘Nhưng tất cả đều rất đắt.’

Tất nhiên nàng có một số tiền rất lớn đủ để trang trí toàn bộ khu vườn bằng đá cẩm thạch màu và pha lê. Trên thực tế kể cả nàng có trang trí khu vườn bằng những món trong cuốn sách này, nàng vẫn còn lại rất nhiều tiền.

Nhưng có đúng không khi đặt 25 cái mỗi loại? Seria không hiểu biết lắm về khu vườn. Kể cả nếu muốn tìm hiểu thì cũng không có cuốn sách nào có thể nói cho nàng biết cách điều hành một khu vườn rộng như thế này.

‘Chết tiệt, Seria. Tại sao cô không kết bạn với ai đó cùng tuổi và học hỏi nó từ người đó chứ?’ Nàng có một ý tưởng vô vọng. Tất nhiên với cá nhân Seria, mẹ của người bạn đó ắt hẳn sẽ nói cô ấy không được chơi với nàng.

Seria im lặng lật qua cuốn sách, sau đó nhìn người thương gia và hỏi.

“Ông có gợi ý nào không? Ta muốn có một bản phác thảo cụ thể.”

“Nếu vậy tôi nghĩ ý kiến của một quý tộc hiểu biết về những khu vườn hơn tôi sẽ tốt hơn…”

Người lái buôn lắp bắp.

“Phu nhân Đại Công tước?”

O’Bron đang xem tập sách vội cắt ngang cuộc trò chuyện.

“Là một người từng giao hàng đến khu vườn, tôi có thể nói thêm vài lời được không?”

“Ông nói thử xem.”

“Tôi có ý kiến là đào một cái ao ở giữa khu vườn, xây dựng một đài phun nước bằng pha lê và sau đó đặt một viên pha lê ma thuật với phép thuật ánh sáng lên đó. Bởi vì khu vườn khá lớn tôi gợi ý nên chia nó thành nhiều phần ngay từ đầu, mỗi phần mang một chủ đề khác nhau. Phần phía đông, các nàng tiên bằng vàng ròng được đặt trong đài phun nước, và ở rìa phía nam sẽ là một hồ rồng với 99 đuôi được làm bằng pha lê ma thuật. Nó thật sự vô hạn.”

“...?”

Seria nhìn vào cuốn sách một lần nữa. O’Bron không nói những điều vô nghĩa. Tất cả những đồ trang trí đó đều có trong cuốn sách, nhưng nó được gợi ý cho một khu vườn kích cỡ trung bình, chứ không phải vùng đất rộng lớn như thế này.

“Cái đó có đắt quá không?”

“Tất nhiên quy mô không nhỏ. Nhưng vì người đã sống ở thủ đô nên biết rõ hơn. Nơi nào lại có một khu vườn rộng thế này chứ? Hơn nữa tôi nghe rằng phu nhân không làm xây dựng trong một thời gian dài rồi. Vậy thì việc khởi công sẽ quan trọng như thế nào đây?”

“Vậy thì sao?”

“Tôi đề xuất bốn mươi tám chủ đề phù hợp với vẻ ngoài quyến rũ của Nữ Đại Công tước.”

“Sao? Bốn mươi tám cái khác nhau?”

Người lái buôn cũng ngạc nhiên. Ông ấy há hốc mồm trước con số không tưởng, và khi Seria nhìn chằm chằm vào mình, biểu cảm của ông ấy vội vàng thay đổi. À thì dù sao ông ấy cũng là một thương nhân, vì vậy bán được càng nhiều thì càng tốt cho mình. Seria nghĩ O’Bron rất hung hăng, nhưng không phải vậy.

‘Có vẻ ông ấy đã có tìm hiểu một chút về mình.’

O’Bron đã giao hàng đến khu vườn của Berg trong hơn mười năm qua, vì vậy sẽ không khó để ông ta thu thập thông tin.

‘Tất nhiên ông ấy biết Seria Stern.”

Thật dễ dàng để nhận ra rằng Seria Stern là một người rất ngông cuồng. Hàng tháng cô ấy đã mua rất nhiều đá quý và váy vóc từ một cửa hàng nổi tiếng ở thủ đô. Sự thật là cô ấy không hòa thuận với gia đình cũng dễ dàng được phát hiện ra.

Đặt hai mẩu thông tin này lại với nhau, ông ta có thể đi đến kết luận này.

Một Nữ Công tước hoang phí tột độ, người không biết nhiều về nội tình cuộc sống của một phụ nữ quý tộc. Nỗi thất vọng lớn của xã hội cũ.

“...”

Với một số tiền phù hợp, Seria có thể theo kịp một số thư này, nhưng số tiền này lại quá nhiều để sử dụng. Quan trọng nhất là đó không phải tiền của nàng, mà của người khác. Khi nàng nghĩ về điều này, gương mặt nàng đanh lại.

Gương mặt của thương nhân và O’Bron đồng thời cứng lại. O’Bron nhanh chóng lấy lại nụ cười và nói.

“Phu nhân? Tôi có vô tình xúc phạm người không?

“Bốn mươi tám chủ đề, ngươi điên rồi sao?”

O’Bron nuốt nước bọt và rút một chiếc khăn tay trong túi ra lau trán.

“Bởi vì tôi chỉ muốn đề xuất điều tốt nhất cho người… Hoặc nếu có bất kỳ bản phác thảo nào khác mà Phu nhân muốn…”

Tất nhiên Seria không biết gì về nó cả. Trong mọi trường hợp thì O’Bron và lái buôn là người biết nhiều hơn về các khu vườn. Mặc dù cảm thấy hơi xấu hổ nhưng nàng mong sẽ ký được một hợp đồng tốt và lâu dài. Vì vậy Seria quyết định sau khi nghiên cứu về khu vườn, nàng sẽ cho gọi người thương buôn lại.

Không muốn đưa ra quyết định khi mà mình chưa biết rõ, Seria nhanh chóng đứng dậy và kéo sợi dây. Susan đã đứng sẵn ở bên ngoài ngay lập tức đi vào và lịch sự cúi thấp đầu.

“Người muốn gặp tôi, thưa Tiểu thư.”

“Gọi trợ lý trưởng đến đây.”

“Tôi sẽ triệu tập cậu ta ngay lập tức.”

Liếc nhìn O’Bron, Seria ngồi lại ghế và khoanh tay.

** Còn tiếp **

0

Truyện Chữ Hay