Quay trở lại căn phòng của mình, Seria cởi bỏ bộ quần áo du lịch mùa đông ra. Nàng cởi bỏ chiếc áo choàng dày ấm áp trĩu nặng trên vai, sau đó mặc vào một chiếc váy mặc trong nhà. Đang là mùa đông vì thế chiếc váy được làm từ chất vải dày nhưng nhẹ hơn nhiều khiến nàng cảm giác như mình đang bay.
Seria uống một tách trà đậm ấm áp mà Ben đã đưa cho nàng, sau đó cho gọi Linon. Việc đó là để kiểm tra quy mô có sẵn của dự án thiết kế khu vườn. Ben và Susan lo lắng khi Seria muốn làm việc ngay khi trở về, nhưng Linon thì không.
Cậu ấy là một trong số ít người hoan nghênh cách làm việc của Seria. Bởi vì ngay khi được gọi, Linon ngay lập tức xuất hiện với cuốn sổ cái.
Tái tạo lại khu vườn không nằm trong kế hoạch của Seria. Nàng nhớ rằng có rất nhiều tiền dư, nhưng đó là số tiền mà Linon đã dành dụm như những quả sồi. Vậy nên Seria lo lắng về việc sử dụng nó.
Chỉ sau khi nàng kiểm tra quỹ hiện có Seria mới nhận ra, trừ khi nàng có ý định thay toàn bộ khu vườn bằng đá cẩm thạch màu và pha lê loại tốt nhất, thì họ sẽ không bao giờ dùng hết tiền.
“Tiểu thư, người có nhớ tôi đã tự tin nói gì không?”
“Có, ta nhớ.”
Sẽ rất vui nếu sử dụng nhiều tiền. Linon và Seria chằm chằm nhìn nhau và gật đầu. Có một sự thấu hiểu sâu sắc giữa những người đã tạo dựng được niềm tin và không cần nói ra bất cứ điều gì. Như lúc này đây.
“Nhưng tôi không biết nhiều về khu vườn…”
“Vậy nên tôi sẽ giúp người một tay. Dù sao thì Điện hạ cũng đang không ở đây.”
Linon hỏi khi nhìn Seria.
“Đó có phải một đặc quyền quá lớn không?”
“Sao vậy? Áp lực quá à?” Seria hỏi.
“Tôi nghĩ sẽ rất khó chịu nếu ai đó ganh tỵ với việc tôi được tiểu thư tin tưởng quá nhiều và âm mưu chống lại tôi. Như Susan, hay Ben…”
Seria cười khúc khích.
Sau đó Seria cho gọi thợ làm vườn chính. Người làm vườn đã phạm tội vô tình rải nhầm phân bón lên các bụi cây trong vườn. Anh ta trông tái mét như thể nghĩ rằng mình sẽ bị trừng phạt.
Seria hoảng hốt khi anh ta quỳ xuống và úp mặt dưới sàn.
“Tôi xin lỗi, thưa tiểu thư! Tôi đã phạm một sai lầm lớn khi sử dụng các loại phân bón.”
“Không… Đừng quan tâm đến nó. Tôi không gọi anh đến để đổ lỗi cho anh. Đứng dậy đi.”
Ben đã cho gọi người làm vườn đến lúc này thở phào nhẹ nhõm, nhưng Seria lại có chút bối rối. Ông đã nghĩ nàng vẫn sẽ nổi điên và trừng phạt người làm vườn kể cả khi nàng nói mọi thứ vẫn ổn?
À, điều đó có thể nếu nàng là Seria nguyên tác.
Ben đã ở trang viên xanh hầu hết cuộc đời của ông, vậy nên nàng không nghĩ ông biết về quá khứ dữ dội của Seria. Nhưng bây giờ nàng có một cảm giác là ông ấy biết tất cả mọi chuyện. Dù sao thì ông ấy cũng là quản gia của Berg. Nhưng ông vẫn tử tế với nàng kể cả khi biết về quá khứ điên rồ đó… Không hiểu sao Seria lại nhớ đến Alliot.
Điều đó giúp nàng thấy tốt hơn một chút. Nàng đã chiếm hữu Seria, và cho dù đã làm bao nhiêu việc xấu hay hành động tốt và nàng thể hiện, cũng thật khó để tìm được ai đó tin tưởng nàng. Có lẽ đó là lý do tại sao Seria đôi khi tốt không thể cưỡng lại được khi gặp người tin tưởng mình.
Seria mỉm cười và hỏi người làm vườn bây giờ cần phải làm gì với nó. Anh ta ấp úng nhưng thận trọng trả lời. Giọng anh ta nhẹ nhàng, nhưng giống như một người chuyên nghiệp, anh nói chính xác những gì cần thiết và rất dễ hiểu.
Nàng viết xuống tất cả những yêu cầu của người làm vườn và sắp xếp chúng. Trước khi nàng nhận ra, đã vài giờ đồng hồ trôi qua. Nàng đặt bút xuống và gục đầu trên bàn.
‘Mình thật sự rất mệt.’
“Tôi sẽ làm phần còn lại vào ngày mai.”
“Hôm nay người đã vất vả rồi, thưa tiểu thư.”
Susan đang chăm sóc Seria đã ngồi bên cạnh nàng từ nãy giờ, đưa cho nàng một tách trà và vui vẻ rót mực. Lúc đầu bà ấy bảo Seria hãy nghỉ ngơi, nhưng sau hơn một giờ làm việc, bà ấy chọn cách im lặng chờ đợi.
Sau đó Seria bước ra cùng Susan và có một cuộc trò chuyện với Ben. Nhưng Ben có một sự lo lắng trên khuôn mặt. Khi Seria hỏi có chuyện gì, ông mỉm cười và trả lời rằng bởi vì ông đang phân vân nên ăn thịt bò hay thịt cừu cho bữa tối ngày mai.
Sau đó Susan và Seria rời đi để ra ngoài. Họ đột nhiên nghe thấy tiếng ồn áo phát ra từ tầng một.
“Đó là việc quan trọng! Hãy để tôi gặp Phu nhân Đại Công tước, quản gia!”
Susan và Seria quay sang nhau, và khi họ đến gần để nhìn xem chuyện gì đang xảy ra thì nhìn thấy một người đàn ông đang hét lên với Ben vì một lý do nào đó. Người đàn ông ăn mặc bảnh bao giống như chư hầu của Đại Công quốc Berg…
“Ông biết ta đang nói gì mà!”
“Như tôi đã nói, đây là vấn đề liên quan đến lâu đài.”
“Quản gia!”
Ben bình tĩnh trả lời, nhưng đó là tất cả.
Tại sao ông ta lại hét vào mặt quản gia của người khác?
Đó là một hành động cực kỳ thô lỗ. Hơn thế nữa, đây là nơi của Đại Công tước xứ Berg.
“Có chuyện gì vậy?”
Sau đó Ben quay lại. Người đàn ông đang tức giận cũng vậy. Đôi mắt ông ta sáng lên khi nhìn thấy Seria.
“Ben.”
Ben nhanh chóng tiến đến chỗ Seria khi nàng gọi. Ngay lập tức ông ấy đứng bên cạnh nàng, thì thầm với một giọng rất nhanh.
“Tên của ông ấy là O’Bron. Ông ấy là người chịu trách nhiệm cung cấp vật tư cho khu vườn. Nhưng vài ngày trước hợp đồng đã kết thúc mà ông ấy vẫn giao chúng đến.”
Đó là điều dễ hiểu. Đột nhiên khu vườn của lâu đài bị đảo lộn, vì vậy các chư hầu đang duy trì khu vườn đã trở thành đống hỗn độn, không biết phải làm gì.
“Phu nhân! Tôi thật sự thất vọng. Làm sao người có thể hủy hợp đồng ngay lập tức? Nếu tôi không thể bán hết những thứ này sau khi đã tích lũy bao nhiêu hàng tồn kho thì tôi thật sự tiêu tùng rồi.”
Tuy nhiên lần này lâu đài sẽ thực hiện một số điều chỉnh lớn đối với sức chứa của nó và chuyển sang hệ thống giá thầu tối thiểu. Dù sao họ cũng có rất nhiều tiền cho khu vườn, vậy nên họ không cần phải tằn tiện và khiến cho một chư hầu bị phá sản. Seria đã đưa ra một giải pháp hào phóng.
“Được rồi. Ta sẽ mua mọi thứ ngươi có trong kho. Ben?”
“Vâng, thưa tiểu thư. Tôi sẽ chuẩn bị.”
Seria nghĩ nàng đã đưa ra một đề nghị khá hào phóng, nhưng khuôn mặt O’Bron chỉ tái nhợt.
“Điều đó có nghĩa người sẽ không ký tiếp hợp đồng với chúng tôi?”
“Ta nghe nói hợp đồng đã hết hạn, nhưng ngươi vẫn giao hàng đến?”
Có vẻ như việc giao hàng của O’Bron vẫn tiếp tục vì Đại Công tước và quản gia đều vắng mặt.
“Tôi muốn gia hạn hợp đồng, thưa Phu nhân! Người nên gia hạn hợp đồng với tôi ngay từ đầu. Nhưng người không hề thảo luận với tôi, người…”
O’Bron nói với nhiều sự bất mãn trong giọng nói, Seria nghi ngờ rằng có thể có một số điều khoản ẩn trong hợp đồng mà nàng không biết. Ví dụ như nếu hợp đồng hết hạn và không có sự đồng ý của O’Bron, lâu đài sẽ không thể thay đổi người cung cấp hàng hóa…
Seria sớm đi đến kết luận rằng đó là một hợp đồng vô lý.
Không đời nào Berg lại lập một hợp đồng ngớ ngẩn như vậy, và nếu có thì Ben sẽ xoay sở để lật ngược nó, kể cả ông ấy phải mượn sức mạnh của Linon. O’Bron dường như muốn nhiều hơn nữa.
Sự thật là không có một ông chủ nào tham gia vào việc kinh doanh vườn tược, ông ta đã giao hàng quá lâu đến nỗi công việc kinh doanh này giống như một khoản thu nhập ngon lành. Bằng cách nào đó ông ta đã xuất hiện ở đây vì đột nhiên bị tước đi con ngỗng đẻ trứng vàng.
“Quyết định tái ký hợp đồng sẽ được đưa ra sau khi ta thảo luận các điều khoản với những đối tác kinh doanh khác của mình.”
“Cái gì? Điều khoản gì…?”
Seria ngay lập tức nhướng một bên chân mày.
“Ngươi đang nói rằng ngươi muốn tái ký hợp đồng mà không điều chỉnh các điều khoản sao?”
“Ồ, không, không. Làm sao tôi dám!”
‘Không, ngươi dám đấy. Rõ ràng là vậy.’
“Tôi sẽ quay lại sau, thưa Phu nhân!”
“Tạm thời vậy là đủ.”
Ben thông báo về chuyến thăm của thương gia vào ngày mai và sau đó tiễn O’Bron. Sau cuộc trò chuyện ngắn với Ben, Seria đi cùng Susan, bà ấy vẫn đứng đợi nàng.
“Tôi mừng vì đã nói bà đun lại nước tắm trước đó.”
Có hai phòng tắm lạ mắt trên tầng hai. Seria đã cho rằng các phòng tắm sẽ giống nhau, giống như phòng ngủ của Đại Công tước và Nữ Công tước được phân chia rõ ràng. Nhưng không phải vậy. Đúng như tên gọi, chỉ có hai phòng tắm và không có chủ sở hữu cố định. Khi nàng nghe về phòng tắm được lựa chọn sử dụng theo ý muốn, nàng cảm giác một số vị Đại Công tước trước đây và phu nhân của họ hẳn đã tắm cùng nhau.
Hơi nước ấm áp bốc lên từ chiếc bồn tắm lộng lẫy với những cánh hoa hồng rực rỡ sắc màu. Nghĩ lại thì đã lâu lắm rồi nàng không tắm nước nóng.
“Tiểu thư, tôi nghe nói tuyết đã rơi rất nhiều ở đồng bằng Tshugan. Doanh trại có lạnh lắm không?”
“Họ có trải một tấm thảm da trên sàn, nhưng nó vẫn lạnh. Gió lạnh thổi vào từng chút một…”
“Ồ, tôi nên đi cùng và chăm sóc người. Vấn đề của những kỵ sĩ Berg thiếu hiểu biết này là họ chuẩn bị doanh trại phù hợp với cơ thể của mình. Họ chưa bao giờ có một tiểu thư quý giá trong cuộc đời mình.”
Trong một vài lời nói của Susan mang ý chê bai các kỵ sĩ Berg. Bà ấy nhìn Seria và mỉm cười ấm áp.
“Phòng ngủ rất ấm, vì vậy sau khi tắm xong người có thể thoải mái nghỉ ngơi.”
“Được rồi.”
Cả cơ thể nàng thư giãn một cách uể oải. Muối tắm hoa hồng tan trong nước tỏa ra mùi hương nồng nàn. Nó rất thơm.
‘Khi nào Lesche quay lại nhỉ?’
Seria đột nhiên nhớ lại phòng ngủ của mình ở Đại thần điện. Seria Stern ban đầu không phải là khách qua đêm, mà thuộc về Đại đền thờ, vì vậy cô ấy có một căn phòng cố định. Đó là một căn phòng không hề thay đổi kể từ khi Seria nhận nó vào năm cô 15 tuổi.
Seria đến đó khi nàng và Kalis đính hôn. Nàng đã ở trong căn phòng của Seria nguyên tác. Căn phòng được dọn dẹp và sắp xếp lại. Nhưng nàng không ở lâu vì thức ăn không ngon lắm.
Sau đó nàng phải đến lãnh thổ Berg cho đám cưới của mình và Kalis.
Liệu Lesche có được đưa đến căn phòng của Seria ban đầu khi chàng ở lại Đền thờ lần này không? Hay nó là căn phòng bên cạnh?
Nhưng căn phòng bên cạnh được giao cho Kalis. Khi anh ta là vị hôn phu của Stern, vị Thượng tế đã đề nghị anh ở đó.
Nàng có cảm giác họ đã làm vậy. Nàng không thể nhớ chính xác.
Seria ném mình lên chiếc giường mềm mại và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
** Còn tiếp **