“Không đâu, thưa Điện hạ. Tôi làm sao có thể tìm được một quý tộc nào ở đây cao quý hơn Stern chứ? Cô ấy còn là Nữ Đại Công tước xứ Berg. Nếu không phải là Stern, những quý tộc khác sẽ cảm thấy áp lực và không muốn chứng kiến trận đấu.”
Ánh mắt lạnh lùng của Lesche hướng đến vị linh mục khiến ông ấy phải quay đi để né tránh. Nhưng ông đã thử mọi cách có thể. Bây giờ thầy Thượng tế Amos mà ông phục vụ đã trở về với Chúa.
Ông ấy phải lãnh đạo đoàn rước đến Đại thần điện một cách an toàn không để xảy ra rắc rối nào. Một người đàn ông đáng thương bỗng dưng phải gánh vác một nhiệm vụ to lớn.
‘Tôi sẽ tự mình trở về với Chúa vì có thể có một tai nạn khác ở đây.’
Vị linh mục rơi vào trạng thái kinh hoảng.
“...”
Lesche nhướng một bên chân mày khi nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của linh mục. Chàng gấp chiếc găng tay mà Kalis đã ném vào mình và đặt nó vào tay vị linh lục. Sau đó Lesche ném cho Kalis một cái nhìn kỳ lạ.
“Vậy ngài hãy tự đi gọi cô ấy đi, Hầu tước Haneton.”
“...”
Vấn đề đã được bỏ qua, nhưng rõ ràng là nó đã đề cập đến Seria. Kalis chỉ muốn thay đổi suy nghĩ của Seria, nhưng liệu nàng có quay trở về bên anh nếu anh cho nàng thấy khía cạnh bạo lực của mình?
Khi Kalis không trả lời, Lesche nói một cách mỉa mai.
“Ngài không thể à?”
“...”
“Nếu vậy chúng ta hãy hoãn lại trận đấu.”
“Tôi chấp nhận ý kiến của ngài.”
Vị linh mục cấp cao lên tiếng, không bỏ lỡ cơ hội.
“Vui lòng cất kiếm.”
Những thanh kiếm quay trở lại vị trí ban đầu của chúng với một âm thanh cao vút. Chỉ khi đó vị linh mục mới thở phào nhẹ nhõm. Các linh mục và kỵ sĩ đã không thể di chuyển do bầu không khí của trận chiến, một lần nữa đi lại với khuôn mặt nhợt nhạt.
“Điện hạ.”
Alliot tiếp cận Lesche. Anh đã giật mình khi thấy Lesche và Kalis chĩa kiếm vào nhau, nhưng anh vẫn đứng yên tại chỗ. Ngay khi tình hình được kiểm soát anh mới nhanh chóng bước đến và báo cáo.
“Mọi thứ đã sẵn sàng.”
Alliot sẽ hộ tống Seria quay lại lâu đài chính của Berg. Và Lesche đã quyết định chỉ mang theo số lượng tối thiểu các kỵ sĩ Ber đi cùng mình.
“Các kỵ sĩ đúng ra phải trở về lãnh thổ sẽ rời đi ngay lập tức.”
“Vâng, thưa ngài.”
“Và Alliot.”
“Vâng, thưa Điện hạ.”
“Nhổ hết cây dâu rắn trong khu vườn chính đi.”
“Tôi sẽ hỏi ý của tiểu thư khi quay về.”
Lesche cau mày.
“Cậu cũng phải hỏi cô ấy điều đó nữa à?”
“À vâng, như Linon nói, những khu vườn là lãnh địa của Phu nhân… Nếu ngài không thích nó, tôi sẽ báo cáo cho tiểu thư Seria.”
“... Hãy hỏi Seria và làm điều đó đi.”
Đôi mắt Kalis vô tình hướng về cái tên Seria, chuyển động mạnh mẽ trong giây lát. Người đàn ông yêu Seria nhất chính là anh. Tuy nhiên ngay khi vô tình nhìn vào đôi mắt của Lesche, anh ấy đã nhận ra.
Lesche Berg. Người đàn ông này đã yêu Seria bao lâu rồi…?
***
Vài ngày sau.
Quay trở lại lâu đài Berg trong chiếc xe ngựa, Seria không có thời gian để nghỉ ngơi sau chuyến hành trình bởi vì nàng phải đối mặt với một tình huống thật sự khó hiểu.
“Chuyện gì xảy ra với khu vườn vậy?”
Bởi vì chỉ vài ngày trước, khu vườn ở dinh thự Berg, nơi đã từng được xem là rộng lớn như một công viên ở kinh đô, bỗng trở nên hoang tàn. Ban đầu nàng nghĩ mình đang mơ, nhưng đó lại là sự thật. Khu vườn không còn lại gì ngoài một con đường lát đá.
Tất cả những bụi cây cao và các tác phẩm điêu khắc đã đi đâu rồi? Không lý nào trong một thời gian ngắn mà họ đã bị phá sản như thế này…?
Abigail đã bảo vệ Seria mọi lúc, khẽ thì thầm vào tai nàng.
“Có vẻ tòa lâu đài đã bị cướp.”
“... Berg sao? Ai đã làm điều đó chứ? Có một tên cướp táo bạo như vậy sao?”
“Hoặc một số người hầu đã bán nó. Có những đầy tớ làm những việc như thế này khi chủ nhân của họ vắng mặt. Tôi sẽ vào đó và chặt đầu chúng xuống cho người nhé?”
“Không, Bibi. Bây giờ hãy bình tĩnh lại nào.”
Alliot và các kỵ sĩ khác cũng bối rối khôn kém. Mọi người xôn xao quanh khu vườn hoang vắng. Seria cũng có chút lo lắng. Nàng nghi ngờ có điều gì đó đã thật sự xảy ra với dinh thự.
Nhưng…
“Tiểu thư Seria. Mừng người quay trở về.”
“Người đã trở về.”
Lối vào lâu đài và những đại sảnh rộng rãi vẫn lộng lẫy giống như lúc nàng rời đi. Những người hầu, bao gồm cả Ben và Susan đều lịch sự cúi chào nàng.
Những kỵ sĩ hoang mang ngay lập tức di chuyển để giải tán, và Seria nhìn Ben khi ông đến gần nàng.
“Ben? Chuyện gì xảy ra với khu vườn vậy?”
Ben đang mặc một bộ lễ phục hoàn hảo có vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt.
“Tiểu thư, tôi xin lỗi. Tôi không biết có quá nhiều cây dâu rắn được trồng trong khu vườn. Khi chúng tôi nhổ chúng lên thì cuối cùng nó lại phá hủy cả khu vườn.”
“Có rất nhiều cây dâu rắn à?”
“Vâng, tiểu thư Seria.”
Seria chết lặng. Tất nhiên nàng không phải là một người làm vườn. Nàng chỉ đến thăm lâu đài Berg vào mùa đông, vì vậy hiển nhiên nàng không thể phân biệt được có một cây dâu tây màu xanh đã biến mất.
Chưa kể đến việc khu vườn của Berg vô cùng rộng lớn, nên có một số loại cỏ mọc xen lẫn là điều dễ hiểu.
Tuy nhiên nếu ai đó thật sự chỉ muốn loại bỏ cây dâu tây rắn, không phải họ chỉ cần nhổ chúng ra khỏi nơi chúng đã mọc lên hay sao? Nó không giống như mọi thứ trong vườn đã biến mất, mà là người ta đã xóa nó chỉ với một cục tẩy vậy.
“Tại sao ông lại lật ngược cả khu vườn lên?”
“Tôi xin lỗi, thưa tiểu thư Seria.”
Có phải nàng tưởng tượng ra không nhỉ? Câu “Tôi xin lỗi” mà Ben lặp lại vừa rồi có vẻ khá tế nhị. Nếu nàng phải mô tả nó thì nó giống như cảm giác về một diễn viên giỏi diễn xuất bằng cả tâm hồn. Đó là một lời xin lỗi chân thành, nhưng vì lý do nào đó nàng lại cảm thấy không thoải mái.
“Việc Nữ Công tước vắng mặt lâu ngày đã ngăn cản những người làm vườn thực hiện một thử thách mới.”
“... Vậy thì sao?”
“Gần mười năm nay, chúng tôi đã trồng những cây và những bông hoa giống nhau trong vườn. Nhưng bây giờ đã có một Nữ Công tước mới, người làm vườn muốn trồng những loại hoa mới, nhưng họ cứ mắc sai lầm nhỏ và khu vườn cuối cùng lại thành ra như thế này.”
“Nếu ai đó mắc những sai phạm nhỏ thì khu vườn sẽ trông như thế này sao…?”
Nó sẽ là một đống lộn xộn đúng không?
“Việc bón phân sai cách đã khiến đất và các bụi cây trở nên khô cằn. Vậy nên họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc đem những bông hoa và cây đổ xuống đất để giảm thiểu thiệt hại. Những người làm vườn đã yêu cầu tôi hãy rộng lượng, tôi có thể làm được gì đây?”
“Chúng ta cần những người làm vườn xây dựng lại khu vườn. Tôi không có ý gì xấu đâu, vì vậy làm ơn hãy hiểu cho.”
“Người thật độ lượng. Cảm ơn thưa tiểu thư. Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Không phải lỗi của ông đâu Ben. Tai sao ông lại cảm ơn tôi chứ?”
“Ừm…”
“Đó có phải một phần công việc của quản gia không?”
“Vâng, thưa tiểu thư. Hãy nói rằng nó cũng tương tự vậy.”
Ben mỉm cười.
Seria khoang tay và nhìn vào khu vườn hoang tàn. Lina đã biến mất ở đồng bằng Tshugan, và Lesche đã không trở về cùng nàng. Chàng đã đi thẳng đến Đại thần điện.
“Người đang nghĩ gì vậy, tiểu thư.”
“Không có gì… Tôi nghĩ mình sẽ nghỉ ngơi thoải mái cho đến khi Điện hạ trở về, nhưng tôi đoán mình nhầm rồi.”
Ben giật mình.
“Không đâu. Dù sao thì chúng ta cũng sẽ để nó như vậy cho đến mùa xuân. Tuyết sẽ tiếp tục rơi cho đến khi mùa đông kết thúc, vì vậy bây giờ không cần phải làm gì đâu.”
“Thật à?”
“Vâng. Về lâu dài thì tốt hơn nên để đất nghỉ ngơi cho đến mùa xuân. Có lẽ khu vườn của Kellyden thì khác?”
“Đúng vậy. Khu vườn của bọn họ lúc nào cũng lộng lẫy.”
Có một cảnh trong câu chuyện, là khi Lina ngạc nhiên trước khu vườn của Kellyden. Đó là cảnh mà các anh trai của Seria đã mời Lina đến dinh thự của họ.
Không như Berg, Kellyden là một gia đình mà nữ chủ nhân tự hào giữ gìn vị trí của họ. Đó là một trong những gia tộc tiếng tăm ở miền tây. Họ có rất nhiều tiền bạc và khu vườn của họ luôn được trang trí hoàn hảo.
Không nhiều như váy áo và trang sức, nhưng khu vườn do nữ quý tộc trang trí cũng có phong cách riêng phù hợp với xu hướng luôn thay đổi. Khu vườn của Kellyden luôn đi theo xu hướng thịnh hành và là khu vườn nổi tiếng nhất ở miền tây.
‘À, điều đó không có nghĩa Seria đã học được mọi thứ từ Nữ Hầu tước.’
Trong khi Seria chìm trong suy nghĩ, Ben đề nghị với một nụ cười.
“Tiểu thư, sao bây giờ người không nghỉ ngơi một chút. Tôi sẽ bảo người lái buôn đến vào ngày mai.”
“Ngày mai sao?”
Khi Seria hỏi lại, Ben giật mình và thay đổi lời nói.
“Không đâu, thưa tiểu thư. Nếu người muốn nghỉ ngơi thêm, chúng ta có thể hoãn lại như người muốn.”
“Ừm, không cần đâu.”
Lesche dù sao cũng không ở đây. Tất nhiên dù chàng ở đây thì cũng không có nghĩa rằng nàng sẽ đi chơi với chàng… Khi Seria tiếp tục nghĩ về điều đó, một câu hỏi nảy ra trong đầu nàng: Lesche đã bao giờ có kỳ nghỉ nào chưa, và nếu vậy thì chàng sẽ làm gì với thời gian rảnh của mình?
Khi đã cùng nhau trải qua nhiều việc, Seria bắt đầu thắc mắc một số điều. Có một điều chắc chắn là Lesche sẽ không vui vẻ mấy nếu nhìn thấy khu vườn lộn xộn này.
Seria muốn cho Lesche thấy nàng vẫn làm việc kể cả khi chàng không ở gần đây.
Seria nhanh chóng quyết định.
“Tôi sẽ gặp ông ấy sớm nhất có thể vào ngày mai. Hãy cho gọi thương gia.”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
Ben nói với một vẻ hài lòng trên gương mặt.
“Linon nói tiểu thư có thể hoàn thành công việc của mình một cách nhanh chóng.”
‘Đó không phải là thói quen kiếp trước của mình.’
Nếu có điều gì khác với kiếp trước của nàng thì đó chính là đơn vị tiền mà nàng tiêu đã thay đổi rất nhiều. Đây là lần đầu tiên nàng trang trí cho một khu vườn rộng lớn như vậy, vì thế nàng bớt lo lắng hơn và thậm chí có một chút hào hứng.
** Còn tiếp **