Kết quả là O’Bron bị tàn phá bởi các hoạt động dồn dập.
“Tôi muốn đặt càng nhiều các cây trong chậu càng tốt.”
“Vâng, vâng.”
Thương buôn nhanh chóng ghi lại những lời của Linon.
“Hãy làm những cây cảnh bằng gỗ, cây bách, gỗ hoàng dương và cây bách xù. Cây thường xanh cũng là loại không bao giờ lỗi mốt.”
“Vâng, tất nhiên. Ngài trợ lý trưởng rất nhanh nhẹn.”
Người lái buôn toát mồ hôi lạnh. Khuôn mặt trần trụi của O’Bron nhợt nhạt và ủ rũ. Seria ngồi đó giả vờ mình hiểu mọi thứ Linon nói nhưng thật ra thì nàng không hiểu gì cả.
‘Tất cả những cây đó là gì?’
Các tiểu thư và phu nhân quý tộc trong bữa tiệc trà sẽ không mời Seria ngồi xuống và nói về những cái cây trong vườn đúng không nhỉ? Seria nguyên tác không biết nhiều về những khu vườn bởi vì cô ấy chưa bao giờ được mẹ dạy dỗ.
Còn một điều nữa cũng khiến Seria bận tâm.
Ngay lúc này Linon đang quỳ gối cạnh nàng trước mặt người thương buôn, thể hiện sự hiểu biết của cậu ta về khu vườn một cách dễ dàng. O’Bron là một chư hầu của Berg vì thế ông ấy thỉnh thoảng phải tham dự các cuộc họp, nhưng ông ta không quen lắm khi nhìn Linon như vậy. Ông ấy không biết mình đang chứng kiến điều gì, đôi mắt ông mở to trong một lúc.
Người thương buôn liếc nhìn Linon đang ghi chép và cũng cảm thấy không thoải mái trong suốt lúc đó. Điều đó cũng khiến Seria cảm thấy không thoải mái. Nàng biết tại sao Linon đột nhiên quỳ gối và rất sẵn lòng giúp đỡ.
“Tiểu thư, tôi nghĩ chúng tôi đã đặt xong nền móng cho việc này.”
Giọng nói của Linon lịch sự. Nhưng Seria chắc rằng sự thật đằng sau những từ ngữ lịch sự đó, ‘Điều này quá hoàn hảo.’ Đó là ý nghĩa thật sự của lời nói đó. Thương nhân muốn tránh sự khó chịu này càng sớm càng tốt. Vì vậy không giống trước đây, ông ta hỏi một cách ngắn gọn mà không lòng vòng.
“Người có yêu thích loại cây nào không, thưa Phu nhân?”
“Ta muốn làm một khu vườn nhỏ với những cây cam.”
“Cây cam! Thật là một sự lựa chọn tuyệt vời!”
Ngay lúc đó khuôn mặt đen sạm của người thương buôn cuối cùng cũng lấy lại được một ít màu sắc.
Nhưng cây cam rất đắt tiền. Tiết kiệm tiền không phải lúc nào cũng tốt.
Seria nghĩ những cây cam đắt tiền sẽ không thể so sánh được nếu nó được trồng trong vườn. Theo quan điểm thực tế thì mọi người cũng sẽ được ăn cam sau này.
Người thương gia cố gắng kiếm bộn tiền thông qua nàng, người mà ông ta không biết gì. Nhưng khi Seria hỏi ông về điều đó, ông đã cố gắng không đe dọa nàng. Nàng chỉ quan sát từ bên lề khi O’Bron cố gắng kiếm bộn tiền. Có lẽ O’Bron cố gắng kiếm một số loại hoa hồng thông qua trung gian từ người thương buôn sau màn chào giá rầm rộ này cho Nữ Đại Công tước.
“Đã có hai đài phun nước nhưng chỉ có một cái ao nhỏ, vì vậy tôi muốn đào một cái ao lớn để nâng đài phun nước lên. Và tôi nghe nói rằng khu vườn hiện tại rất khó lấy nước.”
Ông ta tiếp tục, “Chúng ta cũng có thể đào một cái hồ dài hơn để mở rộng vùng đầm lầy thấp để có nhiều nước.”
Seria quyết định làm một tấm thảm xanh dài với nhiều loại cỏ màu xanh vàng và cả một bồn hoa lớn chỉ với mục đích trồng hoa.
Đó sẽ là một dự án lớn hơn nàng nghĩ nhiều, mặc dù nó được tổ chức đơn giản.
Người lái buôn trịnh trọng cúi đầu rồi nhanh chóng lui ra ngoài, ông ấy nói lần sau sẽ mang một chậu cây cam đến. Cây cảnh vốn đã trở thành một khu rừng nhỏ trong phòng khách, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Thay vì tái ký hợp đồng, Linon đã nắm lấy bầu không khí một cách nặng nề, và O’Bron linh tính rằng vị trí của mình đã kết thúc, cũng bị đuổi ra ngoài với khuôn mặt tử thần.
“Linon, đứng lên đi.”
“Vâng, tiểu thư.”
Linon đứng dậy và lắc đầu gối. Cậu ta cuộn đôi găng tay lại để bên ngoài không chạm vào tay mình, rồi gấp lại gọn gàng, cho vào túi cùng với hai chiếc khăn tay cậu lấy từ trong túi.
“Này, sao đột nhiên cậu lại quỳ gối xuống thế?”
“Bởi vì tiểu thư tin tưởng tôi đến mức gọi tôi đến, nên tôi phải làm như vậy.”
Linon thật trơ trẽn. Tất nhiên Seria biết tại sao cậu ấy lại quỳ gối trước người thương nhân. Nhiều thương nhân giàu có giả vờ ăn nói nhẹ nhàng khi giao dịch với tầng lớp quý tộc. Họ sẽ cố tình đề cập đến những nhà quý tộc khác trong khi thực tế họ rất kín tiếng.
Bởi vì việc xây dựng khu vườn của lâu đài chính ở Berg là một tin đồn khá lớn, người thương buôn sẽ được gọi từ nơi này đến nơi khác. Nàng chắc chắn họ sẽ tình cờ đề cập đến Seria. Dù nàng có cho gọi người thương buôn nào thì cũng sẽ giống nhau.
“Người đã làm rất tốt khi cho gọi tôi. Bởi vì đó là một dự án lớn, và người là Nữ Đại Công tước, nhiều thương buôn sẽ cố gắng bán nhiều sản phẩm tốt và đắt tiền.”
Các quý tộc là người chỉ quan tâm nhiều hơn đến vẻ bề ngoài, và các thương nhân chỉ quan tâm đến tính thực tế, theo đuổi những mục tiêu khác nhau. Sau khi nghe người thương buôn đã kiếm được bộn tiền từ một Bá tước nào đó, Seria cảm thấy mình thật may mắn. Bởi vì những gợi ý của người bán hàng mà nàng nhận được sẽ dễ dàng vượt quá ngân sách hàng năm của bất cứ một gia đình quý tộc đáng kính nào khác.
Vì vậy gọi Linon đến là một ý kiến đúng đắn.
Tuy nhiên sự thật Nữ Đại Công tước đã cho gọi trợ lý trưởng để xin ý kiến mà không đưa ra quyết định trực tiếp nào cũng đủ để các quý tộc chế nhạo nàng. Nhưng Seria không nghĩ điều đó quan trọng. Nàng đã gọi Linon mà không hề do dự.
Nhưng đối với Linon đã quỳ gối trước nàng ngay khi cậu ấy đến, người thương buôn sẽ phải dò dẫm. Mọi người đôi khi chỉ ra vị trí của họ chỉ bằng chiếc ghế họ đang ngồi.
Seria trao đổi thêm vài lời với Linon. Cậu ấy trông có vẻ thất vọng.
“Tiểu thư, lẽ ra người nên có vẻ ngông cuồng hơn.”
Linon tiếp tục, “Không phải tôi nghe người nói về việc xây dựng một khu vườn bằng cây cam sao?”
Seria thật sự thích những cây có trái. Một loại nào đó ăn được. Nhưng quý tộc đế quốc không trồng cây ăn quả trong vườn. Lý do bởi vì không có gì khác biệt giữa một khu vườn tao nhã và một vườn cây ăn trái ở nông thôn. Và những cây cam lại khá đắt đỏ.
“Việc đó có xa xỉ quá không? Người biết chúng khác nhau, đúng chứ?”
“À…”
“Tôi có thể quỳ gối trước người, thưa tiểu thư.”
Linon rất giỏi ăn nói, kể cả nếu cậu ấy không phải trợ lý trưởng. Seria thích điều đó và thành thật trả lời.
“Tôi không muốn xa hoa với tiền của người khác…”
Không phải vì Seria đặc biệt tiết kiệm. Khi còn là sinh viên mới tốt nghiệp, nàng biết có một giáo sư ở khoa khác đã lạm dụng quỹ nghiên cứu của nhà nước và thậm chí còn mua một ô tô sản xuất ở nước ngoài trước khi ông ta phá sản. Vì vậy nàng muốn cẩn thận nhất có thể với những việc như vậy.
Vậy nên Seria đã thẳng thắn tâm sự với Linon, và Linon có một vẻ mặt khó tả.
“Có chuyện gì sao?”
“Không có gì, thưa tiểu thư. Đó là một điều tốt mà tôi đã hỏi trước.”
Linon hắng giọng và chuyển hướng cuộc trò chuyện về khu vườn. Bốn mươi tám chủ đề mà O’Bron đã gợi ý là quá nhiều đối với bất cứ ai, nhưng nàng vẫn cảm thấy mình sẽ không phiền nếu có sáu chủ đề trong số đó. Sau một lúc uống trà, Seria hỏi Linon điều mà mình tò mò.
“Linon, cậu có thuộc hết tất cả các loại cây trong vườn không?”
Không có điều đó trong kiến thức của Seria trước đây. Nếu có điều gì đó một tiểu thư không biết, cô ấy sẽ được học từ mẹ mình qua nhiều thế hệ. Nhưng khả năng cao là Seria sẽ không quan tâm đến khu vườn kể cả vì lợi ích của nó là niềm tự hào của nàng.
“Không, hiếm khi có một dự án lớn như thế này. Dù sao thì mọi người cũng hướng đến những cây cối hiện có và sử dụng các loại hoa khác nhau trong bồn hoa. Kể cả nếu chúng ta tiến hành từ đó thì cũng chỉ xây dựng được thêm một hoặc hai đài phun nước thôi.”
Sau một câu trả lời ngắn gọn, Linon nhìn vào tờ giấy Seria đã viết nguệch ngoạc và nói.
“Dù sao thì, tiểu thư. Người sẽ vô cùng thất vọng khi quản gia nhìn thấy người.”
“Ben à? Sao vậy?”
“Người sẽ phát hiện vào buổi tối.”
Seria gật đầu với khuôn mặt khó hiểu, và họ kết thúc cuộc nói chuyện.
Sau bữa tối ấm cúng, Seria đi tắm. Không có gì nhiều để làm ở bên ngoài, vì vậy nàng vội vã quay trở lại phòng ngủ và ném mình xuống chiếc giường êm ái. Sau khi ngả lưng lên giường được một lát, nàng với tay về phía bàn. Đó là tài liệu về khu vườn mà nàng đã thực hiện cả ngày.
Làm vườn không phải là một công việc thời thượng để làm, nhưng cuốn sách mà thương buôn mang theo đã mô tả xu hướng một cách rõ ràng. Đó là trồng một cái cây lớn làm trung tâm của cả khu vườn. Seria thích sự thật là nó sẽ cung cấp bóng râm vào mùa hè.
‘Mình nên trồng một cái cây trong khu vườn của mình, và mua đất ma thuật.’
Cây càng lớn càng khó mang vào, vậy nên nếu nàng trồng nó trong đất ma thuật cái cây sẽ không bao giờ chết, kể cả không đúng mùa.
Hạn chế duy nhất là giá cả và chi phí bảo dưỡng quá cao.
Không lâu sau Ben bước vào với một tiếng gõ cửa.
“Tôi nghe nói người muốn gặp tôi sớm, tiểu thư.”
“Ồ, Ben. Tôi sẽ đến trang viên Laurel vào ngày mai. Tôi sẽ cho gọi nhiều nhân công trong khi đang làm việc tại khu vườn chính. Tôi nghĩ sẽ hiệu quả nếu làm việc trong khu vườn với họ.”
Tinh thần của Ben chùng xuống khi nghe đến trang viên Laurel.
“Ben?”
“...”
“... Có chuyện gì sao?”
‘Mình nói gì không đúng à?’ Khi Seria vội vàng hỏi lại, Ben nói với giọng buồn bã.
“Tiểu thư… Tôi chỉ muốn người tận hưởng việc trang trí khu vườn, nhưng tôi không có lý do gì để cho gọi thương buôn. Tôi không mong người sẽ làm việc cả ngày mà không có thời gian nghỉ ngơi như thế này… Tôi đã không suy nghĩ thấu đáo. Linon đã nói đúng.”
“Bởi vì làm việc càng nhanh, tôi sẽ càng sớm được nghỉ ngơi.”
Không lắng nghe Seria, Ben nhắm chặt mắt lại bằng chiếc khăn tay của mình.
“Tôi có nên không?”
“Martha và Joanna sẽ rất vui.”
Seria gật đầu với lời đề nghị của Ben. Có lẽ sẽ mất ít nhất một tuần để Lesche trở lại, vì vậy thật tuyệt nếu ở lại trang viên xinh đẹp một hoặc hai ngày. Nàng tò mò muốn nhìn thấy trang viên xanh trông như thế nào sau khi những bóng đen biến mất.
Nghĩ lại thì khi Lesche quay về, chàng sẽ nhìn thấy khu vườn trơ trụi. Liệu chàng có đứng như trời trồng giống như Seria và các kỵ sĩ không? Nàng không thể tưởng tượng biểu cảm gương mặt của Lesche như thế nào.
Không lâu sau nàng chìm vào giấc ngủ.
** Còn tiếp **