Trong lúc đứa em kế cùng bạn em ấy tổ chức tiệc ở nhà tôi để tâm sự chuyện con gái, tôi thì bị vây quanh bởi đám đẹp mã ở sân bowling.
“Chắc ai cũng biết tên này rồi, cậu ta là Mobuyama Mobuta. Còn kia là Sabushima Saburo.”
Genpaku giới thiệu thêm hai tên đẹp trai khác.
… Ê, coi 2 trong 5 tên nam thần của lớp như quần chúng chả phải ác lắm sao?
Không khỏi bối rối trước lời giới thiệu của Genpaku, họ đưa tay ra mà không thấy bị xúc phạm chào [Rất vui được gặp cậu!] cùng nụ cười chói mắt hệt Genpaku.
… Wow, cười đẹp thật. À ý tôi là, ờm~, hai người đang bị đối xử như nhân vật nền đấy, ổn thiệt hả?
Họ có vẻ vui vẻ bắt tay mặc kệ tôi bối rối.
“Giờ giới thiệu đã xong, chúng ta chơi bowling thôi!”
Genpaku, người niềm nở xem chúng tôi giao lưu, đóng cửa lại và bắt đầu trò chơi.
Do tên nào cũng thuộc câu lạc bộ thể thao, bọn họ liên tục ăn cú strike.
Mặt khác, tôi, kẻ không có sức mạnh thể chất như họ, cứ ném hụt miết.
Tại tôi đã không chơi bowling nhiều như trước. So với đám đó, tôi như con gà vậy.
Kết quả, trận đầu chung cuộc với việc mọi người đều ghi 50 điểm trừ tôi hoặc có khi cao hơn.
“Vãi… Mình tuột xa quá rồi.”
Genpaku toe toét cười khi thấy tôi âm thầm bực dọc.
Tôi cảm nhận bị nhìn chằm chằm và nói [Có chuyện gì?], nhưng cậu ta đáp [Không có gì] với khuôn mặt đầy bí ẩn mà nhìn qua hai người kia.
Còn đang nghi ngờ vẻ mặt đó, Genpaku tự nhiên lên tiếng.
“Được rồi, trận tiếp theo hãy so tài nào! Hai đội sẽ là tớ và Saburo, Riku và Mobuta! Ai thua sẽ phải đãi người còn lại nước trái cây!”
Có lẽ cậu ta đã lập đội dựa trên kết quả trận hồi nãy, kết hợp giữa Mobuta đứng đầu với tôi đứng bét, Genpaku xếp thứ 2 và Saburo xếp thứ 3.
“Riku, tớ rất mong được hợp tác với cậu” Mobuta, người có cơ thể vạm vỡ và ấn tượng nghiêm nghị nói.
“… Tớ cũng vậy.”
Tôi e dè đáp lại bằng giọng nhỏ.
“Tốt lắm! Ủa cậu mới chơi bowling hả, Riku?”
“Không, lần cuối tớ chơi là 10 năm trước cùng người ba đã khuất.”
Mobuta lộ biểu cảm tạ lỗi khi nghe vậy.
“Đừng để ý, chuyện xưa rồi mà.”
“Được rồi, tớ xin lỗi. Quan trọng hơn, khi nào cậu sẽ ném bóng, và sẽ nhắm vào đâu?”
“Eh? Nhắm vào đâu ư, chẳng phải lựa vào đỉnh con ki mà ném sao?”
Tôi chỉ vào con ki đầu tiên, Mobuta bảo [Quả như dự đoán…], cậu ta đưa tôi tới trước đường băng. Sau đó, cậu chỉ dấu chấm phía trước.
“Chơi bowling, cậu cần phải nhắm vào chính giữa điểm trước mặt và điểm thứ hai cái bên phải. Cách đó sẽ giúp cậu dễ strike hơn.”
“Hiểu rồi.”
“Bên cạnh đó, cậu dùng quá nhiều lực. Thể chất đúng là cần thiết, nhưng chỉ cần sức thôi thì chưa strike được. Còn nữa, động tác của cậu không nhất quán.”
Cậu ấy giải thích từng bước một để tôi dễ hiểu.
Cuối cùng, chuyển động cứng nhắc của tôi đã cải thiện. Genpaku và Saburo vui vẻ theo dõi chúng tôi nói chuyện.
Sau đó, trận thứ hai bắt đầu.
Nhờ Mobuta, tôi đã cải thiện được thế đứng và kỹ năng, chuyển động cũng mượt hơn đáng kể và tôi đã dễ ăn cú strike hơn.
Cứ người này strike xong, thì đối thủ cũng làm y vậy.
Trận đấu dần dần hâm nóng. Và trái cuối sẽ do tôi ném.
Để chiến thắng, ít nhất tôi phải strike được một quả, hoặc không Mobuta và tôi sẽ thua.
Tôi đổ mồ hôi khi bị hơi nóng của khắp sân bao quanh và cả sự căng thẳng của cú lăn bóng cuối cùng. Định lấy tay lau mồ hôi, kính tôi bị rớt xuống.
“Riku, kính cậu rơi kìa…”
Genpaku nhặt lên trả lại tôi, cậu ta như cứng họng khi thấy mặt tôi.
“Hm, à. Cảm ơn nhé, Genpaku… sao thế?”
Genpaku lấy lại bình tĩnh nhìn mặt tôi lần nữa.
“Hm, oh… Không có gì. Quan trọng hơn, kết quả sẽ quyết định khi lượt cậu hết. Cậu nghĩ có thể đánh bại bọn tớ không, Riku-kun nghiệp dư?”
Tim tôi như thiêu đốt bởi những lời khiêu khích của cái gã mang vẻ gợi đòn kia.
Tôi cất kính ở chỗ Genpaku và vuốt tóc về sau.
Bằng cách này, dù tầm nhìn đã mờ đi, tôi không còn thấy gọng kính đâu nên sự tập trung cũng tăng lên.
Đây là phong cách tôi thường dùng khi đấu Karate.
Ba người họ không nói nên lời khi thấy tôi vậy.
“Chuyện gì hả?”
“Đã kêu không có gì mà. Ý là, nhanh ném đi Riku. Tớ có quà cho cậu đây!”
“Nhớ miệng nhá!”
Tôi cắt ngang lời Genpaku và tay phải ném trái bowling đi phía trước đường băng.
Song, tôi cầm trái bóng bằng hai tay, đưa lên ngang mặt hít một hơi.
Sau đó, cả người tôi nhẹ tênh và tôi nhìn chằm chằm những con ki ở bên kia đường.
Đám Genpaku nuốt nước bọt quan sát tôi.
Và rồi, thả lỏng tâm trí, tôi bước từng bước chậm rãi.
Cơ thể tôi đã thư thái, chuyển động thì mượt mà.
Tôi vung cánh tay cầm quả bóng theo một đường lý tưởng.
… Ngon, hoàn hảo. Chỉ cần mình vung tay xuống nữa!
Tưởng rằng cơ thể sẽ theo tưởng tượng, nhưng sau đó…
“Ắt xìiiii!”
Ông lão làn kế bên hắt xì tiếng rõ to.
Tôi bị tiếng đó làm bất ngờ mà để trái bowling trượt khỏi tay.
Quả bóng lăn xuống đường kèm tiếng huỵch và bị rớt vào đường mương bên cạnh, song chả đụng trúng con ki nào.
Tôi đứng hình vì quả bóng rơi khỏi làn đường, ba người còn lại cười nức nẻ sự vụng về của tôi.
“Cười cái quần, đậu xanh! Không có chướng ngại thì…”
Tôi cố chịu sự xấu hổ với khuôn mặt đỏ ửng, trong khi chờ bóng trả về.
Cú ném của tôi đã bị hỏng do cú hắt xì, thế là tôi để mất luôn lần ném thứ 2.
Tôi đã gần tái hiện động tác lý tưởng, vậy nên tôi rất tiếc khi không ném bóng chuẩn chỉnh, mà muộn rồi.
Ván đấu kết thúc với đội Genpaku chiến thắng.
“Không sao đâu, cậu đừng lo nghĩ! Có sự cố thì chịu thôi!”
Mobuta an ủi tôi, nhưng tôi phải chịu trách nhiệm vì trận thua này.
“Hành trình của mình còn xa quá…”
Bực dọc vì đã thiếu tập trung, tôi tới chỗ Mobuta.
“Xin lỗi nhé, ta thua rồi. Là lỗi tớ nên để tớ đãi cậu cho…”
“Chà, nếu cậu đã có lòng. Vậy thì, hãy mua vài lon nước ép nhằm nâng cao tinh thần nào!”
Mobuta và Saburo khoác tay qua vai, dẫn tôi đến máy bán tự động.
“Đúng như kế hoạch…”
Genpaku nhìn bọn tôi từ đằng sau mà cười toe toét. [note51344]