Tuần sau, tôi đến trường với tâm trạng chán nản.
Sau khi chứng kiến Kawabe-kun cùng người phụ nữ khác thứ Bảy tuần trước, tôi không quên cái cảnh tượng đó được, thậm chí còn chả thể ăn nổi.
Chờ đã, liệu rằng tôi đã có kết luận sai lầm. Nhưng nếu họ đúng thật hẹn hò với nhau… Từng suy nghĩ vậy cứ hiện trong đầu tôi.
Đầu óc tôi rối bời đi vào lớp, tôi lập tức bắt gặp hình bóng anh ấy, rồi thở dài.
… Giá là hiểu nhầm thì tốt biết bao.
Tôi cứ nghĩ đi nghĩ lại, nhưng chỉ có anh ấy mới biết sự thật thôi.
Anh ấy nhận thấy ánh mắt của tôi và quay sang đó, tôi liền tránh mặt đi nhìn quanh lớp.
Song, không khí cả lớp chợt nặng nề…
Kaizei-san đang nằm gục lên bàn, còn Miuchi-san thì ngước mặt lên trên mà há miệng ngơ ngác.
Tôi có hơi lo lắng, rồi nhận ra không chỉ mình tôi cảm thấy vậy.
Tôi nhìn sang Kawabe-kun và anh ấy cũng gục mặt xuống bàn nốt. Lúc đang liếc nhìn sau lưng ảnh, khung cảnh ngày hôm đó vụt qua tâm trí tôi, tôi thở dài.
Vì một số lý do, thi thoảng vai anh ấy hay chùng xuống.
“Ayanon~, sao dợ? Hôm nay cậu trông không khỏe lắm.”
Chẳng biết cô ấy có hiểu tâm tình tôi hay không, Izumo-san gọi tôi như mọi ngày.
“Risa hả. Chẳng qua…”
Cô ấy nghiêng đầu trước câu hồi đáp mơ hồ của tôi.
“Thực sự đã xảy ra gì vậy? Sorachi và Asunyan đều trông mệt mỏi, kể cả Ayanon cũng có tâm trạng tệ. Lần trước, cả ba người cũng phấn khích đến kì lạ~.”
Đúng như tôi nghĩ, có gì đó đã xảy ra với cả họ nữa…
Tuy nhiên, tôi thà đóng kín những gì trong trái tim với người khác. Nếu tâm sự cùng nhau mà khiến tôi khá hơn thì tôi sẽ làm.
“Chỉ là tớ đã gặp vài thứ khó chịu hôm kia… và nó làm tớ buồn rầu.”
“Ý cậu là sao?”
“… Về chuyện tớ kể cậu hôm trước đó. Tớ đã bắt gặp anh ấy ở thành phố 2 ngày trước.”
“Hee~, quả là trùng hợp. Mà người đó không thấy cậu hả?”
“Phải, anh ấy chẳng nhận ra tớ chút nào.”
Cô ấy gật đầu lắng nghe tôi. Cổ hiểu chuyện rất nhanh, nhờ ơn cuộc nói chuyện của con gái ở bữa tiệc ngày kia. Thật mừng vì đã kể với cô ấy…
“Vậy, cậu ta đã làm gì?”
“Ờm, vài chuyện cùng một người phụ nữ…”
Ding dong ding dong!
Định bụng nói tới vấn đề chính thì tiếng chuông reng lên.
Song, tôi nghe một tiếng đùng ở chỗ trước mặt tôi. Quay đầu sang hướng đó, tôi thấy Kawabe-kun đang xoa đầu mình.
“Ayanon, hết giờ mất rồi, vậy hai ta tí nói tiếp nhé?”
“Được rồi, tớ cũng muốn xin ý kiến, vậy nên…”
Khi đang đau đáu không biết anh ấy có sao, bọn tôi trở về chỗ ngồi và bắt đầu tiết.
Đồng thời, tôi vẫn tò mò mà nhìn chằm chằm đằng sau ảnh.
-----
Tan học, Izumo-san đến chỗ tôi âu tiếp tục chủ đề ban nãy.
Còn Kawabe-kun, khá lạ lùng khi anh ấy chịu đi chơi với mấy cậu bạn khác.
Thông thường, anh ấy sẽ về thẳng nhà luôn…
“Ayanon. Kể tiếp khúc còn dang dở đi nào!”
Tôi cố tìm hiểu hành động của Kawabe-kun trong vài ngày qua, khi tôi còn đang dán mắt vào bóng lưng ảnh, Izumo-san đến hỏi tôi những gì xảy ra lúc trước.
Đang sắp kể Izumo-san nghe, thì Miuchi-san cũng có mặt.
“Hở, gì cơ? Hai cậu đang bàn cái gì vậy?”
“Chuyện tình của Ayanon ấy~. Hình như đã có chuyện xấu xảy ra~.”
Cô ấy trông thích thú thật, nhưng rồi Izumo-san giải thích cho Miuchi-san, mắt cô ấy liền ươn ướt.
“Eh, vậy cậu có thể nghe chuyện tớ luôn nhé?”
“Được chứ? Cả của Sorachi nữa nhỉ? Cậu ấy trông tiều tụy lắm…”
“Yep, tất nhiên!”
“Cứ vậy đi.”
Bọn tôi đồng ý đề nghị của Izumo-san, cả đám kéo nhau đến chỗ Kaizei-san, người đang chuẩn bị đi về.
“Sorachi, Sorachi! Giờ cậu có rảnh không!?”
“Y-yeah. Tớ vừa định về thôi, nên rảnh…”
“Hay chúng ta cùng đến Mac nha? Hai người này muốn tâm sự vài chuyện~! Cậu cũng thấy không khỏe, nhỉ?”
“Yeah, được thôi…”
Kaizei-san, cảm thấy hơi lo trước lời mời của Izumo-san miễn cưỡng đồng ý.
Sau đó, bọn tôi rời trường và hướng thẳng đến Mac.
“Chờ cái đã!”
Kaizei-san đứng lại trong khi cả bọn đang đi bộ tán dóc.
“Sao vậy?”
“Tớ về nhà cất đồ xíu được không?”
Miuchi-san và Izumo-san hỏi thăm, Kaizei-san chỉ điểm nhà cô ấy.
Ở đó là một ngôi nhà bình dân, cùng bảng tên Kaizei gắn trước nhà.
“Ủa đây là nhà Kaizei-san đó hả?”
“Phải.”
“Ehh~, tuyệt thật. Không xa trường mình mấy!”
Khi Izumo-san và tôi nói vậy, Miuchi-san mỉm cười.
“Sao ta không bàn bạc ở nhà Kaizei-chan luôn! Yên tĩnh hơn bên ngoài nhiều, cậu thấy được chứ?”
Nhìn ánh mắt lấp lánh của Miuchi-san, Kaizei-san thốt [Eh?] với vẻ căng thẳng.
“Tán thành! Tớ sẽ mua mấy đồ ở máy bán tự động nhé!”
Izumo-san cũng nhiệt tình với ý kiến của Miuchi-san, ổn không đấy? Kaizei-san đang bị ép buộc rồi đã đầu hàng đồng ý.
“Yay!”
Cổ có vẻ tuyệt vọng khi nhìn hai người kia vội vã đi mua nước trái cây từ máy tự động, tôi liền lo lắng hỏi thử [Cậu có sao không?], cô ấy chỉ gật đầu mà cười cay đắng.
Sau khi mua nước xong, bọn tôi vào nhà Kaizei-san nhằm tâm sự cảm xúc của từng người.
Vài giờ sau, không ngờ cả bọn sẽ mắc phải shuraba.[note51322]