Trong khi Riku chơi bowling, hội con gái thì đang có tiệc tối tại nhà cậu. Tuy nhiên, không khí ai ai cũng u ám ngoại trừ một người.
“Mấy cậu bị sao vậy? Ba người ai cũng kể mới đây vừa gặp lại crush xong~! Hôm đó, các cậu trông vui lắm mà.”
Mở lời trước, Izumo Risa hỏi lý do tại sao họ trở nên ủ rũ.
Nhưng cả ba đều chìm trong tuyệt vọng.
Risa không biết đâu là nơi cô thuộc về trong bầu không khí này, cô thở dài [Haa…]
Trời đổ mưa, cô nhớ lại ngày hôm ấy.
-----
Hôm đó, tôi đang đợi cơn mưa tạnh đi. Nhưng chẳng có vẻ là sẽ hết.
“Haa…” Tôi thở dài, tôi thấy Kaizei-san cũng hành động y hệt tôi trong khi nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng đợi mưa tạnh hẳn.
“Kìa Kaizei-san, tính chờ hết mưa hả?”
Tôi liền lên tiếng khi thấy cô ấy.
Đã nhận ra tôi, cô liếc nhìn tôi và gật đầu.
… Đáng yêu ghê, cậu ấy nằm trong tam đại mĩ nhân là chuẩn quá rồi.
Tôi đúc kết từ buổi xã giao lúc trước là cô ấy khá kiệm lời, cô tự tạo không khí huyền bí quanh mình vậy.
Tôi nhìn ra cửa sổ theo ánh nhìn của cổ, trong khi cố nén nụ cười toe toét trên mặt. Mưa ngày càng nặng hạt, không hề có dấu hiệu tạnh.
“Izumo-san, Kaizei-chan. Hai cậu chưa về nữa hả?”
Lúc mải mê ngắm nhìn, bọn tôi nghe một giọng nói vang lên.
Quay người lại, Miuchi-san và Reizei-san đang đứng trước mặt.
“Ừ, mưa lớn quá nên chúng tớ định đợi tạnh mưa.”
Dù bên ngoài thản nhiên là thế, tim tôi như tràn ngập phấn khởi.
Độc lạ là đây, “tam đại mĩ nhân” đang chung một chỗ trước mặt tôi.
Miuchi-san trông mạnh mẽ dẫu hơi trẻ con, khuôn mặt thì dễ thương hết phần. Còn Reizei-san, cô ấy tỏa ra khí chất của một tiểu thư đài các, kèm ngoại hình xinh đẹp, không ngoa khi cô được xem là idol học đường.
… Thật đáng giá.
Tôi như bị nét đẹp của họ mê hoặc. Đồng thời, tôi rất hạnh phúc vì cùng được trò chuyện với ba người họ.
Tôi cũng nằm trong tầng lớp đứng đầu. Ai mà nghĩ sẽ xảy ra một tình huống vô lý như này cơ chứ. Tôi muốn khen ngợi chính mình vì cải thiện bản thân tạo màn debut cấp 3.
“Vậy, chúng ta tán dóc đợi hết mưa nhé?”
Liếc vòng quanh lớp, Miuchi-san đưa ra đề nghị.
Những người khác đã về nhà hết hoặc là đi câu lạc bộ, bọn tôi là người duy nhất ở đây.
“Nghe hay đó! Cậu thấy sao, Kaizei-chan?”
“Được.”
Tôi hỏi Kaizei-san, cô ấy đồng ý.
“Còn cậu, Reizei-san?”
“Chỉ nửa tiếng thì không sao.”
Rezei-san gật đầu mỉm cười tao nhã.
“Quyết định rồi nhá!”
Miuchi-san kéo chiếc ghế bên cạnh để ngồi.
Bọn tôi cũng lấy ghế gần đó cho tiện nói chuyện.
Cuộc tụ họp của các thiếu nữ bằng những lời nói nhỏ nhoi và dần dần trở nên thú vị hơn.
“Cho hỏi, các cậu đều có người yêu hết, nhỉ.”
Miuchi-san đột nhiên hỏi về bạn trai, làm không khí trong phòng đóng băng.
“Tớ nào đã có bạn trai. Ngược lại, tớ còn chưa từng có người bạn nào ở trường cũ cơ. Bạn bè duy nhất là chồng trên game online của tớ, Rikku, trong game [Guardian Fantasy]”
“Nên là không…”
Nhớ về nỗi trống rỗng trong cuộc sống, tôi chối bỏ sự tồn tại của bạn trai mình.
Sau đó, hai người còn lại đều lắc đầu không có người yêu.
“Ôi ôi~, mấy cậu dù xinh vậy mà không có bạn trai hết á~. Tiếc ghê ta. Thì tớ cũng chả có nốt.”
Thấy Miuchi-san thè lưỡi cười đáng yêu, tôi đồng cảm qua lời của cô.
Trừ tôi, ba người kia đẹp đến mức như không thuộc thế giới này vậy.
Tôi không giấu nổi sự bất ngờ khi họ bảo chưa có bạn trai.
"Còn cậu có thích ai chưa? Kaizei-san."
Miuchi-san hoàn toàn chi phối cả căn phòng, cô ấy hỏi Kaizei-san liệu đã crush ai chưa.
Song, Kaizei-san lẳng lặng gật đầu.
Chứng kiến thấy, tôi với Miuchi-san còn thêm tò mò hơn.
"Eh~, vậy là có hả? Anh ấy là kiểu người nào thế!"
"... Cực kì mạnh mẽ và rất ngầu. Anh ấy đã giúp tớ hôm trước."
Cảnh cô đỏ mặt ngoảnh mặt đi làm tim tôi trật nhịp.
Cô nàng này đúng thực dễ thương.
Bọn tôi chăm chú lắng nghe cô kể chuyện.
Mục tiêu tiếp theo là Reizei-san.
"Tớ có crush mà, dù chỉ gặp cậu ấy hồi ở trường luyện thi, nhưng hiện tại tớ đã tìm thấy cậu ấy rồi."
Reizei-san thốt ra giọng hạnh phúc mà không thể ngờ từ phong cách thường ngày của cổ.
"Hở?! Cậu gặp rồi hả?! Người đó là ai!"
Miuchi-san có vẻ biết gì đó, chắc hai người họ đã hợp ý từ trước.
"Bí mật nha~."
Miuchi-san nổi giận khi thấy Reizei-san cười tinh nghịch.
"Eh~, không chịu! Một tên "trai tệ" thôi mà cậu đâu cần giấu làm chi!"
"Ahh, cậu dám gọi cậu ấy là "trai tệ" nữa! Không phải cứ vô tư là tệ hại đâu đấy!"
"Rồi, tớ xin lỗi."
Reizei-san hiện hết biểu cảm khi ai đó nói xấu crush của cô, còn Miuchi-san thì e dè trước khí chất Reizei-san tỏa ra mà xin lỗi cô ấy.
"E hèm, ủa Miuchi-san thì sao! Cậu đã gặp vị tác giả-san đó chưa?"
Lấy lại bình tĩnh, cô ấy liền hỏi về người Miuchi-san thích.
"À có, nghe nè~! Ngày hôm đó, tớ phát hiện rằng tác giả học cấp 3 tớ thích chính là cậu bạn thưở nhỏ luôn! Tưởng chừng là định mệnh đấy, nhỉ!"
Đôi mắt Miuchi-san sáng lên khi Reizei-san hỏi, ánh mắt cô ấy nhìn về thế giới nào xa xăm và trả lời đầy tự hào.
Bọn tôi đều khá ngạc nhiên.
"... Còn Izumo-san, đã có ai mà cậu thích chưa?"
Reizei-san, người đã bình tĩnh lại, hỏi sang crush của tôi.
Tôi giật mình trước lời đó.
Vì hồi cấp 2, tôi là người hướng nội, thành ra chả có để thích cả. Chắc có mỗi anh chàng tôi hay trò chuyện cùng.
Những năm qua, tôi luôn mong được nói chuyện với người chồng trong game của mình, Rikku, tôi có thể gặp anh ấy mỗi 8 giờ tối thứ Tư.
Ngày không thấy ảnh tôi hụt hẫng đến lạ, còn khi gặp anh ấy thì tôi lúc nào cũng hồi hộp. Cứ đến đúng giờ, anh ấy sẽ tới bên cạnh tôi.
Lúc đang nhớ khoảng thời gian ảnh động viên tôi... một làn khóc bóc ra từ đỉnh đầu tôi.
...Hm, e là mình thích anh ấy rồi.
Lần nữa, người tôi thích chính là người đằng sau màn hình, Rikku.
Nhưng tôi không dám nói ra. Nếu tôi kể họ nghe, lỡ đâu đám con gái sẽ tránh xa tôi và tôi sẽ giống như trước... đơn độc ở trường cấp 2. Đó là thứ duy nhất tôi muốn tránh khỏi.
"... Tớ không có ai hết."
Tôi cảm thấy kinh tởm bản thân vì phải lòng một người không có thật, nên đã nói dối.
Cơn mưa không che lấp được những lời dối trá và tiếp tục rơi.