Một chút đường vào đêm khuya
___________________________________
“Chẳng phải sẽ rất thú vị nếu ngủ qua đêm với bạn sao?”
Từ góc nhìn của Kanata, giọng nói đó xuất phát từ góc trên trái.
“Từ khi nào mà chúng ta trở thành bạn vậy?”
“Mình sai sao?”
“Với tớ, ít nhất thì….một người cậu mới bắt chuyện lần đầu không thể trở thành bạn bè với cậu trong cùng một ngày được đâu”
“Hmm. Nghe có vẻ hợp lí đấy”
“
Kanata nằm xuống tấm futon trên sàn ở bên phải chiếc giường.
Không phải là tôi bị bắt phải nằm đó.
Cuộc trò chuyện của chúng tôi đã diễn ra như sau
“Tớ sẽ ngủ trên sofa”
“Không được đâu. Cậu là khách, vậy nên hãy ngủ trên giường đi.”
“Không, tớ chỉ ở tạm chỗ cậu một đêm, vì vậy tớ không thể lấy giường cậu được.”
“Cậu không cần phải lo lắng cho mình đâu? Mình sẽ dùng cái futon dự phòng mỗi khi gia đình mình đến thăm”
“Vậy thì, mình sẽ ngủ trên cái futon đó”
“Nhưng sàn nhà cứng…”
“Ổn mà, thật đó”
“Nhưng…”
“Hơn thế nữa mình sẽ cảm thấy đau đầu vì tội lỗi mất.”
“…Hmm. Nếu như cậu đã nói như thế thì không thể khác được nhỉ.”
Và đó là những gì đã xảy ra.
Vì vậy, cả hai người bọn tôi quyết định ngủ trên hai tấm futon riêng biệt.
Diễn biến gì sẽ xảy ra khi bạn ngủ chia sẻ một tấm futon với một cô gái xinh đẹp—
Đó là sự kiện chỉ có thể diễn ra trong một câu truyện romcom mà thôi. Nó không bao giờ diễn ra trong thực tế đâu.
Mà kể cả nó có, có lẽ nó sẽ ở kiếp sau hay lâu hơn nữa cơ.
Vì ngày mai là thứ bảy, nên tôi không cần đặt báo thức.
Shirane cũng nói những điều tương tự như “Mình cũng sẽ không đặt báo thức, vậy nên chúng ta cứ ngủ cho thỏa thích đi”
“Fwah” — một tiếng ngáp nhỏ vọng đến tai tôi.
“Ồ, vậy là cậu cũng buồn ngủ vào buổi tối sao.”
Thông thường, nếu con người dành toàn bộ thời gian ban ngày để ngủ, họ sẽ không thể nhắm mắt vào buổi tối. Ít nhất, đó là thường thức của tôi.
Tôi hỏi cô ấy câu này để giải đáp sự tò mò của tôi.
“…Ý mình là, tất nhiên mình sẽ buồn ngủ vào buổi tối rồi.”
Cô ấy khựng lại một chút rồi mới trả lời.
Tôi tự nhủ khoảng dừng đó là do cô ấy buồn ngủ.
“Có phải Kurosaki-san…”
Cô ấy lẩm bẩm với giọng điệu khác với lúc nãy.
“Ngủ một mình cậu không thấy cô đơn sao?”
Vì câu hỏi nằm ngoài dự tính nên tôi có chút hoang mang
“Nah, không hẳn.”
“Tại sao?”
“Kể cả cậu có hỏi vậy…”
Tôi chưa tùng nghĩ về chuyện này.
Sau khi cân nhắc một hồi, tôi nói ra những gì bản thân nghĩ.
“Mình đã quen ngủ một mình rồi.”
Nhận thấy tâm trạng của cô ấy dần trở nên xấu hơn, “thôi chết” là hai từ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi.
“Cậu biết đấy, mình cảm thấy khá cô đơn”
Tôi điều chỉnh lại nhịp thở để tập trung lắng nghe.
“Đó là tại sao, khi mình được ngủ cũng với một ai đó sau khoảng thời gian dài…nó khiến mình rất hạnh phúc.”
….Kanata nghĩ rằng cô ấy là một cô gái rất tốt bụng.
Cô ấy cố giảm bớt tội lỗi của tôi bằng cách nói việc tôi ở đây đã giúp cho cô ấy.
….Hoặc ít nhất, đó là những gì tôi cảm nhận được.
“…Ra là vậy”
“Cho mình xin lỗi vì mấy lời nói vu vơ như vậy.”
“Không, mình không phiền đâu…”
Nếu tôi giỏi trong việc giao tiếp với người khác, có lẽ tôi đã có thể đưa ra một câu trả lời tốt hơn.
Thật không may, kỹ năng giao tiếp của tôi cực kỳ tệ, và việc đó biển thành một trở ngại bất khả thi đối với tôi.
“Ưm, cậu biết không”
“Vâng?”
“Một lần nữa, cám ơn cậu rất nhiều vì hôm nay.”
Tôi nói vậy để cân bằng lại sự quan tâm của chúng tôi dành cho nhau.
“Fufu, không có chi.”
Tiếng quần áo sột soạt lọt vào tai tôi.
Tôi đoán rằng cảm xúc và chuyển động cơ thể của cô được liên kết với nhau.
“Chúc ngủ ngon, Kurosaki-san”
“…Chúc ngủ ngon”
Cuộc trò chuyện của bọn tôi kết thúc tại đó.
Những âm thanh duy nhất còn lại trong phòng là tiếng tíc tắc của đồng hồ và tiếng thở khi ngủ của một người khác không phải tôi.
Dù cho môi trường có hơi quá khác biệt so với những gì quen thuộc với tôi, thế nhưng cuối cùng tôi lại nghĩ rằng…
Tôi tự hỏi lần cuối cùng…
Rằng bản thân đã nói “Chúc ngủ ngon” với ai đó là khi nào.