Khi tôi thức dậy thì đã là giữa trưa rồi.
Sau khi xác định giờ giấc, là 12:03 trên màn hình, tôi đóng điện thoại của mình lại.
Kiểm tra lại cơ thể của mình, tôi nhận thấy rằng cơn sốt đã giảm đi khá đáng kể.
Tuy vẫn còn cảm thấy hơi mệt, nhưng nếu so với hôm qua thì có sự khác biệt một trời một vực.
Tự đánh giá về tốc độ hồi phục của cơ thể, nguyên nhân đằng sau cơn cảm lạnh của tôi có lẽ là do khả năng suy giảm miễn dịch bởi lối sống thiếu lành mạnh trong một thời gian dài.
Chắc đã đến lúc tôi nên điều chỉnh lại giờ sinh học của mình – tôi khẽ thở dài sau khi đưa ra giải pháp như vậy.
Trong khi gãi cái đầu còn đang hơi choáng váng của mình, tôi nhìn sang bên cạnh.
Cô công chúa ngủ trong rừng vẫn còn đang say giấc nồng.
Nhịp thở đều như một chú chim nhỏ đang nghỉ ngơi, cô ấy thoải mái ngủ ngon lành trong khi ôm gối ngủ. Nhìn cô ấy như thế từ phía này, Shirane đúng là một cô gái xinh đẹp.
Mái tóc bạc lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, thêm cả là làn da trắng như tuyết. Một khuôn mặt hoàn hảo đến từng xăn-ti-mét, sống mũi thẳng, đôi mắt to tròn và cặp má mềm mại màu hoa anh đào.
Không quá ngạc nhiên khi những người ở trường đều nhất trí gọi cô ấy là “Công chúa! Công chúa!”
Nếu như những bức ảnh của cô ấy được lan truyền với tư cách là hình của một cô công chúa của một quốc gia Bắc Âu nào đó, nó sẽ rất hợp cho xem.
Đó chính là mức độ xinh đẹp của Shirane.
Tuy vậy, tướng ngủ của cô lại khác xa so với bộ mặt hoàn hảo mà cô thường có.
Chiếc chăn đáng lẽ được đắp cẩn thận trên người cô giờ đã biến đâu mất tiêu, để lộ ra cái bụng trần của cô ấy.
Bộ đồ ngủ màu anh đào cũng được xắn lên, để lộ phần hông không tì vết của cô ra ngoài.
Tiết trời có vẻ lạnh nên tôi tiến đến đắp lại chăn cho cô ấy, tất nhiên là không có bất kỳ ý nghĩ biến thái hay động cơ thầm kín nào đâu.
Khi tôi đắp chăn cho cô, đường nét cơ thể Shirane vô tình đập vào mắt tôi.
Dáng người cô khá gầy. Nhưng nếu bạn nhìn kỹ sẽ thấy có những chỗ thật sự nổi bật…
“……”
Mình đang nhìn gì vậy trời?
Tôi lắc đầu để loại bỏ đi những ham muốn xấu xa ấy.
Suy cho cùng, Kanata cũng chỉ là một nam sinh cao trung mà thôi.
Dáng ngủ không chút phòng vệ nào của cô gái xinh đẹp nhất trường đúng là có sức công phá rất lớn đối với lý trí của cậu.
Tuy nhiên, lý trí của cậu ấy cuối cùng đã giành được chiến thắng trong cuộc đấu tranh tinh thần ấy.
….Chà, vậy giờ mình nên làm gì đây nhỉ?
Ý tưởng ra về trong im lăng chợt lóe lên trong đầu tôi, thế nhưng làm vậy thì thật bất lịch sự và có thể xảy ra một số vấn đề về an ninh nếu tôi rời đi mà không nói lời nào.
Tuy vậy nhưng bây giờ tôi lại hoàn toàn tỉnh táo và không có cảm giác muốn ngủ lại vào lúc này.
Tôi gấp tấm futon lại và ngồi xuống sô pha lướt điện thoại. Lượng pin còn lại 24%. Tuy lần cuối tôi sạc là vào sáng hôm qua, nhưng hiện tại vẫn còn đủ để dùng.
Bây giờ, tôi đang kiểm tra các tác phẩm mới nhất của một họa sĩ manga mà tôi đã follow trên Twitter và tìm kiếm những thông tin về các bộ anime mùa mới trên các trang web tổng hợp.
Sau khi hoàn thành xong mọi việc, tôi mở Youtube lên xem các blogger đố vui mà mình thích, nhưng đành phải dừng lại giữa chừng. Suýt nữa thì tôi đã đánh thức cô ấy dậy rồi.
Tôi quay trở lại với việc lười biếng lướt Twitter của mình.
Khi nhận thấy pin chỉ còn 10%--
“Nn….”
Cùng với một tiếng kêu khêu gợi, chiếc chăn cựa quậy và ngồi dậy.
“Chào bủi sán nha….”
“…Chào buổi sáng.”
Ngay khi Shirane dụi mắt và nhìn thấy Kanata, nét mặt cô ấy trở nên đỏ bừng lên.
“Chào buổi sáng!”
“Cậu vừa nói vậy mà.”
“À, cậu nói phải”
Biểu cảm Shirane dịu xuống với một nụ cười tươi. Sao cô ấy lại hạnh phúc thế?
“A, cậu đã gấp futon lại rồi sao, cám ơn cậu nhiều”
“Nah…”
Suýt nữa thì tôi đã thốt ra câu “chuyện này bình thường mà” rồi.
Tôi nghĩ rằng có sự khác nhau khá lớn về định nghĩa của chúng tôi về “sự quan tâm”
“Woah, đã 1 giờ chiều rồi á?”
Bộ cô ấy có kế hoạch gì sao?
“Mình thực sự đã ngủ như chết vào hôm qua!”
Tôi đoán là không.
Dù cho cô ấy đã ngủ quên khá lâu, thế nhưng đôi mắt của Shirane vẫn sáng lấp lánh.
Tôi tự hỏi tại sao tâm trạng của cô ấy có thể tốt đến vậy sau khi ngủ dậy.
“Cậu cảm thấy thế nào rồi?”
“Còn cảm thấy hơi sốt, nhưng có thể nói là tớ gần như khỏi bệnh rồi”.
“Thật tốt khi nghe vậy, thật sự luôn đó…”
Shirane thật lòng thở phào nhẹ nhõm.
Kanata có chút ngạc nhiên khi thấy cô ấy lo lắng sức khỏe của một ai đó.
“Tớ thật lòng biết ơn cậu. Cám ơn cậu rất nhiều vì đã giúp tớ”
Một lần nữa, tôi cúi đầu trước ân nhân của mình.
“Cậu khách sáo quá rồi. Mình mừng vì mọi chuyện đã không trở nên tệ hơn”
“Đây là một món nợ ân tình khổng lồ, tớ chắc chắc sẽ trả lại vào một ngày nào đó.”
“Đừng lo lắng về nó mà. Khi bạn bè gặp khó khăn thì phải giúp đỡ lẫn nhau chứ.”
Đối diện với nụ cười như của thiên sứ, Kanata lúng túng làm gương mặt cay đắng.
Cậu không thể ở lại nơi này lâu hơn được nữa.
Suy nghĩ như thế chợt nảy ra trong đầu cậu—
“…Vậy giờ, có lẽ là tớ sẽ rời đi vậy”
“Cậu phải rời đi liền sao?”
“Chẳng còn lựa chọn nào khác cả”
“Mặc dù vậy. Sao cậu không ở lại ăn trưa rồi hẵng đi?”
Shirane biểu lộ gương mặt hoàn toàn phấn khích.
Có lẽ tôi nên cân nhắc đề nghị của cô ấy.
Mặc dù chúng tôi chỉ mới gặp nhau chưa được hơn 1 ngày, nhưng tôi bây giờ đã biết được nhân cách của cô gái này.
Yumekawa Shirane là một người rất tốt.
Cô ấy tốt bụng, luôn quan tâm đến mọi người, không phân biệt đối xử với bất cứ ai và là một người tràn đầy lòng tốt.
Lời mời ở lại ăn trưa cũng chỉ là xuất phát từ lòng tốt ấy.
Tuy vậy, đó chính xác là lý do vì sao tôi lại phải từ chối.
Lòng tốt đó nên dành cho người khác và không nên lãng phí chúng cho một người như tôi.
Giấu đi những suy nghĩ đó, cậu ấy cố gắng kiếm cớ.
“Sau tất cả, tớ không nên làm phiền cậu hơn nữa. Sức khỏe của tớ cũng đã tốt hơn, và chuyến tàu cũng sẽ sớm khởi hành, vậy nên ổn thôi.”
“Mình không nghĩ chuyện này là phiền phức hay gì đâu”
“Dù sao đi nữa, mọi thứ đã ổn rồi. Chỉ cần ý tốt của cậu là đủ rồi.”
“Mmm…Là vậy sao..”
Shirane có vẻ đồng tình với ý kiên của tôi, nhưng mà vai cô ấy lại chùng xuống trong sự thất vọng.
Không hiểu sao trái tim của cậu ấy lại nhói lên.
“Vậy thì…”
“A, ừm.”
Cuối cùng, tôi liếc nhanh sang đống lon nước tăng lực rỗng được xếp thẳng hàng trên bàn, và đi thẳng ra của trước. Shirane vội vã theo chân tôi.
“Ưm…!!!”
Vừa xỏ giày xong, tôi quay lại với giọng của cô ấy
Shirane nhìn chằm chằm vào tôi, rồi lại đảo mắt đi chỗ khác như thể cổ đang muốn nói với cậu điều gì đó.
“À, không, ừm….thực ra, không có gì đâu”
Tôi tự hỏi cô ấy đang muốn nói điều gì.
Trong khi tôi còn đang thắc mắc, có thứ gì đó đã ngăn tôi hỏi lại.
“….Vậy, tớ về đây.”
“Vâng. Làm ơn hãy chắc chắn ngủ vào tối nay và ngày mai. Cậu không nên thức khuya, cơ thể cậu vẫn chưa khỏi hẳn đâu đó”
Bộ cậu là mẹ mình hay sao vậy?
“À…ừm.”
“Tốt. Vậy thì, nhớ giữ gìn sức khỏe nha. Tạm biệt!”
Cho đến khi tôi đóng cửa lại, tôi vẫn có thể nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của Shirane. Có lẽ cô ấy muốn nói với tôi điều gì đó.
Ngay khi tôi rời khỏi căn biệt thự, tất cả các dây thần kinh của tôi đều đồng loạt dãn ra. Dù cho chân tôi cảm thấy nặng nề hơn bình thường, cảm giác năng lượng trong cơ thể đều đã trở lại bình thường. Tôi hít một hơi thật sâu khi đi bộ qua khu dân cư Umegaoka.
Các cặp vợ chồng cùng với con của họ, một bà già đi cùng với một con chó lớn.
Một cửa hàng ramen được bài trí rất phong cách có hàng dài người đang đứng xếp hàng bên ngoài.
Những chiếc Mercedes Benz và BWM đang lao đi trên đường chính phía trước cửa hàng.
Đây chính là khung cảnh thường thấy ở quận Setagawa, Tokyo. Nhìn thấy khung cảnh thực tế này khiến tôi tự hỏi những gì đã xảy ra có phải là một giấc mơ không.
Trong khi đợi đèn tín hiệu, tôi lấy điện thoại ra mà không có bất kỳ lý do gì. Dù cho tôi có ấn nút nguồn thì màn hình vẫn không hiển thị.
Có lẽ là đã hết pin rồi.
Thực tế đã chứng minh rằng tôi đã qua đêm tại nhà ai đó tôi hôm qua.
Chà, mặc dù đó chắc chắn không phải là mơ, thế nhưng nó có ích gì cơ chứ.
Tôi đã nói với cô ấy là tôi sẽ trả lại ơn tình mà tôi đã nợ trong sự việc này, nhưng mà ý định của tôi lại không phải là trực tiếp làm bất cứ điều gì. Lúc đó tôi chỉ muốn trả lại một ít tiền mặt cho những gì cô ấy đã làm cho tôi thôi.
Vậy nên, từ giờ tôi sẽ không còn bất cứ liên hệ gì với cô ấy sau sự việc này nữa.
---Ngay tại thời điểm ấy, đó chính là những gì tôi đã nghĩ