Becoming Sleeping Friends with the School’s Sleeping Princess

chương 03

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Cám ơn vì bữa ăn”

“Cám ơn cậu vì đã chờ”

Bát cháo đã hết trong nháy mắt..

Sau khi lặng lẽ nhìn Shirane ra ngoài để rửa chén bát, tôi nhìn xung quanh căn phòng.

Căn phòng có hơi nhỏ cho một gia đình, nhưng nó vừa đủ rộng để cho một người ở.

Căn phòng tương đối mới, nhìn khá gọn gàng và sạch sẽ.

Có những nội thất cơ bản như: tủ đồ, sô pha, bàn gỗ, một cái tivi lớn, và một cái bàn học. Sàn nhà được trải bằng một tấm thảm xinh xắn và tủ đồ được trang trí bằng những món đồ nhỏ tạo cảm giác nữ tính cho căn phòng. Tất nhiên là tôi không biết căn phòng con gái thường sẽ trông như thế nào, nên đây chỉ là phỏng đoán thôi.

“Hm…?”

Đôi mắt tôi bị thu hút bởi một vật trông giống như sẽ có trong phòng của một cô gái bình thường.

Nó nằm trên một cái bàn học màu kem. Trên bàn, giữa đống tài liệu được dán đầy những tờ ghi chú, có những lon nước rỗng màu đỏ, xanh lá, xanh dương được xếp thẳng một hàng.

Chúng trông như vỏ của những sản phẩm bổ sung năng lượng dành cho những công nhân thiếu ngủ cần tỉnh táo. Có khá

là nhiều loại mẫu mã, có những sản phẩm sẽ biến bạn thành siêu nhân cho đến những sản phẩm sẽ giúp cho bạn có một tinh thần tỉnh táo.

Những ý nghĩ bắt đầu nảy ra và luẩn quẩn trong đầu tôi.

Dù cho cô ấy hay ngủ trên lớp, nhưng thành tích của cô lại luôn ở trong top.

Nhìn vào cảnh tượng này, tôi cảm thấy dường như mình đã phát hiện ra được bí mật của cô. Tôi không có bản lĩnh như của những nhân vật chính, người biết được bí mật của thế giới và đương đầu với chúng giống nhưu trong những bộ phim Hollywood, vậy nên tôi sẽ coi như bản thân chưa nhìn thấy gì.

Và rồi tôi để ý đến chiếc giường tôi đã nằm ngủ. Đó là loại nệm có đáy nông, nhưng lại rộng một cách lố bịch. Giường đôi? Giường nữ hoàng? Tôi không biết chính xác nó là kiểu loại gì, nhưng chắc chắc nó đủ rộng để cho hai người lớn nằm mà vẫn còn rất nhiều chỗ trống.

“Đây, nếu như cậu muốn.”

Shirane mang cho tôi một lon nước tăng lực, loại nhãn có hình đôi cánh.

“Nó khá tốt khi dùng để chữa cảm lạnh đấy.”

Cô ấy thản nhiên đưa nó cho tôi.”

“Có phải cậu thích Red Bull không?”

“Đúng vậy. Nó có lượng vừa đủ để uống trong một lần, và vị cũng tuyệt nữa, vậy nên mình…Ể?”

Oops

Mọi chuyện đã diễn ra quá tự nhiên đến nỗi tôi trả lời mà không nhớ phải giả vờ rằng bản thân đã không nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy.

Trong một thoáng, Shirane liếc mắt về phía đống lon rỗng đang ở trên bàn học, trước khi hướng ánh mắt lại về phía tôi.

Đôi môi bĩu ra và hai vai nhỏ của cô ấy run lên.

“..Cậu thấy rồi sao?”

“…Chà…”

Tôi không giỏi đến mức có thể khéo léo nói dối lúc này.

“A, không, không có gì cả đâu! Ư-ư-ừm, mình thích chúng! Ý mình là màu sắc! Đó là lí do tại sao mình lại sưu tầm chúng!”

“À, ừm, chúng trông khá đẹp khi được sắp xếp hợp lý. Có lần, tớ còn thích một bức ảnh chụp máy bán hàng tự động chỉ bán nước tăng lực trên Twitter”

Được rồi, tốt lắm. Có vẻ như tôi có kỹ năng xuôi theo câu chuyện vưới một nụ cười hóm hỉnh.

“…Thật chứ? Nó không làm phiền cậu sao?”

Cô ấy nhìn tôi như thể đang cầu xin vậy.

Sức công phá của ánh nhìn là quá lớn khiến cho nhiệt độ cơ thể tôi tăng nhanh.

“A-a…Đừng lo lắng, tớ khồn để ý đâu”

“Ơn trời…”

Shirane đặt tay lên ngực và thở phảo nhẹ nhõm.

Tôi tự hỏi cô ấy phải bối rối đến thế nào khi bị phát hiện chứng nghiện nước tăng lực của mình.

Liệu cô ấy có phải kiểu người quan tâm những gì người khác nghĩ về bản thân. Cô gái xinh đẹp nhất trường, trong sáng và dịu dàng, thực tế lại là một con quỷ nghiện nước tăng lực. Cá nhân tôi thấy nó khá thú vị.

Tôi không chắc thứ nước tăng lực này có thể làm gì với cơn cảm lạnh hay không, tuy nhiên, tôi đã uống chúng với hy vọng rằng chúng có thể bổ sung một chút chất dinh dưỡng.

Sau khi thưởng thức vị ngọt đến phát ốm của các chất tạo ngọt tổng hợp mà không để bị nghẹn, tôi quay sang Shirane nói.

“Cám ơn cậu rất nhiều về những thứ cậu làm cho tớ. Cậu thực sự đã cứu tớ đó”

“Không, không phải đâu. Mình chỉ mừng khi thấy cậu trở nên tốt hơn thôi”

Cô ấy nở một nụ cười hoàn toàn trong sáng với tôi mà không chút do dự, và tôi cảm thấy hơi nhói trong lồng ngực. Tôi không quen làm đối tượng nhận lòng tốt của người khác và sức chịu đựng của tôi cũng đã đến giới hạn rồi.

Tôi không thể làm phiền cô ấy thêm được nữa.

“Tớ xin lỗi vì đã làm phiền cậu suốt thời gian qua. Tớ chắc chắn sẽ trả ơn cho cậu sau”

Tôi lắp bắp nói và nhanh chóng rời khỏi giường. Tôi không thể không cảm thấy việc thối thúc phải rời đi.

Cơ thể đang sốt của tôi vẫn còn hơi loạng choạng, nhưng không đến nổi không thể đi được-tôi nhấc chân định bước về phía trước.

“Làm ơn chờ một chút”

Tôi cảm thấy mát lạnh ở phần cổ tay.

“Cậu nghĩ cậu đang đi đâu vậy?”

“Về nhà”

“Dù cho chuyến tàu cuối đã khởi hành lâu rồi ư?”

“….Cũng không xa đến mức không thể đi bộ được mà”

“Mặc cho tình trạng mệt mỏi của cậu sao?”

Cô ấy nói đúng. Nhưng sau đó, tôi phải làm gì đây?

Cô ấy sẽ không yêu cầu tôi ở lại đây đêm nay đâu phải không?

“Giờ đã trễ rồi. Cậu nên ở lại đây”

Cô ấy thực sự nói như vậy

“Ưm, cậu biết đấy”

“Nói đi”

“Cậu có sống chung với gia đình không?”

“Không, mình sống một mình”

“Chà, vậy thì, cậu biết đấy…Việc này khá là tệ đấy đúng không?”

“…? Ý cậu là gì?”

Tôi tự hỏi cô ấy có nghiêm túc không khi nghiêng đầu như thế

Bộ cô ấy không thấy có vấn đề gì sao? Hay cô ấy chỉ đơn giản là ngây thơ và vô cảm trước ác ý của người khác? Hay là….

“Chà, Khá là kì khi khi một chàng trai không quen biết gì với cô gái lại ở lại nhà của cô ấy một mình với cô…”

“A..!”

Cô ấy thực sự không để ý đến điều đó.

Đôi má màu kem của cô ấy chuyển thành màu dâu tây.

“Không, điều đó không-Mình không có ý sâu xa gì dâu…làm ơn quên những gì mình đã nói đi! Không, nhưng mà…cậu trông vẫn chưa khỏe lắm, và, mình nên làm gì đây….uuuuuu…”

Cô ấy cảm thấy hoảng loạn rồi.

Nhìn thấy sự bối rối của Shirane, tôi càng chắc chắc thêm một điều nữa.

Cô gái này như một con búp bê và khá là ngây thơ.

Tôi có thể hiểu tại sao cô ấy lại là cô gái nổi tiếng nhất ở trường.

Tôi bắt đầu cảm thấy hơi mệt với việc suy đoán. Với việc đầu tôi vẫn còn đang quay cuồng, tôi cố gắng lựa chọn những từ ngữ thật logic và diễn đạt chúng thành lời.

“Cậu có dây thừng không?”

Đáp lại câu hỏi không rõ ràng của tôi, Shirane, người đang lẩm bẩm vài thứ, ngừng nói lại và nghiêng đầu nhìn tôi.

“Người-xấu-san?”

“Đó là tên một loại dây. Bình tĩnh lại đi”

“À, vậy cậu mới là người dùng dây thừng. Nhưng tại sao?”

“Để trói hai tay tớ lại”

“…Ra là cậu có sở thích như vậy?”

“Xin lỗi, có vẻ tớ chưa giải thích rõ ràng”

Có lẽ tôi mới là người cần bình tĩnh.

Tôi thở hắt ra để giải tỏa căng thẳng. rồi giải thích ý của mình từng bước một.

“Như Yumekawa-san đã nói…Chuyến tàu cuối cùng đã khởi hành rồi, và tớ lại không đủ sức để đi bộ. Cứ cho là tớ có thể về đến nhà, thì tớ vẫn cũng chỉ có một mình. Xem xét những gì có thể xảy ra nếu như tớ bất tỉnh, thì ở lại đây qua đêm vẫn là lựa chọn sáng suốt nhất.”

-Dừng lại một chút, tôi nói tiếp.

Cổ họng tôi khô khốc kì lạ, và điều này không liên quan đến việc tôi nói tất cả những thứ trên trong một hơi. Tôi không nhận ra bản thân đã lo lắng đến thế nào khi nói “Làm ơn cho tớn ở lại đây” với ai đó khác giới.

“Vậy là cậu cũng sống một mình sao Kurosaki-san?”

“À, ừm, đúng vậy…”

Tôi tiếp tục giải thích cho Shirane, người đang gật đầu với vẻ thích thú.

“Nói chung…Yumekawa-san có thể không muốn có muôn đứa con trai cậu không quen biết ở lại qua đêm…Vậy nên, tớ nghĩ nên có một thỏa hiệp rằng tớ sẽ bị trói tay trong khi ngủ để không thể làm bất cứ điều gì”

Có một khoảng lặng kì lạ sau khi tôi nói xong. Shirane trông bối rối như thể cô ấy vừa phát hiện ra một loài sinh vật mới vậy.

Không thể chịu đựng sự im lặng được nữa, tôi nói “Xin lỗi. Tớ thực sự xin lỗi vì đã đưa ra một ý tưởng kỳ quặc” và cố gắng rời đi lần nữa.

Ngay khi tôi chuẩn bị ròi đi, tôi nghe thấy có tiếng cười khúc khích nhẹ.

“Cậu thực sự là một người rất thú vị đó, Kurosaki-san”

“Đây là lần đầu tiên có người nói tớ như vậy”

Ngay từ đầu, đã lâu rồi tôi chưa nói chuyện với ai ngoài em gái của mình.

“Nhưng, được thôi”

Shirane lẩm bẩm với giọng nhẹ nhàng.

“Mình sẽ không trói cậu lại, vì cậu đang không được khỏe. Bên cạnh đó, tuy mình chỉ nói chuyện với cậu trong một thời gian ngắn, thế nhưng…mình biết Kurosaki-san không phải là kiểu người sẽ làm những việc như vậy”

Tôi tự hỏi cô ấy dựa vào điều gì để nói được như vậy, nhưng sự thật là tôi tự tin khẳng định bản thân mình là kiểu người sẽ không bao giờ động đến một cô gái, ngay cả trong trường hợp được ở một mình với cô ấy. Kể cả đó có là một cô gái xinh đẹp được biết đến như là công chúa của cả trường.

“…Cám ơn. Làm ơn chỉ một đêm thôi”

Một lần nữa, tôi quyết định lòng hiếu khách của cô ấy. Tôi không có bất kì động cơ thầm kín nào, nhưng buộc lòng phải làm vậy trong trường hợp này.

“Vâng”

Shirane nhìn tôi, nở một nụ cười rạng rỡ.

Truyện Chữ Hay