CHƯƠNG
Bé thỏ nhỏ đi tới cửa nhưng còn chưa dám đi vào, Bảo nhi nói giúp bé đi vào tìm người.
Thỏ nhỏ một mình đứng đợi trên bậc thang, đột nhiên thấy phía sau cây cột có một cây cỏ nhỏ xanh biếc nhìn thật ngon mắt.
Thế là bé đi tới, cúi đầu há miệng, bé tựa hồ thấy cây cỏ đang phát run, cúi đầu thấp chút nữa liền nghe thấy tiếng khóc.
Bé thỏ nhỏ đang sững sờ, phía sau có người bắt được lỗ tai to của bé kéo lên. Lần này đổi thành bé thỏ nhỏ hoảng sợ.
Bính Bính không ngừng giãy giụa hai chân, người nọ vừa buông tay, Bính Bính nhanh chóng chạy tới trước cánh cửa kia, bé muốn đi tìm hổ ca ca, quá đáng sợ, một cây cỏ nhỏ có thể khóc, còn có người bắt bé lại, ô ô.
Bính Bính chạy vào cửa, bốn phía lui tới đều là người, đều là bàn chân to, bé có chút không biết làm sao.
Cự linh thần chân to vừa bước tới một bước, liền nghe thấy Bảo nhi kêu to một tiếng.
-Bính Bính!
Thế là Bính Bính cứ như vậy biến thành u linh thỏ.
Cự linh thần rất áy náy, hắn thật là không có thấy vật nhỏ dưới chân, Minh Vương bước qua vốn cũng muốn cho bé sống lại.
Minh Vương mở sổ sinh tử ra.
-Không phải là lỗi của ngươi, ngươi xem chỗ này viết, thỏ Bính Bính ở quán “ nồi thỏ thơm lừng” lâm tây trấn thọ mười một tháng lẻ mười ngày, bé vốn ở chỗ này sống hết tuổi thọ sau bị người ăn thịt mà chết, bởi vì hổ Thần Quân dẫn bé lên trời, mới có thể bị ngươi một cước …… , tóm lại sổ sinh tử đã viết bé sẽ chết vào ngày này thì bé lên trời cũng không thể sống lâu hơn.
Lúc này lão hổ cũng đã tới, thấy tình huống này cũng không phải quá bi thương, chẳng qua là hỏi.
-Hồn phách của bé ở nơi nào, không còn thân thể ít nhất còn có hồn phách cùng ta tu hành.
Cự linh thần thật xấu hổ thoáng nhấc chân, u linh thỏ liền chạy đến trong ngực lão hổ, khóc kể.
-Ngoài cửa có cây cỏ đang khóc, còn có người mới vừa rồi bắt lấy lỗ tai ta, đau quá.
-Tốt lắm tốt lắm bé thỏ nhỏ bình tĩnh một chút, kể cho ta ngươi đã gặp người nào, một cây cỏ nhỏ, một nam nhân rất cao?
-Ân!
-Ngươi đã động phải bảo bối của đá tiên quân, đó là một cây tiên thảo không thể ăn.
-Tại sao trên trời tốt như vậy lại có thật là nhiều đồ đều không thể ăn?