CHƯƠNG
Bảo nhi đi tới gần nhìn bé thỏ ngốc trong ngực lão hổ, chết cũng không biết, Bảo nhi thương hại nhìn bé.
Chẳng trách số mệnh nhất định phải bị người ăn thịt, lão hổ dẫn bé lên đây không biết là đúng hay sai.
Bảo nhi đứng ở bên cạnh bé nói.
-Ta nghĩ ngươi sau này cũng không cần ăn cái gì.
Bính Bính chớp chớp mắt to, không rõ ý tứ của hắn.
-Đem tay của ngươi giơ lên, che mắt nhìn ta.
Bảo nhi nói Bé thỏ nhỏ làm sao bé liền làm như vậy. Sau đó liền nghe một tiếng hét thảm.
-A!
Bé thỏ nhỏ thẳng tắp ngã xuống đất.
-Bảo nhi!
Ngao ở bên cạnh bất đắc dĩ kêu một tiếng, Bảo nhi rất thích trêu cợt bé thỏ nhỏ.
-Quỷ hồn cũng té xỉu sao? Lần đầu tiên thấy đấy.
Lão hổ đem bé thỏ nhỏ ôm về nhà.
Bé thỏ nhỏ tỉnh lại, dựa vào trên bụng lão hổ, bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, Khiếu hỏi.
-Bính Bính ngươi đang làm gì?
-Chung quanh đây có quỷ.
-Không cần tìm, quỷ chính là ngươi a.
-Ta!
Bính Bính giơ hai tay lên, xuyên thấu qua hai tay lại thấy được mặt đất.
-Ta chết ta chết.
Bé thỏ nhỏ bắt đầu nhảy loạn khắp nơi trong thần điện, liên tục nhảy đi nhảy lại như chạy trốn điều gì đó rất đáng sợ. Có thể thấy được Bính Bính rất hoảng loạn.
Bính bính nhảy loạn như vậy làm Khiếu nhìn đến hoa mắt, không chịu nổi bèn kêu bé dừng lại.
-Bính Bính dừng lại, hãy nghe ta nói, biến thành quỷ không quan trọng, ngươi vẫn có thể ở nơi này cùng ta tu tiên.
-Ô ô, Nhưng Bính Bính đã chết.
Đột nhiên Bính Bính nhớ lại cái gì.
-Bính Bính đã chết, tại sao hổ ca ca còn có thể thấy ta?
Lại là một vấn đề ngu ngốc.
-Ta là thần tiên, nơi này là thiên đình, cho dù ngươi biến thành như vậy, cuộc sống so với trước kia cũng không có quá nhiều thay đổi.
Bé thỏ nhỏ đem mình cuộn thành một khối, đang buồn bực nghĩ không ra, đợi rất lâu mới ngẩng đầu hỏi.
-Vậy sau này hổ ca ca còn liếm ta được không?
Lão hổ an ủi dùng đầu lưỡi liếm bé, bé thỏ nhỏ dùng móng thỏ cọ cọ mặt lão hổ vui vẻ chơi, thật không có khác nhau, bị liếm chính là cảm giác này đây.