CHƯƠNG
Bé thỏ nhỏ cầm cái bong bóng đó như ôm bảo bối, một mực ôm vào trong ngực, xương ca ca nói cho bé biết lúc ngủ ôm bong bóng này liền có thể mơ giấc mơ giống như trong bong bóng.
Lão hổ cũng không nghĩ tới ước mơ của bé thỏ nhỏ chỉ nhỏ bé như vậy, không trách thời điểm bé ăn cái gì cũng thường ngẩng đầu chú ý xem hắn có ở trước mắt hay không.
Một bé thỏ thật dễ dàng thỏa mãn, nhìn bé thỏ từ từ trưởng thành, lão hổ cảm thấy bé lớn thật nhanh, lúc này mới nhớ tới bé chẳng qua là một con bạch thỏ nơi phàm trần, dựa theo quy luật sinh trưởng tự nhiên lớn lên, chính là nói bé thỏ nhỏ chỉ có không tới mười năm tuổi thọ.
Mỗi khi nghĩ tới đây, lão hổ cũng rất cảm thương, bất quá hắn nghĩ, sau khi bé chết, mình tựa hồ có thể lưu lại linh hồn của bé, để cho bé cùng mình tu hành. Chẳng qua là không biết tuổi thọ trong sổ sinh tử của bé thỏ là bao lâu.
Bé thỏ nhỏ đã lớn lên thành tiểu thiếu niên mười mấy tuổi, nhưng lá gan vẫn nhỏ như vậy, mỗi ngày theo đường cũ đi lấy thức ăn, trở về liền ở trong thần điện cũng không đi ra ngoài, bé thỏ nhỏ tựa hồ rất thích sạch sẽ, mỗi ngày đều đem thần điện dọn dẹp đến sáng bóng.
Một ngày lão hổ phải xuất môn tham gia hội tiên hữu, vốn là muốn dẫn bé thỏ đi, nhưng bé lại không thích đến nơi có nhiều người.
Bé tiễn lão hổ đến cửa, ôm đầu lão hổ cọ cọ, nói với lão hổ.
-Hổ ca ca trở về sớm một chút a, Bính Bính sẽ quét dọn sạch sẽ thần điện chờ ngươi trở về.
-Ân! Ta nếu thấy Bảo nhi sẽ kêu hắn tới đây chơi cùng ngươi.
-Ân!
Bé thỏ nhỏ chờ đợi một lúc lâu, hơi có gió thổi cỏ lay lại chạy ra trước cửa nhìn xem có phải hổ ca ca trở về không, lại nghênh đón tiểu cốt đầu.
Bé thỏ nhỏ bây giờ có chút hối hận vì không đi cùng hổ ca ca, một mình ở nhà thật nhàm chán, thật là nhớ hổ ca ca , xương nhỏ nhìn bé không có tinh thần, liền đề nghị dẫn bé đi tìm lão hổ, xương nhỏ biết đường a.
Thế là Bính Bính cùng Bảo nhi đi tiên hữu hội.