CHƯƠNG
-Xương nhỏ ngươi lại kêu loạn cái gì?
Đột nhiên từ dưới móng vuốt của con chó biến ra một đứa bé.
Hắn còn tưởng là người nào, nguyên lai là cẩu Thần Quân và khúc xương nhỏ, mới vừa rồi nó nhất định biến thành khúc xương nằm trên đất, cho nên hắn mới không có thấy.
Cẩu Thần Quân ngẩng đầu, thấy Khiếu.
-Khiếu ngươi mới từ hạ giới trở về sao? Trong cái giỏ hoa đó chính là con thỏ nhỏ của ngươi hả?
-Ân!
-Nó làm sao lại co thành một khối vậy?
-Bị Bảo nhi nhà ngươi hù dọa.
-Bảo nhi nhà ta chính là lớn giọng, bất quá hắn nếu không kêu một tiếng này, ta còn không dễ dàng tìm được hắn như vậy.
-Hắn lại làm cái gì?
Hắn lại muốn đi xuống dưới xen vào chuyện của người khác, ta đem hắn đè ở phía dưới tượng thần của ta bị hắn trốn ra, ta đang bắt hắn.
Cẩu Thần Quân cúi đầu cùng xương nhỏ dưới chân nói.
-Ngươi kêu loạn cái gì, làm con thỏ nhỏ bị hù dọa?
-Ta hù được nó, nó dám cùng lão hổ hôn môi cũng không sợ, sẽ bị ta hù sao?
Nghe Bảo nhi nói rất khó tin, cẩu Thần Quấn dùng móng vuốt trên đất xoa bóp xương nhỏ mấy cái, xương nhỏ phát ra tiếng kêu thảm thiết.
-A a!
-Nói bậy còn không nhận sai.
-Kỳ quái, ta không nhìn lầm a, mới vừa rồi con thỏ nhỏ kia đúng là hôn lão hổ mà.
Bé thỏ nhỏ ngẩng đầu lên thấy, cẩu Thần Quân cắn đầu Bảo nhi chuẩn bị tha hắn trở về.
Bé thỏ nhỏ trợn tròn hai mắt, bộ dạng giống như bị đả kích kinh khủng.
-Cắn, đầu, ăn hết!
Bé thỏ nhỏ bắt đầu run run sau đó ở trong giỏ hoa cố gắng tìm chỗ trốn.
Bảo nhi ở kêu to.
-Buông ta ra, thối cẩu!
Bính Bính ngẩng đầu lại liếc mắt nhìn, sau đó trực tiếp té xuống.
Cẩu Thần Quân nhìn sang, đem Bảo nhi thả lên trên đất hỏi Khiếu.
-Nó làm sao vậy?
-Bị dọa hôn mê.
Bảo nhi đi tới nhìn con thỏ trong giỏ hoa một chút.
-Nhìn dáng dấp nó lá gan thật nhỏ, như vậy sẽ hay bị khi dễ.
-Bé đã từng bị đả kích, thần kinh có chút quá mẫn cảm, bất quá sẽ rất nhanh tỉnh.