CHƯƠNG
Lão hổ nhấn mấy cái vào bụng của bé thỏ nhỏ, chỉ chốc lát sau nhìn đôi chân ngắn của bé thỏ giật giật cũng biết bé sắp tỉnh.
Bé thỏ nhỏ mở mắt ra thấy Khiếu trước tiên kêu một tiếng.
-Hổ ca ca.
Bảo nhi ở bên cạnh giỏ hoa vừa nhìn Bính Bính vừa kêu lên.
-Tốt lắm tốt lắm, nó tỉnh.
Bính Bính nhìn về phía Bảo nhi, mở to đôi mắt tròn, phảng phất bị kinh sợ.
-Quỷ a!
Bính Bính vọt tới ôm chặt lấy đầu lão hổ, không chịu xuống.
Lão hổ lắc lắc đầu, dạy dỗ.
-Bé thỏ nhỏ xuống cho ta.
-Quỷ, quỷ!
Bé thỏ nhỏ nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm.
Bảo nhi chỉ chỉ lỗ mũi mình.
-Ngươi nói ta sao? Nhưng ta còn chưa có chết a, mà ta sau khi chết ngay cả quỷ hồn cũng không thành, ta là một khúc xương thành tinh mà thôi.
Khiếu đem đầu đưa vào trong giỏ hoa dùng sức lay động mới đem bé thỏ nhỏ đẩy được vào trong giỏ hoa, chờ bé thỏ nhỏ đứng vững, thấy được cẩu Thần Quân Ngao.
-Ta thấy hắn cắn đầu của ngươi.
-Thường xuyên, hắn muốn mang ta về nhà.
-Ngươi không đau sao?
-Không, ta cũng đã quen rồi.
-Hắn thật là đáng sợ.
Bính Bính nói xong hướng bên lão hổ nhẹ nhàng bay tới gần, đến gần mới cảm thấy an toàn một chút.
-Ngươi thật đúng là kỳ quái, không sợ lão hổ, lại sợ cẩu.
-Bởi vì hổ ca ca sẽ không cắn người, rất tốt với ta.
Bính Bính đem khuôn mặt nhỏ nhắn đến gần Khiếu nhìn nơi mình mới vừa cắn một chút, dùng miệng thổi thổi.
-Hổ ca ca không đau chứ?
-Ngươi cũng không có dùng lực, ta không có sao.
Bính Bính lúc này mới yên tâm để cho giỏ hoa đáp xuống, bé đầu tiên là nhìn cổ của Bảo nhi một chút.
-Ngươi thật không có sao, ngay cả dấu răng cũng không có.
-Ân! Ta rất rắn chắc, mỗi ngày bị thối cẩu cắn thật là nhiều lần cũng không có chuyện gì.
-Ngươi thật là đáng thương.
Bính Bính rất bất mãn nhìn Ngao.