CHƯƠNG
-Vậy ta có thể đi cùng hay không?
Có lúc sinh vật chính là như vậy, tình nguyện bị đồng tộc khi dễ cũng không muốn bị ngoại tộc khi dễ, bé thỏ nhỏ nhận định Khiếu khi dễ bé, khi Khiếu áp bé so với việc ca ca tỷ tỷ vì giành thức ăn của bé mà đè lên người bé còn đau hơn.
-Ngươi là một con thỏ đực?
-Ân!
-Vậy là không thể, những con thỏ đực kia thấy ngươi không phải là con của bọn chúng sẽ cắn chết ngươi.
-Như vậy sao.
Bé thỏ nhỏ thất vọng cúi đầu.
Bính Bính biến trở về nguyên hình một thỏ trắng nho nhỏ ngồi trong giỏ hoa.
-Vậy ta cùng lão hổ ca ca về nhà đi, mặc dù hắn cũng khi dễ Bính Bính, nhưng là ít nhất sẽ không cắn ta.
Khiếu từ giã thổ địa gia, tha giỏ hoa lên mang Bính Bính bay về trời, dọc đường đi cố gắng cùng bé giải thích mình lần đó áp bé không phải là khi dễ bé, là yêu thích bé. Hiển nhiên là cùng một bé con nói chuyện này bé sẽ không hiểu.
Trên đường đi về thần điện, bé thỏ nhỏ nói.
-Vậy ngươi để cho ta cắn một cái, chúng ta coi như công bằng.
Hổ ca ca làm bé đau, bé muốn cho hổ ca ca cũng bị đau, như vậy bé cũng không tức giận nữa, hai người huề nhau.
Lão hổ đem bé để xuống, hỏi.
-Ngươi muốn cắn chỗ nào?
Bính Bính nhìn một chút, tựa hồ lỗ mũi tương đối dễ cắn còn không có lông mao ngăn cản.
-Lỗ mũi.
Lão hổ cúi đầu.
-Đến đây đi, để cho ngươi cắn một cái.
Bính Bính ôm lấy đầu lão hổ, cắn lên lỗ mũi, nói là cắn a, bất quá lòng dạ Bính Bính rất mềm, bé sợ cắn mạnh quá hổ ca ca sẽ đau, cho nên nhẹ nhàng cắn một cái, cắn xong còn dùng cái miệng nhỏ nhắn chà xát một chút, đột nhiên không biết người nào kêu một tiếng.
-Ta thấy một con thỏ nhỏ hôn lão hổ.
Khiếu tức giận trừng mắt, đây là hài tử nhà nào, thật đáng ghét, hắn cùng bé thỏ nhỏ mới vừa ấm áp một chút, người đó hô to một tiếng, liền đem bé thỏ dọa sợ đến trốn trở về trong giỏ hoa.
Khiếu nhìn chung quanh không thấy người nào.
Một con chó lớn vừa chạy đến, vỗ một cái trên mặt đất.