“Boa noite senhoras e senhotes[]. Tôi là cơ trưởng chuyến bay hôm nay, Joé Luís Machado. Rất hân hạnh được chào đón quý khách lên máy bay Airbus A tới thành phố Manaus. Thời gian bay dự kiến là bốn tiếng mười lăm phút. Việc lên máy bay hiện đã hoàn tất. Chuyến bay của chúng ta ban đầu được dự kiến cất cánh vào h sẽ bị chậm khoảng ba mươi phút vì...”
[]. Tiếng Bồ Đào Nha trong nguyên bản: Kính chào quý khách. (ND)
Nikki thở dài và nhìn qua cửa kính máy bay. Để chuẩn bị cho các cuộc tranh tài thể thao quốc tế sắp tới, nhà ga phục vụ các chuyến bay nội địa dang ngổn ngang công trình. Trên đường băng, khoảng chục chiếc máy bay chở khách cỡ lớn đang nối đuôi nhau lăn bánh trên các taxiway chờ lệnh cất cánh.
Bị thôi thúc bởi một phản xạ có điều kiện, Nikki nhắm mắt và đeo tai nghe vào. Đây là lần thứ ba cô lên máy bay trong ba ngày vừa qua và cảm giác lo lắng lại tăng lên một bậc theo mỗi chuyến bay chứ đừng nói tới chuyện giảm bớt. Cô tăng âm lượng máy nghe nhạc để mình chìm đắm trong âm nhạc. Một cảm giác hỗn loạn đáng sợ xâm chiếm tâm trí cô. Dưới tác động của cơn mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, đầu óc cô nhiễu loạn bởi những hình ảnh và cảm xúc đan xen: ký ức vẫn còn mới nguyên về cái ôm siết ngắn ngủi của Sebastian, mối nguy hiểm chưa rõ là gì đang ập lên đầu hai đứa con, nỗi sợ hãi điều đang chờ họ ở Amazon.
Trong khi máy bay vẫn chậm trễ chưa cất cánh, Nikki mở mắt ra, cảm thấy bối rối vì đoạn nhạc vừa vang vọng trong tai nghe. Cô biết đoạn nhạc này… Một bản phối giữa nhạc điện tử và hip-hop của Braxin. Đó là tiếng nhạc cô đã nghe thấy trong khu ổ chuột! Tiếng nhạc baile funk carioca vọng ra từ các ô cửa sổ. Âm nhạc Braxin… Cô cho chạy danh mục bài hát: một bản phối samba, bossa, một bản remix reggae, các bài hát nhạc rap bằng tiếng Bồ Đào Nha. Chiếc iPod này không phải là của con trai cô! Tại sao cô lại không nhận ra điều này từ trước nhỉ?
Vẻ phấn khích, cô bỏ tai nghe ra rồi sử dụng phím điều khiển để tìm kiếm trong các thư mục tài liệu chứa trong máy: Nhạc, Video, Ảnh, Trò chơi, Liên lạc… Chẳng có gì đáng chú ý. Cho đến khi cô mở thư mục cuối cùng có chứa một tệp định dạng PDF dung lượng khá lớn.
- Em nghĩ là mình đã tìm được thứ gì đó! Cô vừa nói vừa chỉ cho Sebastian thấy phát hiện của mình.
Anh nhìn vào chiếc máy nghe nhạc, nhưng tệp tin đó không hiển thị được trên màn hình Ipod bé xíu.
- Có lẽ phải kết nối với máy vi tính, anh cả quyết.
Anh cởi dây an toàn rồi ngược lên đầu lối đi trong máy bay cho tới khi tìm được một doanh nhân đang dùng notebook. Anh đã thuyết phục được anh ta cho mượn máy tính và cáp nối trong vài phút. Khi quay lại chỗ, anh kết nối iPod vào máy tính xách tay. Anh nhấp chuột vào tệp tin PDF rồi nhấn nút mở.
Những bức ảnh đầu tiên khiến họ sững sờ. Trong ảnh là bộ khung một chiếc máy bay cánh quạt chìm khuất trong rừng rậm Amazon. Chiếc máy bay rõ ràng đã bị nát vụn giữa khu rừng rậm. Sebastian lướt qua các bức ảnh. Chắc chắn là được chụp bằng điện thoại di động, các bức ảnh không được nét cho lắm, nhưng đủ rõ để anh nhận ra chiếc máy bay hai động cơ có khung kim loại dường như là loại Douglas DC- trang bị động cơ tua bin cánh quạt. Hồi bé, anh từng lắp ghép rất nhiều mô hình dòng máy bay nổi tiếng này. Biểu tượng của thời Thế chiến thứ hai, con chim sắt ghi dấu lịch sử ngành hàng không. Nó đã chuyên chở biết bao đội quân đến tất cả các mặt trận (Đông Dương, Bắc Phi, Việt Nam)… trước khi được “tái sử dụng” trong ngành hàng không dân dụng. Nói đồng cối đá, động cơ khỏe và dễ bảo trì, dòng máy này đã được sản xuất tới hơn mười nghìn chiếc và hiện vẫn đang bay lượn khắp các bầu trời Nam Mỹ, châu Phi và châu Á.
Sau khi gặp nạn, mũi máy bay và phần cánh phụ phía sau đã bị hỏng hóc nặng. Pha hạ cánh miễn cưỡng đã khiến kính chắn gió vỡ tan tành. Đôi cánh chênh vênh đã nát vụn và các cánh quạt bị kẹt cứng giữa đám dây leo chằng chịt. Chỉ có phần thân chính – cạnh sườn được khoét một ô cửa lớn hai cánh – là hầu như không hề hấn gì.
Bức ảnh tiếp theo thì thật rùng rợn. Trên đó hiện lên thi thể của viên phi công và hoa tiêu. Bộ áo liền quần họ mặc đen lại rỉ máu còn mặt họ đã chớm phân hủy.
Sebastian nhấp vào ảnh để xem tiếp. Chiếc máy bay được thiết kế như tàu chở hàng. Thế vào vị trí chỗ ngồi dành cho hành khách là cả lô thùng gỗ xếp chồng lên nhau và những thùng kim loại để mở, trong đó chứa nhiều loại vũ khí hạng nặng, súng máy và lựu đạn. Nhưng quan trọng là… một lượng lớn cocain. Hàng trăm gói hình chữ nhật bọc giấy bóng trong kèm băng dính. Có khoảng bao nhiêu? Bốn trăm? Năm trăm cân? Thật khó mà ước lượng nổi, nhưng giá trị của chuyến hàng này phải lên tới hàng chục triệu đô la.
Những hình ảnh tiếp theo còn rõ ràng hơn. Tác giả bức ảnh đã “tự sướng” bằng cách giơ điện thoại ra trước để chụp mình. Đó là một gã cao gầy trạc ba mươi tuổi có mái tóc xù tết thành từng bím nhỏ. Vẻ hân hoan hiện rõ trên gương mặt hốc hác đầm đìa mồ hôi và bị nuốt trọn trong bộ râu nhiều ngày chưa cạo. Đôi mắt hắn rực sáng, đỏ ngầu, hai đồng tử giãn ra. Rõ ràng là hắn vừa tự thưởng cho mình vài bi thuốc. Tai nghe cài vào tai, hắn đeo một chiếc ba lô lớn và một bình nước ở thắt lưng quần soóc. Có thể thấy rõ ràng không phải ngẫu nhiên mà hắn xuất hiện đúng chỗ có bộ khung máy bay này.
- Máy bay sẽ cất cánh trong ít phút nữa, thưa ngài. Vui lòng cài dây an toàn và tắt máy tính.
Sebastian ngẩng đầu lên rồi gật đầu ra hiệu với cô tiếp viên đang nhắc nhở anh.
Trong lúc gấp gáp anh vẫn cố lướt hết chùm ảnh để xem câu chuyện này sẽ kết thúc như thế nào. Những bức cuối có chứa một bản đồ vệ tinh chụp rừng rậm Amazon, kèm theo tọa độ GPS cũng như chỉ dẫn chi tiết và lộ trình cụ thể giúp tìm lại chiếc máy bay.
Một bản đồ kho báu thật sự…
- Đấy chính là cái bản đồ mà chúng đã đòi chúng ta phải mang đến! Đây chính là thứ chúng tìm kiếm từ đầu tới giờ!
Nikki đã hiểu ra. Vì thời gian gấp rút, cô lấy điện thoại chụp lại màn hình máy tính, liền mấy kiểu: chiếc máy bay, bản đồ, gã trai với mái tóc xù tết bím.
- Em đang làm gì vậy?
- Em phải gửi những thông tin này cho Constance. Cô ấy có thể sẽ tìm ra những kẻ buôn lậu.
Máy bay giờ đã chạy ra đường dẫn để bắt vào đường băng. Cô tiếp viên sải bước quay lại chỗ họ rồi ra lệnh cho họ tắt điện thoại bằng giọng đanh thép.
Trước khi thi hành mệnh lệnh, Nikki nhanh chóng chọn lựa các bức ảnh mà cô vừa chụp rồi gửi đính kèm qua địa chỉ hòm thư điện tử của mình.
Lúc chọn địa chỉ người nhận, cô tranh thủ khi Sebastian đang điều đình với tiếp viên đã thêm vào cạnh địa chỉ hòm thư của Constance địa chỉ của Lorenzo Santos.