Nóng nực, bụi bặm, mệt mỏi, sợ hãi.
Nikki và Sebastian đi bộ được khoảng hơn một tiếng thì tìm được một tài xế taxi, kẻ đã lợi dụng tâm trạng hoang mang của họ và chém tới real cho quãng đường về khách sạn. Khi rốt cuộc cũng mở được cánh cửa phòng, người họ đã mệt lử và mồ hôi vã ra như tắm.
Trong lúc Nikki đi tắm, Sebastian gọi xuống lễ tân hỏi mượn sạc cho máy của Camille. Năm phút sau, nhân viên phục vụ tầng mang sạc tới. Sebastian khởi động máy ngay khi đang sạc, nhưng pin đã quá yếu nên vẫn phải mất một lúc anh mới có thể sử dụng được.
Anh kiên nhẫn cắn móng tay chờ đợi và hạ nhiệt độ điều hòa xuống mức thấp nhất. Rồi anh lại cầm lấy điện thoại, vừa bấm mật khẩu máy vừa thấy sung sướng vì đã biết từ trước: những chuyện tò mò khiếm nhã và theo dõi mà bao tháng qua anh làm đối với con gái hôm nay đã có ý nghĩa. Đột nhiên, mặt anh nhăn lại khi cảm thấy đau nhói trong lồng ngực. Quãng đường dài chạy về khách sạn khiến vết thương cũ tái phát. Anh quằn quại, đờ người ra và đau, lưng anh như gãy sụn còn gáy thì cứng đờ. Mạng sườn anh vẫn lưu lại dấu vết những cú đấm của Youssef và đồng bọn. Anh ngước mắt lên và hơi kinh hãi khi bắt gặp hình ảnh mình phản chiếu trong gương. Râu mọc lởm chởm, tóc bết mồ hôi, hai đồng tử ánh lên tia nhìn mệt mỏi. Áo sơ mi ướt dính, ố vàng vì mồ hôi. Anh lảng tránh hình ảnh của mình và đẩy cánh cửa tự đóng bước vào phòng tắm.
Khăn tắm quấn quanh ngực, Nikki bước ra khỏi vòi sen. Tóc cô ướt rượt và rối tung, buông xuống hai vai như những dây leo dài vấn vít. Cô rùng mình. Sebastian đoán sẽ có một tràng trách móc: “Này! Anh không ngượng à!”, “Anh nên gõ cửa trước chứ!”, “Tự nhiên như ruồi ấy!”. Thay vì thế, cô tiến về phía anh, nhìn anh chằm chằm.
Đôi mắt màu xanh lục nhạt của cô ánh lên như váng dầu. Hơi nước càng tôn lên nước da trắng nõn trên gương mặt điểm loáng thoáng những nốt tàn nhang mờ nhạt như một vệt bụi tinh vân.
Bằng một cử chỉ thô bạo, Sebastian giữ lấy cổ cô rồi áp miệng mình vào miệng cô theo đà lao tới khiến chiếc khăn tắm quấn quanh người Nikki tuột xuống sàn, phơi bày toàn bộ cơ thể cô.
Nikki không bộc lộ chút phản kháng nào mà buông mình theo nụ hôn cuồng dại ấy. Làn sóng khao khát trào dâng trong Sebastian, thiêu đốt lòng anh như một vết cắn. Trong khi hơi thở của họ hòa quyện với nhau, anh lại nhận ra hương vị từ đôi môi vợ anh và mùi hương bạc hà tươi mát từ da cô. Quá khứ đã đuổi kịp hiện tại. Những xúc cảm xưa cũ lại trỗi dậy, xóa nhòa trong anh mớ kỷ niệm đầy mâu thuẫn vụt đến vụt đi như ánh chớp.
Người này bấu víu vào người kia trong cái ôm siết vội vàng, trong cuộc đấu tranh khốc liệt khi mà cảm giác được an ủi vấp phải nỗi sợ hãi, sự yên ổn đối mặt với cuộc trốn chạy. Các cơ bắp căng ra, hai trái tim đập dồn. Chuếch choáng trong men say, họ bất chấp những điều cấm kỵ, giật tung những sợi dây bao năm ghìm giữ họ trong mối oán hận và bất mãn. Dần dần, họ buông xuôi ý thức, mất kiềm chế, tiến về phía…
Rõ nét, trong trẻo, gần như là du dương: âm thanh xen vào giữa hai cơ thể, đột ngột chặn đứng cái ôm xiết.
Điện thoại của Camille!
Âm thanh báo hiệu có tin nhắn mới thình lình đưa họ về hiện tại.
Cả hai vội vã sực tỉnh. Sebastian cài lại cúc áo sơ mi còn Nikki nhặt chiếc khăn tắm lên. Họ bước ra phòng và quỳ xuống quanh chiếc điện thoại. Trên màn hình, một biểu tượng hình viên kẹo báo hiệu có hai tin nhắn mới. Hai bức ảnh gửi kèm tin nhắn dần hiện lên màn hình điện thoại.
Hai bức ảnh cận cảnh chụp Camille và Jeremy, bị trói và bịt miệng.
Vẫn từ số điện thoại ấy, tin nhắn thứ ba hiện ngay lên màn hình:
Các người có muốn gặp lại hai đứa con còn sống không?
Choáng váng, họ nhìn nhau với ánh mắt kinh hoàng. Trước khi họ kịp soạn một câu trả lời đơn giản nhất thì tin nhắn tiếp theo đã thúc ép họ:
Có hay không?
Nikki chộp lấy máy nhắn lại:
Có
Cuộc trò chuyện ảo tiếp tục:
Vậy thì hẹn gặp vào ba giờ sáng tại cảng thương mại Manaus, phía khu nhà ven hồ. Mang thẻ đến. Chỉ có hai người. Không được báo với ai. Nếu không thì…
- Thẻ ư? Thẻ gì? Bọn chúng ám chỉ cái gì thế này? Sebastian hét lên.
Nikki bấm máy:
Thẻ gì?
Họ đợi câu trả lời. Một lúc lâu. Rất lâu. Bị nỗi sợ hãi khiến cho đờ đẫn, cả Nikki và Sebastian cứ bất động như thể trong ánh sáng phi thực bao trùm căn phòng. Đêm đã xuống; bầu trời, bãi biển, các tòa cao ốc hòa vào nhau trong bản phối các màu ở đủ mọi sắc thái, từ hồng nhạt đến đỏ tía. Nikki nhắn tiếp cho chúng một cái tin sau đó khoảng hai phút.
Các người đang nói tới thẻ gì?
Từng giây dài lê thê. Họ nín thở rình chờ tin nhắn hồi đáp không bao giờ tới. Rồi những tiếng la hét chẳng mấy chốc đã vọng đến từ bãi biển: cũng như mọi tối khác, đám khách du lịch và dân Carioca lại vỗ tay ầm ĩ khi mặt trời lặn xuống sau dãy “Hai anh em”. Một tục lệ đặc biệt để cảm ơn quả cầu lửa sau một ngày đẹp trời.
Bực bội, Sebastian thử gọi vào số máy đó nhưng tiếng chuông chỉ vọng vào hư không. Rành rành là dường như họ đang bị coi là đã biết điều gì đó mà kỳ thực họ chưa hề biết. Anh lẩm bẩm thành tiếng:
- Nhưng chúng đang nói về cái quái gì chứ? Thẻ thông minh? Thẻ tín dụng? Hay là bản đồ? Hay là bưu thiếp[]?
[]. Trong tiếng Pháp, từ “carte” có nhiều nghĩa: thẻ, bản đồ, thiệp… (ND)
Nikki đã trải ra giường tấm bản đồ Braxin mà khách sạn cung cấp cho khách hàng sử dụng.
Có dùng bút dạ đánh một dấu nhân lên điểm hẹn mà những kẻ bắt cóc đã nói với họ. Manaus là thành phố lớn nhất bang Amazon, một thành phố giữa cánh rừng lớn nhất thế giới cách Rio ba nghìn cây số.
Sebastian nhìn đồng hồ treo tường. Đã gần tám giờ tối. Sao họ có thể tới Manaus trước ba giờ sáng được chứ?
Tuy vậy, họ vẫn gọi xuống hỏi lễ tân lịch trình các chuyến bay đi về giữa Rio và thủ bang Amazon.
Sau vài phút chờ đợi, nhân viên trực lễ tân báo với họ rằng chuyến bay gần nhất sẽ xuất phát vào lúc h.
Không chần chừ, họ đặt ngay hai vé rồi gọi taxi ra sân bay.