Hơn chín giờ tối chuyến bay chở Lorenzo Santos mới hạ cánh xuống đường băng của sân bay nhỏ Rio Branco. Anh đã phải mất đến hơn ba mươi giờ đồng hồ mới tới được thủ phủ bang Acre. Một chuyến đi gian nan với hai lần quá cảnh – São Paolo và Brasilia – trên chiếc ghế chật chội của một hãng hàng không giá rẻ, giữa đám hành khách mồm miệng quàng quạc.
Đứng trước băng chuyền, anh vừa dụi mắt vừa càu nhàu vì tiếp viên trưởng đã bắt anh gửi hành lý. Trong lúc chờ lấy hành lý, anh bật lại điện thoại để xem có tin nhắn không thì thấy có thư của Nikki.
Phần nội dung thư để trống. Không có tiêu đề thư, không phần giải thích. Chỉ có khoảng gần mười bức ảnh. Trong lúc chờ đợi ảnh được tải lần lượt xuống máy, Santos cảm thấy cơn phán khích lan tỏa trong lòng. Anh xem xét từng bức ảnh. Mọi chuyện còn chưa rõ ràng, nhưng các miếng ghép đã dần ráp nối lại với nhau trong tâm trí anh, xác nhận nhiều trong số các linh cảm của anh là đúng. Vậy là anh đã đúng khi làm theo bản năng mách bảo nên tới Braxin!
Anh nhận ra hai tay mình hơi run rẩy.
Sự phấn khích, cảm giác hào hứng, mối nguy hiểm, nỗi sợ…
Ly cocktail yêu thích của viên cảnh sát.
Anh thử gọi cho Nikki, nhưng ngay lập tức bị chuyển sang hộp thư thoại. Anh có thể đánh cược điều đó. Bức thư này là một lời kêu cứu. Anh thậm chí còn không đợi lấy hành lý. Anh đang nghĩ cách tới được bãi đỗ trực thăng. Gió rốt cuộc cũng đã đổi chiều. Đêm nay, anh sẽ bắn trúng hai đích chỉ bằng một mũi tên: phá được vụ án lớn nhất trong sự nghiệp và giành lại được tình yêu của người phụ nữ mà anh yêu.
Cùng thời điểm đó, tại Paris, Constance Lagrange vẫn đang miệt mài. Cô làm việc suốt từ sáng tới giờ, cố gắng huy động mọi nguồn lực để giúp đỡ vợ chồng Larabee. Cô đã tìm lại được trên trang Facebook của Simon mấy bức ảnh chụp Flavia rồi gửi chúng tới các mối quen biết của mình ở nhiều sở cảnh sát khác nhau và đã thu thập được một số thông tin rất bất ngờ.
Mắt cô khô rát. Cô chớp mắt nhiều lần để xua đi cảm giác rát bỏng, chuyện thường ngày của những người làm việc quá lâu trước màn hình máy tính. Cô liếc nhìn đồng hồ điện tử trên máy tính: ba giờ sáng. Cô quyết định tạm nghỉ một lúc rồi đứng dậy đi vào bếp để làm một lát bánh mì phết sô cô la. Cô quay mặt ra vườn, ngốn ngấu phần bánh, cô như tìm lại được hương vị tuổi thơ ở mỗi miếng bánh. Làn gió đêm cuối tháng Mười mơn man mặt cô. Cô nhắm mắt lại và nhận ra một cảm giác thanh bình đến bất ngờ trong lòng, như thể đã tự giải phóng được mình khỏi cơn cuồng nộ, vượt qua nỗi khiếp sợ cái chết. Cô nghe được tiếng vi vu của làn gió đang lùa qua ô cửa sổ, ngửi thấy mùi hương dịu ngọt của những đóa hoa trà mùa thu. Bị cảm giác thanh thản lạ thường này chế ngự, cô cảm nhận thời khắc hiện tại với sự mạnh mẽ khác thường. Cô thề điều này là phi lý, nhưng mọi nỗi sợ hãi đều đã rời xa cô, như thể cái kết không còn là tất yếu.
Một âm thanh leng keng vang lên báo hiệu có thư mới đến.
Constance mở choàng mắt rồi quay lại ngồi trước màn hình máy tính.
Đó là thư của Nikki! Cô nhấp chuột mở các tệp đính kèm, chúng hiện lên gần như ngay tức khắc. Những bức ảnh chụp một bộ khung máy bay đã nát vụn giữa rừng rậm, một chuyến hàng toàn súng M- và AK-, hàng trăm cân cocain, một gã đi cắm trại bộ dạng cực kỳ hung tợn, một bản đồ vùng Amazon…
Suốt ba tiếng đồng hồ sau đó, Constance không ngẩng mặt khỏi màn hình máy tính. Cô đã gửi hàng chục bức thư cho tất cả các sở cảnh sát trong mạng lưới để thu thập thông tin về mấy bức ảnh. Đến gần sáu rưỡi sáng thì điện thoại của cô đổ chuông.
Là Nikki.