"Đông!"
Sau khi lắc lư một phen, xe bus cuối cùng cũng ổn định trở lại, hành khách trên xe hoặc là lơ đễnh, hoặc là chửi đổng, nhưng trên mặt Lâm Cầm lại xuất hiện vẻ thống khổ, cô đưa tay trái lên ôm ngực, mắt nhắm nghiền, hàng lông mày mảnh hơi run lên đôi chút, khiến người ta triều mến.
Bà mẹ nó, Tây Thi ôm tim phiên bản người thật à? Thiệt thòi ngươi diễn ra được!
Lục Sắt tin tưởng ý chí sắt đá của mình sẽ không dao động.
Dù cho ngươi thật sự mắc bệnh nan y thì kế hoạch trả thù của ta cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì, ta sẽ lợi dụng ngươi cho tới tận thời khắc cuối cùng, sau đó vứt ngươi đi như vứt giẻ rách, từ đầu tới cuối đều không có bất kỳ dao động tình cảm gì với ngươi! Đây chính là sự khác biệt của sinh vật trí tuệ nhân tạo cấp 12 và người thường...
Nhưng Lục Sắt còn chưa đọc xong tuyên ngôn trong đầu, một tiếng than nhẹ bỗng phát ra từ đôi môi trắng nhạt của Lâm Cầm, khuôn mặt của cô còn tái nhợt hơn lúc trước, trắng bệch như chết. Sau đó cơ thể cô nhẹ nhàng ngã xuống, tựa như một đóa hoa còn chưa nở rộ đã vội úa tàn, nhẹ như lông hồng mà tựa đầu lên vai Lục Sắt.
Hành khách trên xe không để ý tới một màn này cho lắm, vì tuổi của Lục Sắt và Lâm Cầm tương đương, có ít người còn nghĩ rằng họ là một đôi.
Nhưng trong lòng Lục Sắt thì đang nhận phải đả kích nghiêm trọng! Bởi vì gần đây có nghiên cứu pháp y học, hắn có thể phân biệt điểm khác nhau giữa đột tử và giả chết!
Cô gái này đã không còn thở nữa! Mạch đập... Mạch đập cũng không có! Cơ thể thì đang càng ngày càng lạnh.
Bà mẹ nó kháo kháo kháo kháo kháo kháo kháo kháo kháo kháo đây là tình huống gì? Ngươi làm sao nói chết thì chết rồi...! Ta còn chưa ra tay hãm hại ngươi kia mà! Hiện tại mà bị cảnh sát phát hiện thì ta chắc chắn không trốn khỏi liên quan! Ta có động cơ hại người, Lâm Quang Chính chắc chắn sẽ lên án ta mưu sát...!"
Lâm Quang Chính vốn không phải chính nhân quân tử gì, hiện tại con gái hắn đột nhiên chết bên cạnh ta, chắc chắn hắn sẽ thu mua nhân chứng để bắt giam ta, đáng thương cho ta đường đường là sinh vật trí tuệ nhân tạo cấp 12, bây giờ lại phải vào phòng giam ngồi xổm như khỉ, hơn nữa dựa vào cái khả năng nấu ăn tệ hại của con em gái ở nhà thì chả thể trông cậy gì vào việc nó đem cơm cho ta...
Nhưng chỉ bối rối mất vài giây, Lục Sắt đã bắt đầu tỉnh táo lại, sự khác biệt quan trọng nhất giữa kẻ ngu và người thông minh chính là cách giải quyết nan đề đột nhiên xuất hiện.
Lục Sắt quan sát hành khách trên xe, phát hiện chẳng ai chú ý tới mình vì vậy kéo Lâm Cầm vào lòng như thể người yêu đang ôm nhau.
Tuy hắn tự nhận là sát thủ cảm tình của thiếu nữ, nhưng từ dằu tới cuối vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn lý thuyết suông, chưa từng ôm cô gái nào giống thế này.
Đương nhiên, đây chỉ là thi thể còn sót lại chút hơi ấm mà thôi, cho dù hoàn mỹ thế nào thì cũng chỉ là chứng cứ phạm tội của chính mình.
Lục Sắt dùng ý chí cực lớn để giữ cho biểu cảm trên mặt của mình vẫn như thường, sau đó lựa chọn một góc độ không dễ bị người ngoài phát hiện, đưa tay sờ soạng ngực Lâm Cầm.
Đừng hiểu lầm, Lục Sắt còn chưa khát khao tới trình độ này, hắn chỉ muốn xem tim của Lâm Cầm có còn đập hay không mà thôi, dù sao thì cũng chỉ mới học được bắt mạch gần đây, khó tránh sẽ có chút sai lầm.
Khi bàn tay chạm vào một khối mềm mại, Lục Sắt chợt nhận ra là Lâm Cầm không có mặc áo ngực, nhưng hắn cũng không vội kết luận cô là người dâm đãng, đôi khi mắc bệnh tim đúng là không thích hợp để mặc áo ngực.
Tiếp xúc lần đầu không thấy tim đập, Lục Sắt đưa tay mò mẫm trái phải mấy lần, vẫn không thấy có dấu hiệu sự sống nào.
Người sau khi chết thì tứ chi là thứ đầu tiên bị lạnh xuống, cho nên chạm vào ngực Lâm Cầm vẫn sẽ cảm thấy cô là một người sống, điều này làm Lục Sắt cảm thấy xấu hổ.
Nhìn theo vẻ ngoài thì chả lớn hơn con em gái ở nhà là mấy (đồng thời nhỏ hơn Lâm Liên không ít), ngoài ý muốn lại tràn đầy sự hấp dẫn của nữ tính, thậm chí giờ phút này còn có thể tự chủ động nghịch ngợm trốn tránh, đây là chuyện mà cả kho số liệu của sinh vật trí tuệ nhân tạo cấp 12 cũng chưa từng ghi lại.
Tuy trong đầu có một âm thanh tà ác đang bảo hắn nhân lúc còn nóng hãy sờ thêm mấy lần, nhưng Lục Sắt ý thức được nếu mình còn tham luyến thi thể của một thiếu nữ đã chết thì sẽ là chuyện đáng buồn cỡ nào, hắn bắt đầu suy nghĩ kế hoạch làm thế nào để xuống xe an toàn, làm thế nào để xử lý thi thể an toàn.
"Không ổn, vừa rồi ta đã để lại vân tay trên người Lâm Cầm, cho nên không thể vứt cô ta đi được..."
"Cô nữ sinh ngồi đằng sau kia!" Tài xế bỗng nhiên lớn tiếng gọi, "Trạm tiếp theo chính là công viên Hồng Thạch, không phải cô bảo tôi nhắc nhở cô xuống xe sao? Đừng ngồi quá trạm!"
Lục Sắt sợ tới nỗi khắp người chảy đầy mồ hôi lạnh, nhưng cũng mau chúng phản ứng lại:
"Được rồi, chúng tôi xuống xe ngay đây! Bạn gái tôi ngủ say quá đành phải ôm cô ấy xuống thôi, sư phó ngài đỗ xe lâu lâu một chút, cảm ơn!"
Bởi vì lúc lên xe, Lâm Cầm đã có vẻ rất buồn ngủ rồi, lại ngồi cùng chỗ với Lục Sắt nên tài xế cũng chẳng nghi ngờ gì, chẳng qua là khi Lục Sắt hự hự ôm thi thể thiếu nữ xuống xe, có vài hành khách xì xào bàn tán với nhau:
"Thật sự là ngủ rồi? Là vì giận dỗi bạn trai nên cố ý làm khó dễ ư?"
"Chắc rồi! Không thấy hai người họ phân biệt lên xe từ cửa trước và cửa sau, ngồi cùng một chỗ cũng không nói với nhau câu nào à? Người trẻ thời nay..."
Tuy Lâm Cầm không nặng, nhưng ôm người chết lại nặng hơn người sống nhiều, vừa học xong pháp y, Lục Sắt đã có cơ hội kiểm nghiệm điều này.
Quả nhiên người sống có thể tự giác bảo trì cân đối còn người chết thì không!
Các khớp xương người chết vì mất truyền tính nên sẽ dẫn đến việc trọng tâm bị hạ xuống...
Nội dung trên sách rất đơn giản, nhưng thực hành rồi mới thấy chẳng nhẹ nhõm gì!
Lục Sắt ôm Lâm Cầm bước thẳng xuống xe một hơi, ôm vào trong cái công viên Hồng Cảnh không thu vé cửa kia, nửa đường còn gặp phải một cảnh sát tuần tra, không thể không giả vờ nói chuyện thân mật với Lâm Cầm.
"Mẹ kiếp mệt muốn chết!"
Sau khi đặt Lâm Cầm xuống một chiếc ghế dài trong góc công viên vắng người qua lại, Lục Sắt cũng thở hổn hển ngồi xuống bên cạnh.
Bộ dạng mặc đồ vét, chau mày lấy tay nâng trán hiện giờ của Lục Sắt thật có chút giống với nhân viên chào hàng chưa hoàn thành nghiệp vụ tháng này.
"Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp tại sao ta lại gặp phải chuyện xui xẻo này chứ! Ta biết Lâm Cầm yếu ớt nhiều bệnh, nhưng ai ngờ yếu tới mức nói chết là chết ngay hả? Mặc dù con gái Lâm Quang Chính có chết thì cũng là ác giả ác báo, nhưng tại sao ta lại không thấy chút thành tựu nào thế này..."
Vỗ vỗ mặt, Lục Sắt nhắc nhỡ mình phải đối mặt với sự thật.
"Chỉ có kẻ yếu mới hy vọng kỳ tích xuất hiện để cứu rỗi mình, hiện tại ta phải lựa chọn chôn xác chạy án hoặc lợi dụng cơ hội nghịch dòng đi lên!"
Sau khi đã bình tĩnh trở lại, Lục Sắt bắt đầu soát người Lâm Cầm.
Hiện tại mới khoảng 4 giờ chiều, ánh mặt trời vẫn còn rất mạnh, nằm xụi lơ trên băng ghế, biểu cảm trên mặt Lâm Cầm bình tĩnh mà yên lặng, bóng cây pha tạp dường như một chiếc khăn tang phủ lên gương mặt thiếu nữ.
Công viên Hồng Thạch là một công viên nhỏ mới mở gần đây, ngoại trừ không thu phí vào cổng và một mảng cây xanh thì không còn gì đặc sắc nên ít người lui tới. Mỗi khi có người đi ngang, Lục Sắt sẽ giả vờ ôm hôn Lâm Cầm, để đối phương biết điều mà bỏ đi.
Cũng không phải hôn thật, dù sao Lâm Cầm đã chết, Lục Sắt cũng không muốn hiến nụ hôn đầu của mình cho người chết.
"Cái gì thế này? Tại sao nhìn cô ta giống đang cười thế?"
Lục Sắt lại đưa tay lên mũi Lâm Cầm, rồi sờ cổ tay cô.
"Xác thật không có hơi thở... Mạch đập cũng đã ngừng, làn da còn hơi ấm ấm, chắc hẳn là do ánh sáng mặt trời."
Khắp người Lâm Cầm ngay cả một cái túi áo cũng không có, không thể tìm được manh mối gì, Lục Sắt chỉ còn có thể dời mắt có thể nhìn tới cái vòng trí tuệ nhân tạo trên cổ tay thiếu nữ.
Hắn sớm đã chú ý tới cái đồ chơi màu đen này, so với vòng tay trí tuệ nhân tạo thông thường thì to hơn một chút, tạo hình ưu nhã gắn thêm một cái màn hình, thay vì nói là vòng tay trí tuệ nhân tạo thì nói là điện thoại di động mang kiểu dáng vòng tay lại có vẻ đúng hơn, chỉ sợ là mặt hàng cao cấp do đồng bọn hợp tác với tập đoàn Lâm Thị đưa cho, không thể tìm thấy trên thị trường.
"Thật sự không muốn đụng vào cái đồ chơi này chút nào..., nói không chừng nó sẽ gửi tín hiệu gì đó cho tập đoàn Lâm Thị, nhưng ít ra vẫn tốt hơn là ngồi một chỗ chờ chết!"
Lục Sắt hạ quyết tâm, thử lấy ngón tay chọc chọc vào màn hình cái vòng tay điện thoại, nó lập tức phát sáng lên, hơn nữa còn phát ra một đoạn chữ cái tuần hoàn:
"Nếu như có ai đó nhặt được thi thể của tôi, xin cẩn thận chớ di chuyển mà hãy liên hệ cho tập đoàn Lâm Thị, số điện thoại 139xxxxx..."
"Cái gì, cô ta biết trước sao? Chẳng lẽ là tự sát? Hết lần này tới lần khác lại để cho ta đụng phải!?"
Lục Sắt ảo não vạn phần, xoay xoay nắm tay phải trong lòng bàn tay trái.
"Nếu như là tự sát, rất có thể Lâm Cầm đã uống thuốc độc từ trước, như vậy cũng có thể giải thích tại sao khi nãy tinh thần của cô ta lại uể oải như vậy... Nếu là vô tình gặp phải thiếu nữ đột tử rồi thông báo cho người nhà cô ta, kịch bản ta nghĩ ra còn có thể diễn được...! Nhưng nếu là uông thuốc độc
thì cuốn 《Nghệ thuật mưu sát》 trong phòng chẳng phải sẽ trở thành bẳng chứng phạm tội gián tiếp? Không được, thử dùng kiến thức của ta để phán đoán xem Lâm Cầm có phải đã uống thuốc độc bỏ mình hay không đã, đầu tiên là màu môi..."
Không sớm không muộn, hết lần này tới lần khác ngay lúc này lại có một học sinh nam dẫn chó đi tới gần đó, Lục Sắt sợ đối phương sẽ ngồi xuống mấy cái ghế dài cách đó không xa, vì vậy hoặc là không làm còn đã làm thì làm cho trót, hắn dứt khoát ôm Lâm Cầm đặt lên đùi mình, làm bộ như hai người yêu đang ân ái nhau, quả nhiên khiến cho hai con chó độc thân ngoài kia biết khó mà lui.
Được một thiếu nữ mảnh mai ngồi trên đùi, cảm giác bờ mông mềm mại và tất đùi nhẵn mịn không bị khống chế mà truyền tới, khiến trái tim của thiếu niên 17 tuổi đong đưa như mái tóc dài bị gió thổi tung bay che khuất một nửa gương mặt của Lâm Cầm.
"Màu môi vẫn bình thường, vậy tiếp theo phải xem mắt rồi..."
Lục Sắt đưa tay đỡ lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lâm Cầm, tay còn lại giơ lên muốn mạnh mẽ cạy mi mắt Lâm Cầm ra, thế nhưng người thiếu nữ vốn dĩ đã đánh mất tất cả năng lực phản kháng ấy, vào lúc này...
Đột nhiên mở mắt!
Động tác dù yên tĩnh im ắng nhưng đã kích nổ như Big Bang trong đầu Lục Sắt, gần như dọa hắn tè ra quần!
Má ơi, ngươi biến thành Lệ Quỷ rồi sao? Đây tuyệt đối là ánh mắt của Lệ Quỷ mà! Nói tới, ta đã sớm phát hiện mái tóc dài rối bù của ngươi nhìn giống hệt Sadako...! Ngươi mượn xác hoàn hồn giữa ban ngày ban mặt thế này thì oán niệm phải nặng tới cỡ nào chứ...! Dù ta thật sự muốn hại ngươi nhưng ta còn chưa kịp làm, ngươi hận nhầm người rồi...! Ta sẽ buông tha em gái Lâm Liên và em gái cùng cha khác mẹ Alice của ngươi, cho nên làm ơn thăng thiên nhanh đi!
Sau khi đã nhìn Lục Sắt bằng ánh mắt hư không tới cực điểm 1~2 giây, Sadako... Không, Lâm Cầm đột nhiên chụp lấy cà vạt của Lục Sắt.
"Khục, khục, khục! Nghẹt thở, nghẹt thở chết mất!"
Dường như chẳng để ý tới Lục Sắt đã sắp bị nghẹt thở tới lè lưỡi, Lâm Cầm che trán bằng cánh tay còn lại, mê man tự hỏi:
"Ta... Ta là ai? Đây là đâu?"