Rời khỏi học viện Thanh Tư, Lục Sắt chỉ cảm thấy toàn thân bị móc rỗng.
"Cứ tưởng Lâm Liên là đứa ngốc nhất, dễ ăn nhất, không ngờ lại là vũ khí nhân quả hình người biết tự chuyển động... Sinh vật trí tuệ nhân tạo cấp 12 như ta chịu sao nổi?"
'Sinh vật trí tuệ nhân tạo cấp 12' là danh từ có nguồn gốc từ đầu truyện《Superman: Red son》của series Superman, trong cốt truyện nửa phần sau, trí tuệ nhân tạo siêu cấp Brainiac tuyên bố mình sở hữu "trí tuệ cấp 12", còn Lex Luthor chỉ có "trí tuệ cấp 9", tuy chỉ là trí tuệ cấp 9 nhưng cũng đã đủ sức thuyết phục Superman tự sát trong vòng năm phút.
Lục Sắt cho rằng loại hệ thống phân cấp trí tuệ này rất ngầu nên đã phát triển thêm vào, hắn chia sinh vật trí tuệ nhân tạo làm 13 cấp, sinh vật trí tuệ nhân tạo cấp 13 chính là "thần toàn tri", còn sinh vật trí tuệ nhân tạo cấp 12 như hắn thì thuộc vào "thứ thần cấp".
Thật ra hệ thống phân cấp này khá vô nghĩa, trong nguyên tác, Lex Luthor chỉ là [Sinh vật trí tuệ nhân tạo cấp 9] nhưng đã lừa được cả Brainiac, [Sinh vật trí tuệ nhân tạo cấp 12], tuy nhiên Lục Sắt giải thích rằng "Thật ra Lex Luther vốn dĩ cũng là Sinh vật trí tuệ nhân tạo cấp 12, hoặc bình thường thì hắn là cấp 9, bộc phát lên là cấp 12."
Superman vốn có thần lực trời sinh, còn Lex Luthor chỉ là một phàm nhân nhưng bằng vào trí tuệ và nghị lực, rốt cục hắn đã trở thành một nhà tư bản siêu cấp, thành tổng thống Mỹ, nói trắng ra đó là câu chuyện về một kẻ tầm thường quật khởi.
Trong suốt 12 năm bị nhốt ở Nam Cực, Lục Sắt dần dần hiểu rõ mình vĩnh viễn không thể trở thành Superman, hắn giống như một vai quần chúng vô tri thường thấy trong các bộ truyện tranh, luôn luôn chờ mong vào thế giới trong sáng rực rỡ, từ chối tin vào sự thật đen tối phía sau, cuối cùng cũng chỉ có thể nuốt hận vì âm mưu quỷ kế của kẻ khác.
"Superman vốn dĩ không tồn tại, Lex Luthor mới là người có thể nắm giữ thế giới."
"Ta không phải người Krypton, nhưng ta có thể học tập và cố gắng để trở thành Lex Luthor! Trở thành một tồn tại có thể đối đầu với cả Superman! Yên tĩnh dạy ta phụ người trong thiên hạ, sẽ không để người trong thiên hạ phụ ta!"
Lục Sắt đã tiếp nhận lời kêu gọi tà ác theo cách như thế, nhưng hắn không nghĩ tới, xem Lex Luthor là thần tượng lại tạo thành một tác dụng phụ quỷ dị.
Kể từ khi trở thành kẻ địch với Superman về sau, tóc trên đầu Lex Luthor cũng biến mất vô ảnh vô tung, mãi mãi không mọc thêm một sợi nào, do đó mà được cộng đồng truyện tranh Mỹ gọi bằng biệt danh: Lex Trọc.
"Ta trọc, nhưng ta đã trở nên mạnh mẽ hơn." Người trái đất có dung mạo bình thường muốn trở nên mạnh mẽ đều trốn không thoát định mệnh trọc đầu.
Nỗ lực hăng hái nghiên cứu các loại sách vở như vật lý học, sinh lý học, tâm lý học, pháp luật hình sự, kinh tế chính trị, Lục Sắt phát hiện ngoài việc thúc đẩy trí tuệ tăng trưởng thì đường mép tóc của hắn cũng càng lúc càng cao, tuy hiện tại vẫn còn bình thường, nhưng tính theo cái tốc độ này thì khó tránh khỏi việc tuổi còn trẻ mà đầu đã chẳng còn sợi tóc nào.
"Đây là cái giá phải trả cho trí tuệ ư?" Không ít lần, Lục Sắt nhìn vào mái tóc ngắn của mình, vừa bình tĩnh nhưng cũng vừa sợ hãi chờ đợi cái ngày hắn trở nên "Thông minh tuyệt đỉnh".
"Tóm lại mọi tội lỗi đều là của Lâm Quang Chính, nếu như ngươi không phản bội cha ta, ông ấy sẽ không mê đắm chim cánh cụt, ta và Tiểu Giai sẽ không bị nhốt ở Nam Cực! Tóc của ta sẽ không càng ngày càng ít! A aaaa Lâm Quang Chính, con gái ngươi dám mọc nhiều tóc như vậy!
Lục Sắt chạy tới câu lạc bộ chơi cờ Cửu Tam một lần nữa, trốn bên ngoài hai mươi bước giả vờ xem điện thoại, dùng khóe mắt liếc nhìn một thiếu nữ đang đợi ở trạm xe buýt.
Cô gái có một mái tóc đen dài thẳng tắp, phối với một chiếc áo liền váy đen kịt như màn đêm, một đôi tất đen dài lộ ra chút màu da cùng một đôi giày cao gót không quá cao đã tạo nên một vẻ đẹp cao quý mà cô đơn, nhưng chẳng biết tại sao cả người cô lại toác lên một luồng hơi thở lười biếng.
"Thật sao, trang phục của Alice là đen trắng giao nhau, Lâm Liên thì thuần một sắc trắng, tới phiên Lâm Cầm ngươi thì toàn một màu đen?"
Phát hiện ra nguyên lý đối ngẫu này, Lục Sắt thì thào tự nói.
Tuy gần đây vẫn luôn nghiên cứu đối phương, nhưng nhìn thấy người thật thì vẫn là lần đầu tiên.
Với tư cách là chị song sinh của Lâm Liên, Lâm Cầm đúng thật là rất giống em gái mình, nhưng rất khó để có thể nhầm lẫn hai người với nhau.
Ấn tượng đầu tiên mà Lâm Liên mang đến cho người khác là khiêm tốn, dịu dàng, thánh khiết, còn ấn tượng đầu của Lâm Cầm thì là cao ngạo, lạnh lùng, đen tối, hoàn toàn là hai loại khí chất bất đồng.
Ánh mắt của Lâm Liên thì ngây thơ vô tội, hơn nữa có thể mở to không giới hạn, còn Lâm Cầm lúc nào cũng híp nửa con mắt, giống như không thèm đếm xỉa tới vạn vật trên đời, dưới khóe mắt còn có một lớp thâm quầng do sinh hoạt thiếu quy luật tạo thành.
"A..., quên hỏi Lâm Liên chị cô ta mắc bệnh gì, đối với sinh vật trí tuệ nhân tạo cấp 12 như ta thì đúng là thiếu sót mà! Nhớ không lầm thì để đả kích tập đoàn Lâm Thị, ta có thuê người bịa đặt rằng: Trưởng nữ nhà họ Lâm vì sinh hoạt cá nhân hỗn loạn sa đọa mà mắc phải 28 loại bệnh lây qua đường tình dục..."
Gặp rắc rối trước hai đứa con gái khác của Lâm Quang Chính, Lục Sắt quyết định phải bật hết hỏa lực đối phó Lâm Cầm, có lẽ vì cô từng là đối tượng có hôn ước với mình, nên chấp niệm của Lục Sắt với cô là sâu nhất.
"Hừ, mắt thâm quầng các kiểu, chắc chắn là do ăn chơi sa đọa, ta chắc chắn sẽ không nương tay với ngươi! Nhìn ta lừa ngươi ngoan ngoãn nghe lời, hung hăng đùa bỡn một phen rồi sau đó vô tình vứt bỏ!"
Thời gian trôi đi từng chút, Lục Sắt nghi ngờ không biết có phải Lâm Cầm đã đứng đấy mà ngủ gật mất rồi hay không, theo lý thì đại tiểu thư của tập đoàn Lâm Thị đâu cần phải đi xe bus, lẽ ra phải có xe của tập đoàn đưa đón mới phải chứ?
Lúc này một chiếc xe bus Đặc 8 Lộ chạy tới, Lâm Cầm yên lặng mua vé lên xe, vì kế hoạch của mình, Lục
Sắt cố tình lên xe từ cửa sau vì vậy mà bị tài xế lầm bầm một câu nhưng hắn cũng chẳng để tâm mấy.
Lâm Cầm không đi bằng xe của tập đoàn là để che giấu hành tung ư? Nhưng như vậy cũng không đúng, muốn che giấu hành tung thì chỉ cần tùy tiện gọi xe là được đâu cần phải đi xe bus, chưa kể Đặc 8 Lộ còn là loại xe bus việt dã nổi tiếng ở thành phố Đông Sơn, chạy cực dữ dội, nghe nói nếu là ngồi ở mấy hàng ghế sau có thể khiến cho hai hòn bi chạy lên tới dạ dày...
Lục Sắt chọn một hàng ghế hai chỗ gần cửa ra vào, ngồi lên hàng ngoài, bỏ trống ghế cạnh cửa sổ.
Cùng lúc đó, sau khi nói với tài xế mấy câu, Lâm Cầm đi xuống thùng xe,
Lục Sắt lập tức ung dung thản nhiên dời người ngồi vào hàng ghế trong.
Do đó, Lâm Cầm hiển nhiên sẽ ngồi xuống chỗ mà hắn vừa tránh ra, dù hàng ghế ngay phía sau cũng có chỗ trống nhưng càng gần phía au thì thùng xe rung lắc càng mạnh, tỷ lệ Lâm Cầm ngồi xuống chỗ này vẫn rất cao.
"Tỷ lệ là 60%, dù không ngồi vào chỗ này thì ta vẫn còn chiêu khác, ta là sinh vật trí tuệ nhân tạo cấp 12, đùa bỡn ngươi cũng đơn giản như đùa bỡn một con kiến vậy."
Vừa ngoài ý muốn nhưng vẫn trong dự liệu, thiếu nữ tóc dài váy đen ngồi xuống ngay cạnh Lục Sắt, Lục Sắt làm bộ nhìn ra phía ngoài cửa sổ nhưng thực chất là đang quan sát đối phương thông qua hình ảnh phản chiếu trên mặt kính, lúc này hắn bỗng ngửi được một mùi hương không giống bất kỳ chế phẩm hóa học nào.
Hừ, hormone của giống cái mà thôi, ta đường đường là sinh vật trí tuệ nhân tạo cấp 12, sao có thể bị thứ hormone của loài sinh vật cấp thấp này hấp dẫn?
Đúng lúc này, xe bus rẽ vào một con đường nhỏ xuyên qua công viên phủ đầy bóng râm, những cành liễu rủ xuống phe phẩy bên ngoài cửa sổ đồng thời cũng che khuất ánh sáng mặt trời, khiến có lớp kính trên cửa xe càng phát huy khả năng phản chiếu như một tấm gương.
Nhờ vào ảnh phản chiếu, Lục Sắt có thể nhìn thấy dung nhan của 'vị hôn thê trước đây' rõ hơn và dễ dàng phân tích nó hơn.
Bề ngoài của Lâm Cầm thuộc về loại thiếu nữ cổ điển xinh đẹp tài trí, đường cong của ngũ quan trên mặt mông lung mà nhu hòa, Lục Sắt vốn cho rằng đây là hiện tượng 'lọc kính' do thủy tinh phản xạ tạo ra, hắn vụng trộm quay đầu nhìn một chút, rồi phát hiện khi nhìn trực tiếp thì lại càng runh động mạnh hơn.
Ánh mắt lạnh lùng bao hàm cả ngoan cường trong đó, chiếc mũi ưu nhã mà giàu lòng tin tưởng, cánh môi mảnh manh mang theo một đường cong nhỏ bé không thể phân biệt là vui hay buồn.
Một phần của mái tóc đen dài thẳng mượt rủ xuống thắt lưng, một phần khác thì tùy ý xỏa ngang trước ngực, Lục Sắt không nhịn được nhìn nhiều hai mắt, một phương diện hy vọng tóc mình cũng có thể rậm rạp như vậy, một phương diện khác thì hiểu rõ mỹ cảm như thế chỉ có thể nhìn thấy khi mái tóc đó ở trên người đối phương.
Hừ, xinh đẹp cũng không phải chuyện xấu, dù sao thân thể xinh đẹp đó cũng sẽ bị ta đùa bỡn, coi thành hàng tặng kèm là được.
Hoàn toàn đã tiến vào 'Trạng thái phản diện', Lục Sắt đã nghĩ như vậy.
Nói tới, Lâm Cầm đúng thật là gầy hơn em gái của mình..., nhất là bộ ngực..., Lâm Liên ơi... Lâm Liên, ngươi có đoạt sức khỏe của chị mình không thì ta không biết, nhưng ta biết chắc là ngươi đã đoạt kích cỡ ngực của cô ta...!
Trong lúc Lâm Cầm bị khinh bỉ vì bộ ngực không có gì đặc sắc của mình, máy phát thanh trên xe bus vang lên.
"Nhắc nhở mọi người, phía trước là trạm dừng phía nam của học viện Thanh Tư, hành khách xuống xe nên chú ý an toàn."
Bắt đầu từ ngày 1 tháng 9, không chỉ riêng bậc cao trung của Lục Sắt phải đến trường, bậc sơ trung của Lục Tiểu Giai cũng phải đến trường, nghe tên trạm dừng, Lục Sắt không khỏi phân tâm.
Đúng lúc này, một tia sáng mặt trời bắn xuyên qua cửa sổ, chíu thẳng vào trong rồi biến mất trong nháy mắt, Lục Sắt giật mình, bởi vì hắn nhìn thấy mái tóc đen thẳng dài của Lạm Cầm dường như biến thành màu nâu xanh dưới ánh mặt trời mãnh liệt, thậm chí toàn thân cũng như trở nên mờ nhạt như biến thành một bóng ma.
Là ảo giác ư? Sao lại có cảm giác như phim ma thế này?
Từ lúc ngồi xuống tới giờ, Lâm Cầm đều chưa nói một câu, một mực im hơi lặng tiếng, mắt nhìn thẳng, dù xe có run lắc thế nào cũng chẳng thèm bám vào vật gì để giữ thăng bằng, giống như một đóa bèo trôi giữa biển lớn gầm vang.
Mỗi một động tác của cô đều mang theo trang nhã và dư dật, đồng thời cũng thể hiện một sự vô tâm nào đó, dù là với thế giới hay với sinh mệnh của chính mình.
Khốn kiếp, tại sao ta lại cảm thấy áp bách? Ta đã nghiên cứu thấu triệt cảm tính của nữ tính, nắm giữ nỗi sợ và dục vọng trong lòng các ngươi! Dù ngươi có giả thần giả quỷ thì cũng không cứu được chính mình đâu! Ngay cả người máy Lex Luthor cũng ngủ qua rồi, ta sẽ không để cho sinh vật trí tuệ nhân tạo cấp 12 mất mặt!
Bỗng nhiên, lốp xe bus vấp phải một hòn đá, nặng nề rung lắc một hồi.
Mái tóc dài của Lâm Cầm vì đó tung bay, thân thể cao gầy của cô dường như không có trọng lượng nào, trong khi Lục Sắt đã rơi về chỗ ngồi do lực vạn vật hấp dẫn, thì Lâm Cầm vẫn còn đang "phiêu" giữa không trung, cô có vẻ cũng đã phát hiện ra chuyện này, hơi hơi điều chỉnh thân thể, liếc nhìn Lục Sắt bằng một ánh mắt gần như có thể nói là linh hoạt kỳ ảo.
Lục Sắt lập tức bị ánh mắt này chiếm giữ, hắn nhìn thấy trong đó một điềm xấu cực đại nhưng chẳng thể tìm hiểu nó sâu hơn, hắn đã từng nghiên cứu rất nhiều loại sách kiểu 《Phá giải 1000 loại mật mã ngôn ngữ cơ thể》 nhưng ánh mắt của Lâm Cầm lại không nằm trong con số 1000 đó.