"Thật xin lỗi, tôi sai rồi! Xin hãy rủ lòng thương mà tha thứ cho tôi!"
Điện thoại Lâm Liên truyền ra những lời sám hối khàn cả giọng của một người đàn ông trung niên.
"A? Xin hỏi ngài là?" Lâm Liên khó hiểu chớp chớp đôi mắt ngấn lệ.
"Tôi..." Người đàn ông trung niên im lặng một lúc, như đang chuẩn bị quyết tâm rất lớn rồi mới nói tiếp: "Tôi là tội phạm điện tín không có lương tâm, lúc trước tôi viện cớ con mình bị bệnh, lừa cô 100 lần, lần nào cô cũng nghĩ tôi là một người khác rồi chuyển tiền cho tôi, tôi cứ nghĩ mình gặp được một con dê béo rồi, nhưng kết quả..."
"Kết quả từ khi tôi lừa cô về sau thì liên tục gặp chuyện không may! Ăn cá bị xương đâm, uống rượu trúng độc, đi ra ngoài bị chậu hoa rơi vào đầu, đang nằm ngủ trong nhà thì có một con heo từ trên lầu rơi xuống, thiếu chết nữa bị nó nện chết, do tôi lừa tu nữ cho nên đã khiến Thượng Đế tức giận sao? Bây giờ tôi sẽ trả hết tiền mà tôi đã lừa lại cho cô, xin cô nói tốt với Thượng Đế, nếu không thì tôi sống không nổi nữa mất!"
Nghe được mấy chuyện siêu nhiên như thế, Lục Sắc run sợ trong lòng, nhưng chẳng biết tại sao hắn lại cảm thấy chuyện này có xảy ra trên người Lâm Liên thì cũng chẳng có gì lạ.
"Ha ha, tiên sinh ngài thật biết đùa," Lâm Liên lau đi dòng lệ nơi khóe mắt, khôi phục lại ngữ điệu dịu dàng của mình, "Đúng thật là tôi có nhận vài cuộc điện thoại xin giúp đỡ, trước sau có chừng... Một vạn cái thì phải? Thường thường cứ cách một thời gian lại có người gọi điện nói cho tôi mình là tội phạm lừa gạt, gần đây đặc biệt xui xẻo nên muốn trả tiền lại cho tôi vân vân..."
Dưới ánh mặt trời, nụ cười của Lâm Liên chói chang sáng rỡ, nhưng Lục Sắt lại cảm thấy người ở đầu dây bên kia càng lúc càng tuyệt vọng.
"Như vậy không nên đâu~ không phải các ngài đã nói rồi sao? Chỉ cần có thể giúp các ngài giải quyết khó khăn thì tôi đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi, không cần trả lại tiền cho tôi đâu, nói dối là tội phạm lừa gạt hay gì đó, để trẻ con nghe được thì không tốt lắm đâu! Cứ như vậy đi, chúc ngày vẫn luôn được tắm mình trong hào quang của thần!"
"Đừng... Đừng dùng hào quang của thần.... A... !!"
Đầu dây bên kia truyền tới một tiếng thét thảm thiết mà lẽ ra chỉ xuất hiện khi bị vật nặng nện vào đầu rồi dập máy, Lâm Liên cất điện thoại, hoàn toàn không biết rằng rất có thể người bên kia đã xảy ra chuyện vô cùng không ổn, với cảm giác thõa mãn sau khi giúp được người khác, cô quay lại nhìn Lục Sắt với ánh mắt hiền hòa.
Mẹ nó, đây là tình huống gì? Lâm Liên phải ngốc cỡ nào mới có thể bị lừa tới một vạn lần qua điện tín chứ? Những tên sau khi lừa Lâm Liên thì gặp phải báo ứng kia bị tập đoàn Lâm Thị tìm tới hay thật sự bị Thần phạt? Nếu là loại sau thì tà môn quá! Mặc dù mình là người theo thuyết vô thần, nhưng trên thế giới này đôi khi vẫn xảy ra những hiện tượng mà bình thường đáng lẽ không thể xảy ra, chẳng lẽ nếu mình ra tay với Lâm Liên thì cũng sẽ gặp báo ứng sao?
"Này..." Lục Sắt chậm rãi hỏi với giọng điệu thận trọng, "Cô có nghĩ là trong đám người này thật sự có mấy tên lừa đảo hay không?"
"Có lẽ," khuôn mặt 'Thần yêu con người' của Lâm Liên vẫn không có một tia thay đổi, "Nhưng như thế cũng có nghĩa là con của họ không bị bạo bệnh dày vò, rất tốt đẹp không phải sao? Tiền tiêu vặt cha cho tôi nhiều lắm, phân phát cho những ai cần tới là nghĩa vụ của tôi."
Tư thế thần thánh sáng mù mắt chó, tuyên ngôn vô tư vang điếc tai chó, gần như muốn ép 'vật nhỏ' bên dưới lớp đồ vét định chế của Lục Sắt nhảy ra ngoài.
Không được! Bị một con tu nữ ngốc tự nhiên mê hoặc thì tôn nghiêm của sinh vật trí tuệ nhân tạo cấp 12 như ta vứt đi đâu!
Lục Sắt cắn chặt bờ môi, muốn dùng sức mạnh lý trí để nghiền nát ý lùi vừa bắt đầu sinh ra.
"Có thể cho tôi xin số điện thoại của cô không?" Lục Sắt nói thẳng, "Tôi nghĩ nếu như tôi gặp chuyện khó khăn thì cũng có thể gọi cho cô xin giúp đỡ, được không?"
"Đương nhiên, chỉ cần tôi có thể làm được." Lâm Liên không hề đề phòng mà nói số điện thoại của mình cho cái người đến cả tên cũng chẳng biết trước mặt.
"Ừm, là 136xxxxx829 sao?" Lục Sắt vừa ghi vào danh bạ điện thoại, vừa hỏi.
"Không, là 136xxxxx769." Lâm Liên cho là Lục Sắc nghe nhầm, nên tốt bụng nhắc nhở hắn.
Tuy nhiên, dù Lục Sắt không sở hữu trí nhớ siêu đẳng tới mức nhớ hết đống số lẻ ở vị trí mấy nghìn sau dấu phẩy của số π như Alice, nhưng trí nhớ của hắn cũng rất tốt, hỏi lại chẳng qua là đang đùa nghịch tâm cơ mà thôi.
《Làm thế nào để tẩy não thiếu nữ》, chương 3: để tránh trường hợp các thiếu nữ đưa số điện thoại giả, bạn có thể sửa vài số trong đó rồi đọc lại, nếu người đó nhắc nhỡ bạn thì có nghĩa số điện thoại là thật.
Tiếc là với người có tâm tư thuần khiết như Lâm Liên, Lục Sắt làm vậy hoàn toàn là chuyện dư thừa, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
"Vị bạn học này, nếu không có chuyện gì khác thì tôi xin đi trước." Lâm Liên lễ phép cúi người chào Lục Sắc, chuẩn bị bỏ đi.
"Chờ đã..." Lục Sắt muốn giữ lại một chút, nhưng khi Lâm Liên xoay người, bộ ngực của thiếu nữ bị đè nén tới mức biến đổi hình dạng, kích cỡ vượt qua thường thức đó thậm chí còn tạo ra mấy tiếng "Phốc!!! Phốc!!!" Ảo giác, Lục Sắt chỉ cảm thấy có hai luồng khí nóng xông lên mũi, chuẩn bị chảy ra.
Nguy rồi! Nếu chảy máu mũi thì nhất định sẽ bị xem là quỷ háo sắc.
Lục Sắt vội vàng giơ tay che mũi, nhưng Lâm Liên dường như đã chú ý tới chuyện bất thường xảy ra trước mặt, đôi mắt trong suốt co rụt lại, thình lình trở nên sắc bén.
Lục Sắt đã chuẩn bị xong cách ứng phó khi đối phương nổi giận quở trách, tuy nhiên tu nữ áo trắng lại vội vàng chạy ngang qua Lục Sắt, bước chân hoảng loạn, khiến cho chiếc khăn trùm rơi xuống, để lộ mái tóc đen nhánh dài quá vai.
"A? Cô ta muốn làm gì?"
Lục Sắt đưa tay tiếp lấy tấm khăn trùm trong vô thức, rồi nhận ra mục tiêu của Lâm Liên là một con mèo hoa nhỏ trên đường chứ không phải mình.
Học viện Thanh Tư vẫn còn đang trong thời gian xây dựng thêm, trên đường thỉnh thoảng sẽ có xe chở vật tư qua lại, nhưng chiếc xe trước mắt được điều khiển rất lỗ mãng, tài xế ngậm một điếu thuốc trong miệng, trông chả khác gì phiên bản thô tục của Popeye (nhân vật chính trong phim hoạt hình cùng tên), không thèm để ý tới tốc độ cao như vậy sẽ cán chết con mèo nhỏ phía trước.
Hiện tại trường học vẫn chưa khai giảng, học sinh trong sân trường rất ít, cho nên tài xế chở vật tư thường chạy rất ẩu, đừng nói chỉ là một con mèo, cho dù là một người sống sờ sờ thì cũng chưa chắc gã phanh xe kịp.
"Meo!!"
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Liên không thèm để ý mình sống chết mà vọt thẳng lên giữa đầu xe vật tư, ôm lấy con mèo nhỏ lăn một vòng, miễn cưỡng lăn đến vệ đường.
"Xoảng!"
Xe chở vật tư vụt qua như tên bắn, chiếc giày bên phải của Lâm Liên bị văng mất, tất đùi trắng bị rách mất, vết trầy trên mắt cá chân bắt đầu rỉ máu.
"Con tu nữ này không có mắt à! Muốn chết ư!"
Tài xế nhô đầu ra khỏi cửa xe, hung dữ mắng Lâm Liên một câu, thuận tiện nhổ điếu thuốc và một cục đàm trong miệng ra.
Mang tư cách là thiên kim lá ngọc cành vàng của tập đoàn Lâm Thị, nhưng Lâm Liên không cãi lại mà chỉ ôm con mèo nhỏ nằm nghiêng trên vệ đường, trang phục tu nữ thuần trắng dính đầy bụi đất, không chỉ có mắt cá chân chảy máu mà gương mặt vì ma sát với mặt đất trong cú lăn vừa nãy cũng bị trầy một đường.
Không có một câu phàn nàn hay bất kỳ câu lấy lòng mọi người nào, Lâm Liên yên lặng nhìn vào con mèo nhỏ bình an vô sự trong ngực mình, để lộ một nụ cười tràn đầy mẫu tính thánh khiết.
Cái thuộc tính thánh mẫu này là thật!
Lục Sắt đã biết làm sao để phân biệt thánh mẫu thật sự và thánh mẫu giả từ lâu. Thánh mẫu thật sự là loại người sẽ hi sinh mình vì lợi ích người khác, ngược lại, thánh mẫu giả dối chỉ biết hi sinh người khác vì lợi ích của mình, một bên hào hiệp khảng khái, một bên thì của người phúc ta.
Bởi vì đang ôm con mèo nhỏ nên bộ ngực của Lâm Liên bị đè nén càng lộ ra sự đầy đặn của nó, bây giờ còn chú ý tới cái này, Lục Sắt có cảm giác mình đáng là tội nhân bị đánh xuống 18 tầng địa ngục.
"Phạch phạch."
Những con chim bồ câu trắng bay đi từ lúc nãy, tốp năm tốp ba tụ lại bên chân Lâm Liên lần nữa, như thể đang an ủi và cổ vũ đối phương.
Có cần phải khoa trương như vậy không...! Có muốn bắt chước bạo lực mỹ học của Ngô Vũ Sâm thì lẽ ra phải xuất hiện lúc Lâm Liên bị xe tông chứ, bây giờ mới xuất hiện để làm gì!
Bầy chim bồ câu hiển nhiên chỉ biết dùng ngôn ngữ của bồ câu để phát ra mấy tiếng "xì xào", nhưng Lâm Liên lại cười đến run rẩy cả người như thể hiểu được chúng nói gì, con mèo nhỏ thừa cơ nhảy xuống đất, ngoạm chiếc giày Lâm Liên đánh rơi trở về.
Gì? Không chỉ là tu nữ mà còn là Druid sao? Không nghĩ tới đầu năm nay cả súc sinh cũng biến thành oppaicon.
"Bé ngoan, em giỏi lắm."
Lâm Liên vừa khen con mèo nhỏ, vừa xỏ chiếc giày gần hỏng mất vào chân rồi đứng lên, sau đó chẳng biết moi một cuốn băng lớn từ đâu ra, quen thuộc thành thạo mà quấn mấy vòng trên mắt cá chân, hiển nhiên vết thương bị bồ câu mổ trên tay cũng được xử lý như vậy.
Lúc này Lục Sắt mới nhớ tới sứ mệnh tán gái của mình, hắn cầm chiếc khăn trùm đầu đi tới, nói:
"Xử lý đơn giản như vậy cũng không ổn, hay để tôi đỡ cô đi bệnh xá trong trường?"
Mười hai con bồ câu và một con mèo, dường như động vật có thể cảm nhận được ác ý của Lục Sắt, cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, không cho hắn đến quá gần, Lục Sắt cũng biết điều mà dừng ở khoảng cách ngoài ba bước.
Lâm Liên cất cuộn băng đi rồi lắc đầu.
"Tôi ghi nhận ý tốt của cậu, nhưng bị thương chỉ là chuyện hằng ngày với tôi mà thôi, chút vết thương này chỉ cần băng bó thoáng một chút là khỏi."
Tại sao một thiếu nữ trẻ tuổi mỗi ngày đều bị thương chứ...! Đây là cái giá phải trả khi lựa chọn bước trên con đường thánh mẫu ư?
Lâm Liên không nhìn thấy dáng vẻ nhe nanh giơ vuốt ra vẻ hung ác uy hiếp Lục Sắt "Dám đi tới thì ta cắn chết ngươi" của con mèo nhỏ, cô buông thỏng hai tay như một con cừu đang đợi làm thịt, ánh mắt chứa đầy ảo mộng hạnh phúc và thỏa mãn:
"Băng vải thông khí hơn băng cá nhân, diện tích che phủ lại lớn nên tôi rất thích dùng nó. Mặt khác trong những buổi bán hàng từ thiện của giáo đường, sẽ có người tranh cướp mua băng vải tôi đã từng sử dụng, hẳn là họ mua về để rửa sạch, khử độc rồi tái sử dụng đúng không? Cầu cho những người lương thiện cần kiệm này được Thượng Đế chúc phúc."
Bọn họ là biến thái đó...! Sẽ dùng băng vải đã từng quấn trên người ngươi để làm công cụ cho mấy chuyện không thể tả được! Thiếu nữ ngươi để ý chút đi!
Trong lúc Lục Sắt cố gắng đè nén nỗi lòng muốn móc mỉa của mình, chiếc cầu đá xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng "Đùng" khiến hắn chú ý tới.
Bà mẹ nó, chiếc xe chở vật tư khi nãy vừa đâm từ trên cầu xuống hồ nhân tạo...! Phiên bản thô tục của Popeye chửi mắng liên tục không ngừng nhưng cũng chẳng có cách nào ngăn chiếc xe chìm xuống đáy hồ...! Tuy gã này chạy nhanh như vậy thì sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra, nhưng như thế này thì nhanh quá rồi...! Chẳng lẽ là làm Lâm Liên bị thương nên lập tức bị báo ứng ư!
"Không xong rồi! Cứu người mau lên!"
Lâm Liên khập khiễng bước tới bờ hồ, sau lưng cô được bầy chim bồ câu và con mèo nhỏ bảo vệ, càng khiến cho khung cảnh lấy ân báo oán tràn đầy sự thần thánh.
Lục Sắt đang ngây người tại chỗ đã không thể giữ nổi sự bình tĩnh.
Tất cả con gái của Lâm Quang Chính đều có bệnh sao! Bệnh thánh mẫu của Lâm Liên đã vào thời kỳ cuối luôn rồi! Hơn nữa cái "bị động nguyền rủa" dính dáng tới nhân quả này là sao? Bất kể là lừa gạt, nhục mạ, làm thương tổn tu nữ đại nhân, lâu thì mấy tháng, ngắn thì vài giây, đều sẽ bị trời cao trừng phạt sao!
"Không được, quá nguy hiển."
Lục Sắt nhìn chằm chằm vào cái khăn trùm đầu trên tay, hắn vốn định lợi dụng cái khăn này làm công cụ bắt chuyện cho cuộc gặp gỡ lần sau, nhưng bây giờ nhìn lại chỉ muốn vứt đi ngay lập tức.
"Tuy ta là sinh vật trí tuệ nhân tạo cấp 12, nhưng Lâm Liên cũng giống với vua bóng đá Pelé, đều là vũ khí nhân quả, thà tin là có còn hơn không, ta cảm thấy mạng mình đang bị uy hiếp, vẫn nên đổi lại mục tiêu khác thôi."