Alice lưu luyến đưa cố vấn đặc biệt của mình ra khỏi cửa.
"Tại sao không ở lại lâu thêm một chút? Công nhân vệ sinh mà tập đoàn thuê sắp tới rồi, cô ấy có thể giặt quần áo cho anh!"
Lục Sắt nghĩ thầm vậy thì ta càng phải bỏ đi nhanh hơn, nếu để người của tập đoàn Lâm Thị nhìn thấy thì sẽ khiến kế hoạch chỉnh thể gặp bất lợi.
"Tôi có việc phải về nhà gấp, mặt khác, em không nên nói với người khác là hôm nay đã gặp tôi, nếu không thì mọi người đều biết em nhảy sông tự sát."
"Tuyệt đối, tuyệt đối không mà!" Alice đỏ mặt đồng ý, "Chuyện mất mặt như vậy sao Alice dám nói, nhưng còn anh, tại sao lại vội vàng như vậy?"
Lục Sắt rất muốn nói "Ta vội vàng đi cua chị gái ngươi", nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống, cười cười phất tay với loli tóc vàng.
"Tạm biệt, trước khi hết ngày mai tôi sẽ gọi điện cho em, cố gắng vẽ tranh đi!"
Alice chờ mong đầy lòng mà "Ừ" một tiếng, thẳng đến khi bóng lưng của Lục Sắt biến mất khỏi góc đường.
Sau khi đóng cửa 4~5 giây, Alice bỗng nhiên cười một tiếng, trên mặt xuất hiện một rặng mây đỏ chỉ có ở những thiếu nữ đang yêu.
XXX
Lục Sắt đến chi nhánh của hiệu giặt Hà Mã gần đó nhất để thay một bộ đồ khác.
Hiệu giặt Hà Mã có khoảng 30 đại lý ở thành phố Đông Sơn, bởi vì từ chối để tập đoàn Lâm Thị thu mua nên được Lục Sắt xếp vào quân đồng minh dự bị.
Lục Sắt có rất nhiều đồ vét định chế, được đặt khắp các đại lý trong thành phố, chỉ cần đồ trên người hơi bẩn một chút thì chỉ cần tới đại lý gần đó thay một bộ mới, hoặc gọi điện bảo họ mang tới--- dù sao có tiền thì tới quỷ cũng sai khiến được.
"Chỉ còn lại nhiêu đây thôi sao?" Lục Sắt nhìn vào màn hình điện thoại, thì thào tự nói, "Gần đây thua lỗ không ít, quả nhiên là thiếu tập trung thì ngay cả ta cũng không xong, tuy nỗ lực một chút là có thể kéo lợi nhuận về lại nhưng như thế thì vẫn không bằng cua được chị em nhà họ Lâm, lừa lấy tiền bọn họ để xài, dùng chiến tranh nuôi chiến tranh mới đã ghiền!"
Lâm Cầm trốn trong câu lạc bộ chơi cờ không chịu ra, cho nên Lục Sắt quyết định đi gặp Lâm Liên trước.
Khác với người chị suy yếu trường kỳ phải xin tạm nghỉ, hiện tại người em gái Lâm Liên đang là học sinh cao trung năm hai của học viện Thanh Tư, nhanh thôi, Lục Sắt sẽ chuyển đến học cùng trường, cùng lớp với bọn họ.
Đây không phải là trùng hợp, hồi còn ở Nam Cực, Lục Sắt đã hack vào mạng lưới máy tính của học viện Thanh Tư, tìm được chứng cứ phó hiệu trưởng tham ô tìm vợ bé, lấy cái này để uy hiếp gã nghe lời mình.
Sử dụng APP để gọi một chiếc Taxi tới, Lục Sắt công khai bước vào cửa chính được cảnh vệ cang gác của học viện Thanh Tư mà không đem theo bất kỳ giấy tờ chứng minh thân phận nào.
Lục Sắt sớm đã nghe người khác nói, đám người đầu đội nón bộ đội, chân mang giày đặc công như Phi Hổ này rất hay bợ đít, chỉ cần ăn mặt như con ông cháu cha thì sẽ không bị hỏi han gì cả.
Cửa chính của học viện Thanh Tư rất rộng rãi, khí thế chẳng thua gì Khải Hoàng Môn ở Paris, nhưng Lục Sắt không có tâm trạng đâu mà xem xét, hắn nhanh chân chạy thẳng đến khu giáo đường ở phía tây học viện.
Nói thêm là sau khi mua đất xây dựng hồi năm ngoái, tình huống hiện tại của học viện Thanh Tư tương đối phức tạp.
Học viện Thanh Tư có cả bậc sơ trung và cao trung, bộ phận cao trung đã từng được dời đến Giang Bắc để giải quyết vấn đề học sinh quá tải, nhưng sau đó thì bị đốt cháy rụi phải dời về địa chỉ ban đầu. Diện tích học viện Thanh Tư không đủ rộng để chứa quá nhiều học sinh, mà trường Nhất Trung Đông Sơn cách đó một con phố vì chất lượng dạy học kém mà khiến mà thiếu thốn học sinh nghiêm trọng, vì vậy, sau khi bộ giáo dục đàm phán mấy lần, hai khu trường học đã ký kết một hiệp nghị ủy trị kéo dài sáu năm.
Điều khoản trong hiệp nghị khá phức tạp, nhưng trong mắt người ngoài thì nhất định là học viện Thanh Tư đã mua đứt Nhất Trung Đông Sơn; bởi vì chuyện thứ nhất mà học viện Thanh Tư làm sau khi hai trường sát nhập chính là mở rộng tường rào vây cả Nhất Trung Đông Sơn và cả con phố giữa hai trường lại (được thị ủy đặc chuẩn). Sau khi đã mở rộng diện tích ra gấp đôi thì bắt đầu "Hủy cũ xây mới" Nhất Trung Đông Sơn, vì cam đoan thầy trò Nhất Trung Đông Sơn có thể đi học bình thường nên đã mở cơ sở vật chất tương quan trong học viện Thanh Tư cho họ sử dụng.
Với tư cách là một trong số những trường tư nhân nổi tiếng cao cấp trong 36 thành thị của cả nước, trong quá trình xây dựng thêm, học viện Thanh Tư đã giải quyết phần lớn vấn đề chỉ bằng cách nện tiền, duy chỉ có một giáo dường của đạo Cơ Đốc được xây từ trước giải phóng thuộc vào hàng kiến trúc được bảo hộ, hủy thì không thể hủy, đi vòng thì lại ảnh hưởng tới quy hoạch chỉnh thể, cuối cùng chỉ có thể đàm phán với nhân viên quản lý giáo đường, đem giáo đường cũng đặt vào trong rào vây, biến nó thành một bộ phận của học viện Thanh Tư.
Sở dĩ Lục Sắt tới giáo đường mà không đi nơi khác là vì bạn thân hồi mẫu giáo của hắn vừa hay học ở Nhất Trung Đông Sơn, theo những gì bạn thân nói, thứ nữ Lâm Liên của Lâm Quang Chính có một trái tim tràn đầy tình thương của Thánh Mẫu, từ sau khi trường học có giáo đường, nhất định đòi trở thành nữ tu thực tập, dù hôm đó có học hay không thì cũng sẽ xuất hiện ở giáo đường để hỗ trợ.
"Hừ, thánh mẫu giả tạo Bạch Liên Hoa ư? Mặt hàng này ta thấy nhiều rồi, xem ta vạch trần bản chất dối trá của ngươi, hung ác lợi dụng ngươi lừa chính cha mình, sau đó thì vứt ngươi như vứt giẻ rách!"
Nhìn thấy một nữ tu sĩ áo trắng đang cho bồ câu ăn trên sân giáo đường phía xa xa, Lục Sắt đút hai tay vào túi quần, ra vẻ mình đang đi dạo mà bước tới bên kia.
"Hả, tại sao bộ đồ tu sĩ này lại thuần một màu trắng thế? Đang cosplay à? Biết ngay con gái của Lâm Quang Chính chắc chắn là..."
Đến gần hơn một chút, Lục Sắt đã có thể nhìn rõ dung mạo của Lâm Liên, cảm thấy chấn động vì sự khác biệt với ảnh chụp.
Khuôn mặt duyên dáng và dáng người tinh tế như thể thuộc về một ngôi sao điện ảnh nào đó, nhưng lại không hề có sự kiêu ngạo thường thấy ở mấy ngôi sao kia.
Hai con ngươi mang một màu đen đặc trưng của người châu Á, nhưng phảng phất như lúc nào cũng có thể phát ra ánh sáng thần thánh chói lọi, trong suốt không chứa chút tạp niệm nào.
Quả thực là ồn hòa tinh khiết không nhiễm khói bụi trần gian, kết hợp với bộ đồ tu sĩ trắng ngần dù không hợp tiêu chuẩn nhưng vô cùng thần thánh kia thì đúng là tuyệt phối.
Khăn trùm đầu trắng, váy trắng, tất đùi trắng, giày trắng,... Ngoại trừ một ít lọn tóc màu đen lộ ra dưới tấm khăn trùm đầu và cây thánh giá màu vàng trên cổ thì khắp toàn thân đều chỉ thuần một sắc trắng, khiến người ta cảm thấy hoa mắt.
Nhưng thứ làm Lục Sắt cảm thấy chấn động nhất không phải những thứ đó, mà là việc Lâm Liên dù sở hữu bề ngoài điềm đạm nho nhã nhưng đồng thời cũng sở hữu kích cỡ ngực thuộc hàng khủng bố.
Thật là một bộ ngực khoa trương!
Vốn đã quen nhìn bộ ngực chưa phát triển của em gái, thiếu chút nữa Lục Sắt đã phun máu mũi ngay tại chỗ.
Nữ tu sĩ thần thánh mà thuần khiết, lại sở hữu một thứ mềm mại có thể khiến người khác phạm tội, đường cong ưu mỹ căng tròn vẽ ra một quang cảnh chuyển tiếp trên nền vải trắng ngần, tản mát tình thương bao la của mẹ làm người khác cảm thấy an tâm, đi kèm với mối nguy khiến người khác mất đi lý trí muốn biến mình thành mẹ.
"Cộp cộp cộp---"
Tiếng bước chân của Lục Sắt đến gần, dường như thấy được sự nguy hiểm, những con chim bồ câu trắng xung quanh nhao nhao bay lên bầu trời xanh thẩm, lông vũ rơi xuống lả tả, Lâm Liên kinh ngạc đưa mắt nhìn về người thiếu niên trẻ tuổi mặc quần tây, áo sơ mi trắng thắt cà vạt đen.
Một khung cảnh lãng mạn như phim ngôn tình, Lục Sắt nhìn vào đôi mắt to ướt át của Lâm Liên, trì trệ mất một giây.
Lâm Liên hơi nheo mắt, nói bằng ngữ điệu bao hàm thương cảm:
"Thật xin lỗi, tôi chỉ là người hầu khiêm tốn của thần linh, không cần mỹ phẩm cao cấp ngài chào hàng, xin lần sau đừng quay lại."
"Hả?" Lục Sắt không kịp phản ứng.
"Mặt khác, dù có vẻ hơi xen vào chuyện của người khác, nhưng mỹ phẩm 'Hồ Ly Tinh' của quý công ty thật sự làm mất vẻ phong nhã, xin đừng chào hàng trong sân trường!"
"..., Chờ chút đã!" Lục Sắt giơ tay ngăn Lâm Liên nói tiếp, "Ai là nhân viên chào hàng mỹ phẩm hả...! Chỉ cần mặc âu phục đen, áo sơ mi trắng thì sẽ là nhân viên chào hàng à!"
Trong mắt người biết nhìn hàng, cách ăn mặc thường ngày của Lục Sắt là con ông cháu cha, nhưng trong mắt người không biết hàng thì là nhân viên nghiệp vụ, theo lý thuyết, một thiên kim lá ngọc cành vàng như Lâm Liên lẽ ra phải là người biết nhìn hàng mới đúng, không ngờ lại vụng về như vậy.
"Ơ? Ngài không phải nhân viên chào hàng hôm qua ư?"
Lâm Liên cẩn thận đánh giá Lục Sắt một phen, cuối cùng cũng ý thức được mình nhận lầm người, vội vàng cúi đầu xin lỗi Lục Sắt:
"Thật xin lỗi! Tôi mắc chứng không thể phân biệt mặt mũi người khác nên đôi khi sẽ nhận lầm người! Khiến ngài bối rối, vô cùng xin lỗi!"
Nói thật thì ấn tượng ban đầu của Lâm Liên cũng không khiến Lục Sắt cảm thấy chán ghét, hắn mượn chủ để để tiếp tục nói chuyện.
"Không sao, người Trung Quốc nhiều như vậy, khó tránh khỏi sẽ có lúc nhầm lẫn... Tôi là học sinh chuyển trường, tới đây tham quan một chút trước khi nhập học."
"Nói cách khác là bạn học ư?" Lâm Liên cao hứng nâng người lên khỏi trạng thái khom lưng, động tác này khiến bộ ngực đong đưa mãnh liệt, làm Lục Sắt không dám nhìn thẳng.
"Ừ, sau khi khai giảng thì chúng ta sẽ là bạn học." Lục Sắt dời mắt nhìn sang chỗ khác thì phát hiện bàn tay phải của Lâm Liên được bao quanh bởi một lớp băng trắng, còn có thể nhìn thấy vết máu mơ hồ giữa màu trắng ấy.
"Xảy ra việc gì? Cô bị thương ư?"
"Cái này sao?" Lâm Liên cũng chẳng thèm để ý, nhẹ giơ tay lên, "Vô ý thôi, trong lúc cho bồ câu ăn thì bị mổ phải, rất nhanh sẽ khỏi."
Không phải cố ý làm ra vẻ , hoàn toàn không có sự cường điệu "A... Tôi rất là thiện lương", "A... Ta phải hy sinh rất nhiều" các kiểu hay thấy ở những tên thánh mẫu giả tạo, nhưng Lục Sắt vẫn đang cho là Lâm Liên cố ý giả vờ.
"Tôi nghe nói cô là hoa hậu giảng đường trong bộ cao trung của học viện Thanh Tư?" Lục Sắt đột nhiên thay đổi chủ đề để quan sát xem Lâm Liên sẽ phản ứng thế nào.
"Không, không phải!" Sắc mặt Lâm Liên lập tức đỏ ửng cả lên, kịch liệt khoát tay phủ nhận, "Mọi người bỏ phiếu cho tôi vì cảm thấy thú vị thôi, tu nữ đã hiến dâng mình cho thần linh sao có thể ưa thích hư vinh của trần thế? Cho dù không phải tu nữ thì cũng không tới phiên tôi làm hoa hậu giảng đường đâu, nếu như chị tôi có thể đến trường thì..."
Đấy! Ngươi lộ sơ hở rồi! Lục Sắc không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng thì vô cùng đắc ý, ngươi và Lâm Cầm là chị em sinh đôi, ngươi thừa nhận chị mình có tư cách làm hoa hậu giảng đường thì có khác gì bảo rằng mình cũng có nhan sắc để làm hoa hậu giảng đường đâu! Hừ, còn nói cái gì mà không ưa thích hư vinh...
Nhưng sự đắc ý của Lục Sắc còn chưa kéo dài được 10 giây thì đã nhìn thấy ánh mắt nữ tu áo trắng nhanh chóng ảm đạm, từng giọt nước mắt như trân trâu lăn dọc gương mặt rồi rơi xuống, Lâm Liên chắp hai tay trước ngực như đang cầu nguyện, như thể biến thành một bức tượng thánh mẫu đang khốc khấp.
"Ô ô ô... Chị... Chị ấy không thể đến trường vì thân thể yếu ớt, đều là lỗi của tôi, nhất định là do tôi đã lấy mất sức khỏe của chị ấy... Thượng đế... Xin người hãy trừng phạt kẻ tội nhân này, con nguyện ý phục thị người một đời một thế, xin hãy trả lại hạnh phúc mà người đã trao lầm về cho chị
của con..."
Nước mắt chân thành tha thiết rơi như mưa, rất nhanh đã khóc không thành tiếng, Lục Sắt nhất thời bị cả kinh, không biết phải nói gì.
Bà mẹ nó, nếu đây là diễn thì thật sự quá trâu bò! Hơn nữa lượng nước mắt hình như hơi nhiều quá rồi..., chẳng trách sao Lâm Liên còn được gọi là 'Thiên Sứ Khốc Khấp', nhưng chị ngươi thật sự bất hạnh như vậy ư? Còn bi thảm hơn kẻ bị nhốt ở Nam Cực 12 năm, mỗi ngày đều bị chim cánh cụt vây xem như ta sao?
"Hallelujah--- Hallelujah---"
Tiếng nhạc thần thánh đột nhiên vang lên, làm Lục Sắt sợ tới mức lùi lại một bước, còn tưởng Lâm Liên sắp phi thăng lên trời.
"Chào? Ngài là?" Nước mắt còn chưa khô, Lâm Liên đưa tay tiếp điện thoại, lúc này Lục Sắt mới chú ý tới Halleujah là tiếng chuông điện thoại của Lâm Liên.