Sau khi đã cởi bỏ sạch sẽ, Alice mới nhớ tới việc đóng cửa phòng tắm, cô bé phát hiện Lục Sắt đứng ở trước cửa, cố ý không nhìn qua bên này, lập tức liền cảm thấy người này rất lịch sự, không hổ danh là người đã cứu mình.
Ý nghĩ của loli tóc vàng hoàn toàn nằm trong kế hoạch của Lục Sắt.
Lục Sắt biết rõ, muốn khai đao với mấy đứa con gái của Lâm Quang Chính thì lúc nào cũng phải giữ hình tượng bản thân cho sạch sẽ, bộ đồ vét định chế vừa vặn này tuyệt đối đã để lại ấn tượng đầu tốt đẹp trong lòng Alice.
"Khi con gái lựa chọn bạn trai, mặc dù không coi trọng nhan sắc như cánh đàn ông cho lắm, nhưng tuyệt đối không được lôi thôi nhếch nhác, bởi vì như vậy đồng nghĩa với việc phải tăng điểm ở những phương diện khác lên nhiều lần để bù đắp cho mặt xấu này." --- Trích từ sách tham khảo 《Làm sao để tẩy não con gái》 mà Lục Sắt vẫn chưa chỉnh lý xong.
Sau khi nhảy sông, Alice uống cả một bụng nước nên khi về nhà cũng không thấy khát, nhưng Lục Sắt thì không làm được, phơi ngoài nắng suốt cả nửa ngày, hắn sớm đã khát khô cả cổ, vì vậy nên nhân dịp Alice còn chưa tắm xong tranh thủ đi tìm thùng chứa nước uống.
Trên sàn toàn là bản thảo, Lục Sắt không muốn giẫm lên nên cầm theo cốc giấy, đi đến trước cánh cửa sổ chỗ ban công, mượn nhờ ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua bờ sông quang đãng để hong khô quần áo.
Hắn lấy chiếc điện thoại di động ra khỏi túi quần, ngoài ý muốn phát hiện điện thoại không có hỏng mất, tuy chiếc điện thoại này không phải là loại chống thấm, nhưng bộ đồ vét định chế theo yêu cầu của Lục Sắt thì được may bằng vải chống thấm. Mục đích ban đầu của thiết kế này là vì tránh bị mưa xối ướt hay bị rượu nước vương vãi vào, bảo trì hình tượng trước mặt khách hàng hoặc đối tượng hẹn hò.
Đương nhiên áo sơ mi, tất chân và giày của Lục Sắt vẫn ướt đẫm, nhưng điện thoại để trong túi quần chống thấm may mắn tránh khỏi kiếp nạn.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, Lục Sắt nhập ký tự mấu chốt vào điện thoại, nhanh chóng tìm được địa chỉ đăng tải của bộ truyện tranh mà Alice đang vẽ, nhìn vào những bản phác thảo đẹp đẽ và những tờ bút ký rơi lả tả trong phòng khách, hắn khó lòng tin nổi những tác phẩm chuyên nghiệp thế này lại được vẽ ra từ đôi tay của một thiếu nữ mới chỉ 12 tuổi.
"Tốt nghiệp học viện nghệ thuật [Edinburgh] ư? Nếu dùng việc thiết kế công trình để ví von thì chuyện này cũng giống với việc hôm qua đi thiết kế tàu vũ trụ, hôm nay lại đi thiết kế ổ chó vậy, lý thuyết có vẻ giống nhau nhưng thật chất thì lấy dao mổ trâu giết gà cũng đâu có dễ xài đâu chứ..."
Tác phẩm của Alice tên là 《Thâm Hồng Bá Tước》, lấy tư liệu từ lâu đài cổ và truyền thuyết ma cà rồng ở nước Anh, nhân vật và bối cảnh rất đẹp, trình độ vẽ không hề thua gì truyện tranh Nhật Bản, nhưng trong mắt kẻ đã (bị ép) xem rất nhiều anime như Lục Sắt thì câu chuyện này không đủ sức hấp dẫn, khuyết thiếu yếu tố nhảm nhí và ngớ ngẩn thường thấy gần đây.
"Ừm... Lượng vé tháng bị người khác vượt qua lúc gần cuối tháng à? Hạng nhất hiện tại là 《Thám tử lừng danh Lý Nhị Cẩu》, mới nghe tên đã thấy sặc mùi ngớ ngẩn rồi, bị vượt qua cũng không có gì lạ..."
"Cộp, cộp, cộp, cộp, cộp."
Tiếng bước chân vô cùng dồn dập, vô cùng phẫn nộ, hơn nữa còn rất ẩm ướt đột nhiên vang lên từ sau lưng, Lục Sắt giật mình liếc nhìn lại---
Alice lao ra khỏi phòng tắm trong tình trạng không một mảnh vải che thân, người dính đầy bọt nước, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ, tung người đá ra một cú như khi Ultraman Leo dùng chiêu tất sát!
"Đùng!"
"Chà mẹ nó, em điên à!?"
Bàn chân loli nhỏ bé lao thẳng vào mông Lục Sắt, khiến hắn chệch choạng bước tới vài bước, suýt thì ngã lăn ra sàn, gọng kính trượt từ sóng mũi xuống chóp mũi.
Tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, Lục Sắt quay đầu, nhìn thấy cơ thể nhỏ nhắn như búp bê của Alice đang ở phía đối diện, hiện tại cô bé đã ý thức được mình vừa thất thố, một tay ngăn trước ngực, tay còn che giữa hai chân, co rúm người lại, cắn chặt bờ môi để ức chế sự xấu hổ.
Dù là như vậy, cô bé vẫn giận dữ chất vấn:
"Tại sao lại nói Alice thua trận cũng không lạ hả? Nét vẽ của 《Thám tử lừng danh Lý Nhị Cẩu》 rõ ràng chỉ là trình độ của học sinh tiểu học! Sinh viên chuyên ngành của học viện nghệ thuật [Edinburgh] sao có thể thua thứ rác rưởi này được! Anh không nói rõ thì đừng hòng bỏ đi!"
Đương nhiên ta sẽ không đi rồi, Lục Sắt cười thầm trong bụng, loại người IQ cao nhưng thiếu thốn tình thương như ngươi sẽ là một đối tượng cao cấp để lợi dụng đó.
Alice run lên vì giận dữ và xấu hổ, mái tóc hoàng kim lóng lánh ướt đẫm không ngừng nhỏ nước xuống sàn,... Thêm nữa, bọt nước chạy dọc theo đường cong non nớt của cơ thể loli rồi rơi xuống khiến cho sàn nhà thấm ướt một mảng.
"Rõ ràng vẻ ngoài của em mới giống học sinh tiểu học..." Lục Sắt vừa châm chọc vừa đưa tay đẩy kính theo thói quen.
"Chờ, chờ đã!" Alice hoảng sợ kêu lên, "Không được phép nhìn tôi! Anh không được sửa kính lại trước khi tôi mặc quần áo xong!"
"Thôi đi, ai thèm hứng thú với cơ thể nhỏ bé của em chứ,... Tôi không phải lolicon..."
Lục Sắt tỏ vẻ chẳng thèm ngó tới, ngoảnh mặt đi nơi khác, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo làm đôi mắt chó của hắn sáng lên, Alice ngay tại chỗ cúi người nhặt lên mấy tờ bản thảo truyện tranh rồi dán lên những nơi hiểm yếu trên thân, coi như đã "mặc quần áo" xong.
"Em bị bệnh sao hôm nay lại không uống thuốc?" Lục Sắt nhịn không được nữa, "Đây là bản thảo của em mà, mực còn chưa khô nữa kìa, em muốn xăm người hay gì hả?"
Mặc trên người một bộ "áo tắm liền thân màu trắng" hơn nữa còn không biết là có gì không ổn, Alice chống hai tay lên hông, nghiêng đầu nói:
"Bản thảo truyện tranh có hỏng cũng chẳng sao, nếu có linh cảm thì phức tạp cỡ nào cũng chỉ tốn vài phút là vẽ xong... Quan trọng là anh nói xem tại sao thứ rác rưởi như 《Thám tử lừng danh Lý Nhị Cẩu》có thể thắng tôi?"
Một trong số những việc Lục Sắt thích nhất chính là tranh luận với người khác, nếu có thể chiến thắng đứa con gái có IQ 200 của kẻ thù thì sẽ càng thoải mái hơn nữa.
"Hừ, việc em xem việc tốt nghiệp học viện nghệ thuật [Edinburgh] là một ưu thế đã hoàn toàn chứng tỏ em rất ngây thơ! Một bộ truyện tranh nào muốn thành công thì phải phù hợp với thị hiếu, bộ truyện tranh có nét vẽ và nội dung cổ lổ sỉ của em đã quá hạn lắm rồi! Em không học hỏi được gì từ phần bình luận của độc giả sao?"
Alice có hơi chột dạ, dời mắt đi nơi khác:
"Vì bảo đảm tính độc lập của một nhà nghệ thuật, Alice chưa bao giờ xem bình luận..."
"Vớ vẩn!" Lục Sắt gào to một tiếng, thiếu chút nữa thổi bay hết mớ giấy trên người Alice, "Một khi đã mang tác phẩm nghệ thuật ra ngoài bán thì nó không chỉ đơn thuần là tác phẩm nghệ thuật nữa, mà là hàng hóa! Những hàng hóa không cân nhắc tới ý kiến người mua thì sớm muộn gì cũng chết yểu! Nhìn tình huống của em thì tổng số vé tháng của tháng này lúc nào cũng đều thấp hơn tháng trước phải không?"
"Anh... Sao anh biết được?"
Alice quá sợ hãi nên hoàn toàn bỏ qua khả năng Lục Sắt vừa mới tra trên mạng xong.
"Bởi vì lúc đầu, do trình độ vẽ của em quá cao nên độc giả ai cũng có sự chờ mong rất lớn với truyện của em, nhưng càng về sau, em không trả lời bình luận của họ, cũng không cân nhắc tới những đề nghị hợp lý cho nội dung cốt truyện mà họ đã góp ý, vậy nên sẽ có một bộ phận độc giả rời bỏ em rồi!"
"Nhưng, nhưng mà Alice sớm đã nghĩ xong cốt truyện rồi, nam chính trải qua muôn vàn khó khăn để trở thành thợ săn quỷ, đánh bại ma cà rồng phản diện để giải cứu nữ chính vân vân,... Nếu như điều chỉnh theo ý kiến của độc giả thì đầu có to lên cũng chẳng nghĩ ra gì...!"
Alice buồn khổ chỉ chỉ vào cái bàn mạt chượt trong góc phòng khách.
"Nghe nói có một mangaka Nhật Bản rất giỏi, dùng bàn mạt chược để vẽ manga nên Alice cũng mua một cái, nhưng lại chẳng có ý tưởng gì xuất hiện, quả nhiên do người khác người ư..."
"Người khác người con mẹ nó chứ! Trước đó đã thấy cái bàn kia hơi lạ rồi, quả nhiên là bàn chơi mạt chượt à...!"
Lục Sắt không giữ tỉnh táo nổi trước diễn biến máu chó thế này.
"Togashi Yoshihiro chơi mạt chược mà bỏ bê công việc, chứ không phải chơi mạt chược để tìm ý tưởng vẽ manga! Chẳng lẽ em chưa thấy các độc giả mỗi ngày đều mong ước Togashi Yoshihiro chơi mạt chược thua sạch gia sản, như vậy mới có thời gian vẽ xong 《Hunter x Hunter》 sao?"
"Cái gì? Thật sự có chuyện... Như vậy ư! Nếu như Alice chịu xem bình luận thì đã..."
Trúng phải đả kích, Alice thất hồn lạc phách ngã về phía trước, tứ chi chống lên sàn nhà, lúc nãy cô bé chỉ dùng bản thảo che ở mặt trước, vừa mới quỵ xuống, Lục Sắt đã có thể nhìn nhìn dọc theo cái lưng trơn bóng, chứng kiến bờ mông tựa như mật đào của cô bé.
Trời đất, ngươi có thể chú ý chút không! May mà ta không phải lolicon, nếu không thì ngươi xong rồi!
Lục Sắt cố tình dời mắt đi nơi khác, nếu như thừa nhận Alice có sức hấp dẫn với mình thì khác nào thừa nhận con em gái 12 tuổi ở nhà cũng có thể hấp dẫn mình đâu.
"E hèm, mặc dù em có bằng cấp rất cao, nhưng lại không có kinh nghiệm đối nhân xử thế, khuyết thiếu ý tưởng nên không thể vẽ được truyện hay, không có gì đáng trách." Lục Sắt nói "Nếu như em muốn đoạt lại hạng nhất, theo tôi thấy thì chỉ còn một con đường có thể đi, đó là giết quách nữ chính đi cho rồi, sau đó để nam chính và phản diện làm gay!"
Alice thiếu chút nữa phun ra ngoài, cô bé ngẩng đầu lên, hoảng sợ hỏi: "Sao làm vậy được! Làm thế thì viết tiếp thế nào?"
"Sao không viết tiếp được?" Lục Sắt cố ý huyễn hoặc thao thao bất tuyệt, "Thật thiệt thòi em được sinh ra ở nước Anh, thế mà không biết trong thời đại này, người được lòng hủ nữ thì sẽ có được thiên hạ sao? Em vẽ rất đẹp, nếu không vẽ truyện tranh BL thì quả thật là hổ thẹn với Holmes và Watson! Hai xu hướng nổi bật nhất hiện tại là chơi gay và tương ái tương sát, chỉ cần sửa lại theo lời tôi, tác phẩm của em đã có sẵn cả hai yếu tố đó rồi, chỉ cần làm thế này..."
Theo kịch bản (gay) mà Lục Sắt thuận miệng biên ra, vẻ mơ hồ trong mắt Alice dần biến thành sùng bái, cô bé nhảy dựng lên, bắt lấy góc áo sơ mi của Lục Sắt bằng cả hai tay, lớn tiếng nói:
"Quyết định rồi! Từ nay về sau làm cố vấn đặc biệt cho Alice đi! Lúc Alice gặp tình tiết khó khăn nào thì sẽ tìm anh! Sẽ trả phí cố vấn cho anh!"
"Chuyện này..." Lục Sắt ra vẻ suy nghĩ trầm ngâm.
"Nè, cha của Alice là... BOSS của tập đoàn Lâm Thị, nếu anh giúp Alice, thì sau này muốn vào làm trong tập đoàn cũng được!"
Sợ Lục Sắt từ chối, dù không muốn nhưng Alice vẫn nói thân phận thật sự của mình ra, dù Lục Sắt đã biết từ sớm.
"Được rồi, nếu sau này có thời gian rảnh thì tôi sẽ giúp em, đưa số điện thoại của em cho tôi, tôi sẽ chủ động gọi cho em."
Cảm giác được loli trần truồng nửa người bám sát vào người rất khó diễn tả, như một viên kẹo màu hồng phấn tỏa ra hương vị ngọt ngào vậy, Lục Sắt quyết định tách ra trước khi lý trí của mình bị căng đứt.
Tuy quần áo trên người còn chưa được xử lý, nhưng có cảm giác nếu để mọi chuyện tiếp tục thế này mà sử dụng phòng tắm của Alice thì rất có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó mà mình không thể khống chế.
Nếu làm mấy chuyện mà chỉ có lolicon làm thì chắc chắn sẽ bị Tiểu Giai khinh bỉ, mặt khác, Alice chỉ là con gái ngoài giá thú của Lâm Quang Chính, lợi dụng cô bé để trả thù thì không sảng khoái bằng việc lợi dụng con gái trong giá thú của Lâm Quang Chính được.
Đã vậy thì tạm thời xếp Alice vào công cụ thu thập tin tức đi, trong tay ta lại có thêm một con cờ.
Tốt, Lâm Cầm, Lâm Liên, hai chị em sinh đôi kia, tiếp theo sẽ đến lượt các người!