Lục Sắt cảm thấy mình gặp được một cơ hội cực kỳ tốt.
Tim ngừng đập khiến não thiếu dưỡng khí dẫn đến việc mất trí nhớ tạm thời sao? Nếu như không phải nữ quỷ, thì đây đúng là cơ hội tuyệt vời để ta thừa dịp hư mà vào.
Lập tức biến vẻ thất kinh thành đạo mạo, Lục Sắt dùng ngữ điệu vô cùng ân cần đồng thời ẩn chứa một chút thương cảm nói:
"Em quên mình là Lâm Cầm, con gái chủ tịch tập đoàn Lâm Thị ư? Chắc hẳn em cũng đã quên chuyện hai ta vừa gặp đã yêu, em đồng ý làm bạn gái anh trên xe bus khi nãy phải không? Nhưng mà không sao, chỉ cần em bình an vô sự thì những chuyện khác cũng chẳng quan trọng gì..."
Trong mắt Lâm Cầm không có lấy một chút dao động nào, cô buông cái tay nâng trán xuống, nhưng cánh tay còn lại vẫn nắm chặt cà vạt của Lục Sắt, như thể nó là vòng treo trên xe bus.
"Anh sờ ngực của tôi đúng không?"
Lâm Cầm chất vấn, ánh mắt như dao nhọn đâm thẳng vào linh hồn khiến Lục Sắt chột dạ dừng lại một giây
Vượt quá suy đoán của Lục Sắt, Lâm Cầm cũng không nổi giận khi không có câu trả lời, mà đổi sang một loại ngữ điệu và biểu cảm mập mờ, cười nói: "Muốn không?"
"Cái gì?"
Tuy Lục Sắt đã từng cho rằng sinh hoạt cá nhân của Lâm Cầm rất hỗn loạn, nhưng khi được một thiếu nữ ngồi trên chân hỏi mình có muốn không thì khó mà không suy nghĩ miên man bất định được.
"Thuốc mọc tóc 101, phiên bản gia cường do phân công ty cấp dưới của cha tôi nghiên cứu phát triển, không muốn sao?"
"Làm sao mà cô biết tôi sắp trọc... Không phải, tôi cần thuốc mọc tóc làm gì!"
Nỗi đau bị chọc vào, bất tri bất giac tiết tấu nói chuyện của Lục Sắt đã bị đối phương dẫn dắt.
"Anh nói tôi là bạn gái anh, vậy có biết tại sao tôi lại mang giày cao gót không?"
Dáng người của Lâm Cầm thuộc loại cao gầy, hoàn toàn không cần sử dụng giày cao gót để cường điệu điểm này, biết rõ "vì ngươi dâm loàn" chắc chắn là câu trả lời sai lầm, Lục Sắt im lặng không nói.
"Bởi vì... Cơ thể tôi trời sinh yếu ớt nhiều bệnh, có mang giày thể thao cũng chẳng thể chạy nhanh hơn bao nhiêu, mà giày cao gót thì có lực sát thương cực lớn, thuộc về bảo cụ chống phá hoa cúc, tôi có thể dùng để phòng thân."
Cái quái, đây là loại lý do ngụy biện gì thế...! Hơn nữa bảo cụ chống phá hoa cúc là cái quỷ gì? Rốt cục ngươi đã có bao nhiêu tên lưu manh bị ngươi dùng giày cao gót đá nổ hoa cúc rồi...! (Hoa cúc là tiếng lóng chỉ lỗ a**)
Lâm Cầm giơ một ngón tay lên, tỏ vẻ mình vẫn chưa nói xong.
"Còn nữa, anh biết tại sao tôi lại mang tất đùi không?"
Đồng dạng cũng có thể trả lời là "vì ngươi dâm loàn", đồng dạng cũng là đáp án sai lầm.
"Bởi vì..., từ nhỏ tôi đã mắc phải 'chứng chết giả gián đoạn', mang tất đùi có thể hạn chế sự tiếp xúc da thịt khi người khác vận chuyển tôi."
Chứng chết giả gián đoạn? Đây là lần đầu tiên kẻ có danh hiệu 'Thư viện hình người' như Lục Sắt nghe tới cái tên này (ngược lại là hắn đã từng nghe tới một chứng bệnh có chút tương tự đó là 'chứng công chúa ngủ say'), nếu không phải vừa rồi đã tự mình kiểm chứng Lâm Cầm không còn chút dấu hiệu sự sống nào, hắn tuyệt đối sẽ không tin trên đời này lại có chứng bệnh hiếm có thiếu tính khoa học như vậy.
"Ra là vậy sao?" Lục Sắt mặt không đổi sắc, vô liêm sỉ nói, "Tuy hai chúng ta vừa thấy đã yêu, nhưng thời gian ở cạnh nhau vẫn còn quá ngắn, trong thời gian ở chung sau này sẽ càng thân thuộc hơn!"
Dường như không nghe thấy Lục Sắt nói gì, Lâm Cầm giơ giơ chiếc điện thoại mang trên cổ tay trái, phối hợp giảng giải:
"Thiết bị này có thể giám sát tính mạng của tôi, nếu tôi rơi vào tình trạng chết giả nó sẽ phát ra tín hiệu định vị và cầu cứu... Thấy tôi chết mất còn sờ ngực tôi, anh là loại người yêu thích băng lạnh à?"
"Anh, anh chỉ đang xác nhận xem tim của em còn đập không thôi!"
"A? Vậy là có sờ thật à... Bởi vì khi chết giả tôi chẳng có tri giác gì cả, cho nên chẳng qua mới lừa anh thử một phát thôi..."
"Cô..."
Lục Sắt cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị vũ nhục, đường đường là sinh vật trí tuệ nhân tạo cấp 12 mà còn bị người khác lừa, hơn nữa còn chẳng phải thủ đoạn cao siêu gì!
"Ha ha, ra là cô không bị mất trí nhớ sao? Bạn gái gì gì đó tôi nói hồi nãy chỉ là đùa chút thôi, dù sao tôi chỉ là một thanh niên tốt bụng vô tình đi ngang qua..."
Cố nén không để mình thổ huyết ngay tại chỗ, Lục Sắt kéo dài hơi tàn mà nói như thế.
Ánh mắt khinh bỉ của Lâm Cầm lập tức áp bách tới.
"Loại thanh niên nhìn thấy thiếu nữ té xỉu liền lập tức sờ ngực người ta ấy à? Sờ mó tôi không ít giờ đã muốn đi rồi sao?"
"Cái đó... Vậy cô muốn được đền bù tổn thất thế nào?"
Lục Sắt bị thân thể thơm mềm của thiếu nữ ngăn lại mà không thể động đậy, để không bị người nhà Lâm Cầm thu được tín hiệu cầu cứu tới bắt mất, hắn quyết định tạm thời lấy lui làm tiến, dù sao hắn cũng đã chuẩn bị không ít tiền để báo thù, tốn kém một chút cũng chẳng sao cả.
"Làm nô lệ của tôi đi."
"Cái gì?"
Lục Sắt khó mà tin được Lâm Cầm có thể nhổ cái tuyên ngôn đó ra với vẻ mặt bình tĩnh như vậy.
Lâm Cầm níu lấy cà vạt của Lục Sắt, mang theo uy áp tựa một nữ vương:
"Bởi vì anh phạm phải tội sờ ngực tôi, nên anh phải làm nô lệ cho tôi cả đời. Đương nhiên tôi sẽ tuyên bố với mọi người rằng anh là bạn trai tôi, dù sao trong từ điển của tôi bạn trai là tồn tại có âm đọc 'bạn trai' còn ý nghĩa thì là 'nô lệ'..."
"Cô bị bệnh à...! Ai muốn làm nô lệ của cô chứ...!"
Nói một nửa, Lục Sắt chợt nhận đây cũng là một cơ hội để thâm nhập vào nội bộ địch, chỉ là không giống với kế hoạch lắm thôi...
"Từ nay về sau phải gọi tôi là chủ nhân." Lâm Cầm hơi nghiêng đầu, mái tóc dài rủ xuống như thác nước, giọng điệu như ra lệnh của cô hời hợt nhưng lại ẩn chứa tâm tình ý tứ nào đó, có một loại ma lực khiến người ta cảm thấy không thể chống cự.
"Tôi từ chối," Lục Sắt cố gắng giữ tỉnh táo, "Tôi chỉ chấp nhận quan hệ nam nữ bình thường, nghe nói cô chơi cờ vây rất giỏi, có muốn chơi một bàn để quyết định quan hệ chính phụ không?"
Với tư cách là một chuyên gia đánh cờ hòa, Lục Sắt nắm chắc tới 6~7 phần mình có thể tranh thủ được mối quan hệ 'ngang hàng'.
Nhưng đúng lúc này, lại có một cảnh tượng càng siêu hiện thực hơn xuất hiện--- một người mặc trang phục du hành vũ trụ lung la lung lay đi tới dọc theo dường nhỏ trong công viên, chính xác là cái loại đồ du hành vũ trụ cồng kềnh màu trắng dùng để đi lại ngoài không gian.
Nhìn xuyên qua lớp kính trong suốt của chiếc mũ che đầu có thể nhìn thấy một thiếu nữ mắt nâu buộc hai bím tóc ngắn bằng nơ đỏ, lúc nói chuyện còn thở ra một làn sương mù trong nón.
"A? Sao lại có người ngồi trên đùi anh hai..."
Quả nhiên là con em gái Lục Tiểu Giai! Ngươi thật sự đám mặc cái bộ đồ du hành vũ trụ một hai đòi ta mua cho đó để bước ra đường à? Ngươi đang chơi đùa cái khỉ gì đấy! Hôm nay là ngày tình cờ gặp gỡ ư! Ta kéo Lâm Cầm chết giả vào công viên sau đó thì gặp ngươi, theo xác suất học thì tỷ lệ cho cuộc gặp gỡ này là...
"A!!!!" Lâm Cầm giơ tay ngoắc Lục Tiểu Giai tới, "Tiểu Giai quả nhiên đến đây gặp chị theo ước hẹn, còn mặc đồ du hành vũ trụ mà anh trai mua cho nữa... Em đúng là vợ ngoan của chị mà."
"Cái gì?" Khác với sự bình tĩnh của Lâm Cầm, Tiểu Giai lại cảm thấy chẳng hiểu gì cả, "Chị biết tôi là ai... Chẳng lẽ... Chẵng lẽ chồng yêu trong game online lại là con gái sao!?"
"Không sai, chị chính là Hư Dạ Kỵ Sĩ, "Lâm Cầm ôn nhu gật đầu với Lục Tiểu Giai, "Người thật của Bánh Budding Quả Đông Lạnh còn dễ thương hơn ảnh chụp nhiều...! Vừa vặn anh trai Lục Sắt của em cũng ở đây, đổi cuộc hẹn hai người hôm nay thành ba người luôn vậy."
"Chờ chờ chờ chờ chờ chờ chờ chờ chờ đã!" Toàn thân như bị điện giật, Lục Sắt nhìn về phía Lâm Cầm đang ngồi trên đùi mình bằng ánh mắt không thể tin được.
"Cô biết rõ thân phận của tôi từ bao giờ? Cô ra tay với em gái tôi từ bao giờ!?"
"Vừa mới biết." Lâm Cầm nhún vai trả lời, "Tôi có một sở thích là lên mấy game online câu gái, sao đó bày trí bọn họ, kết quả thì em gái anh bị nhân vật kỵ sĩ của tôi mê hoặc, không chỉ chụp hình thật gửi cho tôi, còn nói cho tôi nghe rất nhiều chuyện phiền não riêng tư, kể cả chuyện anh trai em ấy định trả thù một tập đoàn nào đó..."
"Tiểu Giai em bị ngu ư!" Ánh mắt Lục Sắt như muốn hóa thành phóng xạ có thể làm tan chảy trang phục du hành vũ trụ của Lục Tiểu Giai, "Anh trăm phương nghìn kế lập mưu báo thù, chưa gì đã bị đứa đồng đội heo như em phá tan dễ dàng như thế! Em có biết hành vi của anh phải giấu trong bóng tối hay không? Vậy mà em dám thổ lộ tên thật và mục đích của anh trong game online hả?"
"Đừng trách oan Tiểu Giai," Lâm Cầm thay Lục Tiểu Giai giải thích, "Em ấy chưa từng nói anh là Lục Sắt, cũng chưa từng nói tập đoàn anh muốn trả thù tên là Lâm Thị."
Lục Sắt nhíu mày: "Vậy thì cô đoán được bằng cách nào?"
Lâm Cầm níu lấy cà vạt Lục Sắt, thay đổi tư thế ngồi, để mình dễ chịu hơn đồng thời cũng khiến Lục Sắt cảm thấy túng quẫn hơn, sau đó mới mỉm cười nói: "Trước sau như một, dựa vào trực giác mà thôi."
"...Cộng thêm thú cưỡi của Bánh Pudding Quả Đông Lạnh tên là 'Lục Sắt'."
"Mẹ nó, Tiểu Giai em sang đây coi anh có đánh chết em không!" Lục Sắt gần như tức điên lên, "Đã bảo bao lần là không được lấy tên anh đặt cho mấy con sư tử hổ báo trong game, bây giờ thì sao, bởi vì em không nghe lời mà thân phận của anh bị con gái kẻ thù khám phá!"
Cuối cùng cũng bừng tỉnh khỏi sự đả kích, Lục Tiểu Giai uất ức nói: "Nhưng, nhưng rõ ràng em có gọi anh đến hỗ trợ, kết quả là anh lại dí mặt đọc sách không thèm quan tâm tới em, cho nên em mới hờn dỗi lấy tên anh đặt cho con rùa đen kia...!"
"Khốn kiếp, chẳng lẽ em không biết đàn ông Trung Quốc rất ghét việc mình bị xếp cùng một chỗ với rùa đen sao?"
"Ai nha nha, thật sự không biết là anh quan tâm danh tự của mình vậy đấy...?" Lâm Cầm hơi ngẩng đầu lên, mỉm cười như rắn độc, "Nếu vậy việc anh bịa đặt tôi mắc 28 loại bệnh lây qua đường tình dục trên mạng chẳng lẽ không ảnh hưởng tới danh dự của tôi sao?"
"Tốt! Tôi sẽ không núp trong bóng tối nữa, từ nay về sau tôi sẽ quang minh chính đại đối phó tập đoàn Lâm Thị!"
Lục Sắt vừa hét to vừa định đẩy Lâm Cầm xuống khỏi người mình, nhưng Lâm Cầm đã nắm chặt cà vạt hắn, khiến Lục Sắt không thể hành động.
"Đừng làm bậy, tập đoàn Lâm Thị có suy sụp thì anh cũng chẳng được chỗ tốt gì."
Ngữ khí của Lâm Cầm nửa thật nửa giả, như gần như xa.
"Hay là anh và em gái anh cùng đều trở thành harem của tôi đi, em gái anh rất nghe lời, tôi rất thích em ấy; còn anh, năng lực tổng hợp không tệ, tôi rất thưởng thức, cho dù là làm bạn trai thì có lẽ cũng tốt hơn đám... Con ông cháu cha trong hội của cha tôi, bởi vì họ cho là tôi mắc phải bệnh lạ, không cách nào sống được tới tuổi kết hôn, có theo đuổi tôi thì cũng chẳng thể kế thừa kế tài sản cho nên sẽ không cố chấp giống kẻ một lòng chỉ biết báo thù anh..."
"Đừng bẻ cong sự thật! Tôi cố chấp vì báo thù, không phải vì làm bạn trai cô!"
"Thật ra tôi đã chán ghét cuộc sống giàu sang rồi, hiện tại lúc nào cũng có thể đến nhà hai người."
"Nghe tôi nói đã... Khốn kiếp! Tôi và em gái mình cũng không chào đón cô!"
"Anh hai, chuyện đó..."
Lúc này, Lục Tiểu Giai đang ở trong bộ đồ du hành vũ trụ bỗng nhiên cởi mũ ra, mặt mũi tràn đầy đỏ ửng, không dám nói điều mình muốn ra, nhưng Lục Sắt chỉ liếc nhìn đã biết rõ con em mình đã rơi vào tay giặc.
"Bà mẹ nó, rốt cục thì em bị tẩy não trong game mất rồi à! Tại sao anh lại có đứa em gái ngu ngốc như em chứ! Chồng mình là con gái cũng không sao ư? Không được làm hoa bách hợp! Đừng tưởng hoa bách hợp rất đẹp, rất ảo mộng, biệt danh của loài thực vật này là 'Đại Sư Phụ Toản' (nôm na thì là đại sư củ tỏi) đấy! Cách hai chữ tốt đẹp xa cả vạn dặm!"
Nóng giận tới mức tan vỡ, Lục Sắt đã không thể giấu sự móc mỉa sâu trong đáy lòng nữa.
"Đừng giận, sẽ hói đầu đấy." Ngữ điệu của Lâm Cầm vô cùng mất tự nhiên, như thể vợ hiền đang ân cần lo lắng.
"Ai hói hả? Cô là cái đồ biến thái không máu không nước mắt lừa gạt tình cảm của em gái tôi!"
Lâm Cầm coi lời chỉ trích của Lục Sắt như gió thoảng bên tai, cô nhìn sang khuôn mặt hồng hồng của Lục Tiểu Giai.
"Tiểu Giai, em phải nhìn thẳng vào cảm xúc của mình, dù anh trai em có đối xử tốt với em tới đâu thì em cũng không thể kết hôn với anh ta được."
"Hay lắm, nói như thể cô có thể kết hôn với nó vậy, khốn kiếp!!"
Lục Sắt điên tiết lên chụp lấy bả vai Lâm Cầm, dùng sức lắc tới lắc lui, nhưng Lâm lại khoa trương uốn éo cổ mình, nhanh chóng dắt theo cà vạt của Lục Sắt ngã về sau mà 'chết' mất, Lục Sắt không xác định được có phải chứng chết giả của cô ta lại tái phát hay không, nhưng hắn biết mình sắp bị cà vạt siết cho chết thật.
"Đáng chết! Cà vạt rối thành một cục rồi, không cởi ra được..."
Trong lúc Lục Sắt muốn giãy dụa trong tư thế cực kỳ khó chịu, Lục Tiểu Giai đang mặc đồ du hành vũ trụ lo lắng mà lạch bạch chạy tới.
"Sao vậy? Không sao chứ chồng yêu!?"
"Không được gọi con gái kẻ thù là chồng yêu!!"
Mặt mũi tràn đầy huyết lệ, Lục Sắt gầm rú với con em mình, hắn biết được toàn bộ kế hoạch trả thù của mình đi tong rồi, kế tiếp còn phải sinh hoạt trong học viện Thanh Tư, không biết sẽ còn hỗn loạn tới mức nào nữa.
"Con gái của Lâm Quang Chính đều là quái vật sao? Ta không tin mình không thể gặp được dù chỉ là một kẻ bình thường! Tóm lại ta sẽ không để yên chuyện này đâu!"