Chương
“Anh xin lỗi.”
An Diệc Diệp lui về phía sau một bước, thất vọng nhìn Khúc Chấn Sơ trước mặt.
“Em biết rồi.”
Dứt lời, cô quay người đi về phía nhà họ Nguyễn.
Dù tới bây giờ, Khúc Chấn Sơ vẫn chưa tin cô.
Thì ra ở nơi cô không biết, Khúc Chấn Sơ vẫn luôn phái người theo dõi cô, nắm rõ từng đường đi nước bước của cô.
Bây giờ đâu có gì khác với khi cô bị nhốt ở lâu đài cổ trước đó.
Đều không có tự do.
Khúc Chấn Sơ hoảng hốt nhìn cô, vội vàng đi theo.
“Em định đi đâu?”
“Em phải đi về.” An Diệc Diệp không thèm nhìn anh.
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại kéo tay cô không buông.
“Em không thể đi.”
An Diệc Diệp quay đầu, tức giận: “Bây giờ anh cho người giám thị em, kế tiếp, có phải định nhốt em lại hay không?”
“Diệc Diệp.” Âm thanh Khúc Chấn Sơ đè nén, giống như yết hầu bị ép xuống.
“Đừng ép anh.”
An Diệc Diệp lại nói: “Khúc Chấn Sơ, nếu như anh không thay đổi, em thật rất mệt mỏi.”
Thấy Khúc Chấn Sơ mím môi, vẫn không chịu nói chuyện, An Diệc Diệp dùng sức hất tay anh ra, quay người muốn đi.
Thấy cô không quay đầu lại mà rời đi, Khúc Chấn Sơ cảm thấy như trái tim bị người ta khoét đi một khối, cảm thấy hoảng hốt hơn bao giờ hết.
Anh vội tiến lên một bước, nhanh chóng mở miệng:
“Anh đồng ý với em.”
Khúc Chấn Sơ kéo tay cô.
“Anh đồng ý với em, sẽ không tiếp tục cho người theo dõi em nữa. Em đừng đi, có được không?”
Âm thanh hèn mọn gần như khẩn cầu.
Đây là thỏa hiệp lớn nhất anh có thể làm ra.
An Diệc Diệp quay đầu, cảm thấy dáng vẻ Khúc Chấn Sơ có chút là lạ.
Nhưng bây giờ thật vất vả anh mới nhượng bộ, cô không để ý đến hoài nghi trong lòng.
Nắm lấy cơ hội nói: “Hôm nay chúng ta cùng đi tìm Mai Ấn Cầm, anh hãy xin lỗi anh ấy, được không?”
Khúc Chấn Sơ cau mày, vẫn chưa đồng ý.
Nhưng mà thấy An Diệc Diệp vẫn muốn đi, đành phải cắn răng gật đầu.
“Được.”
Anh nhẹ nhàng dựa vào cô, giống như bắt lấy hi vọng cuối cùng: “Chỉ cần em không đi, anh sẽ đồng ý với em mọi chuyện.”
“Ừm.”
An Diệc Diệp thỏa mãn nở nụ cười: “Khúc Chấn Sơ, anh phải tin tưởng em, trước kia không phải anh đã nói sao? Anh sẽ tin tưởng em.”