Chương
An Diệc Diệp nhớ tới chuyện trước đó Mai Ấn Cầm nói cho cô biết, hỏi: “Anh cho người theo dõi em phải không?”
Con ngươi Khúc Chấn Sơ chợt co lại, ánh mắt nhanh chóng lóe lên giận dữ.
“Mai Ấn Cầm nói với em hả?”
An Diệc Diệp tránh khỏi tay anh: “Khúc Chấn Sơ, anh như này là không đúng.”
“Anh biết.”
Anh nhíu mày lại, khó nhọc nói: “Nhưng anh không khống chế được.”
Anh thậm chí không khống chế nổi bản thân.
Thậm chí không dám nói cho Diệc Diệp suy nghĩ trong lòng mình.
Nhìn người phụ nữ trước mắt, trong đầu anh liền không ngừng có âm thanh kêu gào.
Trói cô ấy lại!
Để cô ấy ở bên cạnh mình!
Chỉ có thể nhìn thấy mình!
Ai dám chạm vào cô ấy một chút, giết chết hắn.
Nếu An Diệc Diệp biết được những ý nghĩ khủng khiếp này, cô ấy sẽ bị dọa chạy.
An Diệc Diệp nhìn cảm xúc không bình thường trong ánh mắt anh, hơi nghi hoặc nhìn anh.
“Anh làm sao thế?”
Khúc Chấn Sơ lắc đầu, đè sự u tối trong ánh mắt xuống, hơi nhoẻn miệng cười: “Không sao.”
An Diệc Diệp đưa tay giữ chặt anh.
“Khúc Chấn Sơ, anh không thể tiếp tục cho người theo dõi em nữa.”
“Không được.”
Anh không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối.
An Diệc Diệp kinh ngạc nhìn anh.
“Nói như vậy, anh vẫn luôn cho người đi theo em, xem em đang làm gì, sau đó báo cáo với anh?”
Khúc Chấn Sơ biết An Diệc Diệp không bằng lòng, anh nhíu mày lại, trong lòng giãy dụa kịch liệt một hồi, cuối cùng gật đầu một cái.
“Đúng.”
An Diệc Diệp không dám tin nhìn anh: “Dù em không thích, cũng không được?”
“Không được.”
“Anh không tin em?”
Vẻ mặt Khúc Chấn Sơ lại giãy dụa.
“Anh muốn tin tưởng em…”
Nhưng mà không có cách nào.
An Diệc Diệp lại không hiểu, cô tránh khỏi tay Khúc Chấn Sơ.
“Em cho rằng anh đã khác trước kia, nhưng mà bây giờ em mới phát hiện, anh căn bản không hề thay đổi, thậm chí, anh còn ngày càng tệ hại hơn trước kia.”
Khúc Chấn Sơ nhíu chặt mày, nhưng không hề thả ra.