Chương
“Đúng vậy, tôi sẵn lòng dùng tính mạng của tôi để bảo vệ cô ấy.” Anh ta hơi nắm chặt nắm đấm, chắc như đinh đóng cột nói.
Bà Nguyễn chú ý tới động tác nhỏ của anh ta.
Bà ta có biết về tình cảm của Mai Ấn Cầm với Diệc Diệp.
Huống hồ trước kia, bà ta đã cho người điều tra rõ ràng tất cả mọi người.
Không ai thích hợp hơn người trước mắt.
Nghĩ đến dáng vẻ của Diệc Diệp trong bệnh viện, còn có những lời mà bác sĩ Trương vừa nói, bà Nguyễn lại càng giữ vững quyết định của mình.
“Như vậy cũng tốt, tôi muốn nhờ cậu giúp một chuyện.”
Mai Ấn Cầm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà ta.
“Yêu cầu của bà Nguyễn, tôi nhất định làm được.”
“Không phải tôi, mà là Diệc Diệp.” Bà ta chậm rãi cười một tiếng, nói: “Tôi hi vọng cậu có thể mang Diệc Diệp tạm thời rời đi một thời gian.”
Nhìn biểu tình khiếp sợ của Mai Ấn Cầm, bà ta đặt một chồng tài liệu chữa bệnh của Khúc Chấn Sơ ở trước mặt anh ta.
“Tình hình hiện tại của Khúc Chấn Sơ không thích hợp tiếp xúc với Diệc Diệp.”
Mai Ấn Cầm nhận lấy xem qua một chút, khiếp sợ nhìn tài liệu phía trên, sắc mặt dần cứng lại.
“Nhưng Diệc Diệp không muốn rời đi.”
Vừa rồi khi anh ta đưa vé máy bay ra, đã bị Diệc Diệp dứt khoát từ chối.
Nếu như cô ấy biết được bệnh tình của Khúc Chấn Sơ, thì với tính cách của cô ấy, Diệc Diệp sẽ càng không rời đi.
“Phía Diệc Diệp cứ để tôi giải quyết, cậu chỉ cần mang nó đi. Còn Khúc Chấn Sơ…”
Bà Nguyễn trầm ngâm một lát.”Tôi sẽ khiến cậu ta không thể tìm được hai người.”
Mai Ấn Cầm nhíu mày, suy tư lúc lâu, dứt khoát gật đầu:
“Được, tôi đồng ý với bà.”
An Diệc Diệp ở nhà họ Nguyễn hai ngày, cuối cùng được bà Nguyễn cho phép, mới có thể đi ra ngoài.
Cô vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Khúc Chấn Sơ đứng ở cổng.
Nhớ tới giọng điệu của Khúc Chấn Sơ ngày đó khi mình gọi điện thoại cho anh, An Diệc Diệp nhìn anh một cái, rồi không thèm để ý nữa.
“Diệc Diệp.”
Khúc Chấn Sơ chạy theo sau, kéo cô lại.
“Có chuyện gì không?” An Diệc Diệp dừng bước.
Âm thanh có chút lãnh đạm, khiến Khúc Chấn Sơ nhíu mày.
“Anh xin lỗi.”
Âm thanh của anh mềm nhũn, lần nữa thỏa hiệp.
An Diệc Diệp quay đầu nhìn anh: “Khúc Chấn Sơ, anh không thể lần nào cũng làm xong rồi lại đến xin lỗi đâu.”
Khúc Chấn Sơ lại kéo cô không buông
Một lát sau, mới thấp giọng nói: “Anh không thích em và Mai Ấn Cầm gần gũi nhau quá.”
“Em không hề, em chỉ mượn điện thoại của anh ấy.”