Chương
Bác sĩ Trương khó xử nói: “Thưa bà, đây là chuyện bí mật cá nhân của người bệnh, chúng tôi không thể tiết lộ.”
Bà Nguyễn đặt bút trong tay xuống, chậm rãi cười một tiếng.
“Dù ông không nói, chúng tôi cũng có rất nhiều phương pháp có thể tra ra được, chỉ có điều sẽ không có lợi gì với người nhà ông cũng như phòng khám tâm lý của ông.”
Bác sĩ Trương tái mặt, do dự một lát.
“Từ năm năm trước, cậu Khúc đã mắc bệnh về tâm lý, đã điều trị nửa năm, vốn đã chữa khỏi, nhưng gần đây lại chuyển biến xấu.”
Bà Nguyễn khẽ gật đầu, nhìn vẻ mặt không hề có chút rung động nào.
“Biểu hiện lâm sàng của bệnh này là gì? Có thể tạo thành tổn thương với người ta không?”
“Thích kiểm soát người khác, đa nghi, có thái độ hoài nghi với tất cả người và chuyện. Thời điểm nghiêm trọng…”
“Làm sao?”
Bác sĩ trương cúi đầu xuống, ông ta biết quan hệ giữa bà Nguyễn và Diệc Diệp, nếu như bà ta biết được bệnh của Khúc Chấn Sơ, có lẽ bà ta sẽ ngăn hai người gặp mặt.
Nhìn từ một góc độ khác, có một phương án điều trị phù hợp.
Nghĩ vậy, ông ta tiếp tục mở miệng.
“Cậu Khúc không thể khống chế hành vi của mình, sẽ gây ra tổn thương với người chung quanh, hiện tại đối tượng nguy hiểm nhất chính là cô An.”
Bác sĩ Trương lặng lẽ liếc nhìn bà Nguyễn, vội nói: “Nhưng mà loại bệnh này có thể chữa trị.”
“Nếu cô An có thể hợp tác, cô ấy có thể giúp cậu Khúc khôi phục.”
Bà Nguyễn hơi nhíu mày.
“Nhưng, như thế Diệc Diệp có thể sẽ bị thương.”
Thẩm Trình ở bên cạnh, nghe được điều này khẽ có phản ứng.
Dường như trong lòng đã đoán được sắp xếp tiếp theo của bà Nguyễn.
“Tôi biết rồi. Thẩm Trình, đưa ông ta trở về đi.”
Bà Nguyễn hất hất tay ra phía ngoài ra hiệu, lại nói: “Tôi nhớ Mai Ấn Cầm đã tới, thật sao?”
“Đúng thế.”
“Mời cậu ta tới một chuyến đi.”
Vừa rời khỏi phòng của Diệc Diệp, Mai Ấn Cầm đã được Thẩm Trình dẫn đến.
“Bà Nguyễn.”
Anh ta cẩn thận ngồi xuống một bên.
Đối với bà chủ nhà họ Nguyễn cao thâm khó dò, dù là Mai Ấn Cầm, cũng có chút bất an.
Bà Nguyễn liếc nhìn anh ta, rồi thản nhiên nói: “Cậu đã ở cô nhi viện Thần Hi thời gian bao lâu?”
“Ba năm, sau đó được công ty người mẫu mang đi.”
Bà Nguyễn gật đầu một cái, cẩn thận quan sát Mai Ấn Cầm trước mắt.
“Cậu rất quan tâm Diệc Diệp, cậu thích nó hả?”
Mai Ấn Cầm sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía bà Nguyễn, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống.