Chương
Khúc Chấn Sơ hơi cúi đầu xuống, khom lưng, tựa đầu mình lên bả vai của cô.
“Ừm, anh tin em.”
Anh hơi híp mắt, giống như đang nói với An Diệc Diệp, lại giống như đang nhắc nhở chính mình.
Nhắc nhở mình tỉnh táo một chút, không cần nắm quá chặt, bằng không người phụ nữ này sẽ bị dọa chạy.
Nhưng mà vừa nghĩ tới An Diệc Diệp có thể sẽ rời đi, anh lại càng thêm hốt hoảng.
Suy nghĩ trong lòng không ngừng lặp lại, biến thành một tuần hoàn ác tính.
An Diệc Diệp không hề phát giác ra cảm xúc của anh, vui vẻ dẫn anh đi tìm Mai Ấn Cầm.
Mai Ấn Cầm ngạc nhiên nhìn bọn họ, ánh mắt không ngừng đảo trên người Khúc Chấn Sơ.
“Hai người có chuyện gì thế?”
“Em muốn mang Khúc Chấn Sơ đến nói xin lỗi anh về chuyện lần trước.” An Diệc Diệp cười nói.
“Xin lỗi?”
Mai Ấn Cầm khiếp sợ nhìn bọn họ.
Anh nghĩ mãi không hiểu, Khúc Chấn Sơ lại có thể xin lỗi người khác?
Có điều ánh mắt Khúc Chấn Sơ đầy dữ tợn, nhìn thế nào, cũng không giống như là đến xin lỗi, ngược lại là đến giết người.
An Diệc Diệp đẩy đẩy Khúc Chấn Sơ bên cạnh, thấy anh không hề động, đành phải tiến lên trước.
Ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói: “Anh đã đồng ý với em.”
Lúc này, Khúc Chấn Sơ mới khẽ gật đầu, vươn tay về phía Mai Ấn Cầm.
“Lần trước, là tôi hiểu lầm.”
Mai Ấn Cầm khiếp sợ nhìn anh, lúc lâu sau mới vươn tay ra.
“Không sao…”
Anh ta ngập ngừng nói.
Cùng lúc đó, tay Khúc Chấn Sơ lập tức dùng sức lớn đến mức như muốn bóp nát tay Mai Ấn Cầm vậy.
Vẻ mặt Khúc Chấn Sơ hoàn toàn không có biểu lộ gì, chỉ có Mai Ấn Cầm mới biết được, rốt cuộc đối phương đã dùng sức lớn cỡ nào.
Anh ta thậm chí cảm giác nghe được âm thanh ken két truyền đến từ bàn tay mình.
Khúc Chấn Sơ không hề có ý định xin lỗi, mà thậm chí, muốn giết anh ta.
Một lát sau, Khúc Chấn Sơ mới như không có việc gì buông tay anh ta ra.
Quay đầu, giống như hoàn thành nhiệm vụ, hỏi An Diệc Diệp: “Chúng ta có thể đi về chưa?”
“Ừm.”
An Diệc Diệp khẽ gật đầu, vẫy vẫy tay với Mai Ấn Cầm: “Anh Mai, lần sau em lại đến thăm anh.”
Dứt lời, cô quay người rời đi.
Mai Ấn Cầm đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng bọn họ, hai mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn An Diệc Diệp đầy lo lắng.
Anh ta lại nhớ tới, tư liệu mà bà Nguyễn đã đưa cho mình.
Sẩm tối, An Diệc Diệp trở về nhà họ Nguyễn.
Cô còn chưa kịp ngồi xuống thì bà Nguyễn đã tìm tới cửa.