CHƯƠNG
Trời tờ mờ sáng, đôi mắt Sở Vĩnh Du khẽ mở, trong phòng bình tĩnh, không, nên nói có thể nhìn thấy một loại sắc thái vui vẻ.
“Chuyện này…quá kỳ lạ rồi đi.”
Sở Vĩnh Du ngồi thẳng người, cảm thấy có chút kỳ quái, gì đó với bà xã một lát, thực lực của mình lại gia tăng, hơn nữa thoáng chốc đã từ tầng thứ hai Đan Điền Cảnh, tăng lên đến cảnh giới tầng thứ bảy Đan Điền Cảnh, bước liền năm tầng, khiến anh thật sự có cảm giác nằm mơ.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ là tác dụng của nước bọt thần long trước đó, còn chưa hoàn toàn phát huy hết?”
Nói thì nói vậy, nhưng Sở Vĩnh Du lại cảm thấy không đúng, anh bây giờ, là đại cao thủ Đan Điền Cảnh, trong một đêm tăng năm cảnh giới lớn, nước bọt thần long có lẽ cũng không khoa trương như vậy đi.
Thực sự nghĩ không thông, Sở Vĩnh Du cũng lười suy nghĩ, tóm lại, thực lực gia tăng, chính là chuyện tốt, nghĩ nhiều vậy làm gì.
Đang muốn thức dậy, bỗng nhiên, đầu Sở Vĩnh Du dần cúi xuống, vì trên ga giường, có vài chấm đỏ, dường như, đang tản ra mùi máu.
Nhìn mấy chấm đỏ đó, mày Sở Vĩnh Du cau chặt lại, đồng trời trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Sao trên ga giường lại có máu?
Lập tức, một vấn đề sâu hơn xuất hiện, bà xã không ở bên cạnh, chẳng lẽ cả đêm không về?
Sau khi phát hiện Đồng Ý Yên ngủ ở phòng khác, Sở Vĩnh Du lại yên tâm, cũng không nghĩ quá nhiều, quấn ga giường vứt vào máy giặt giặt sạch.
Một lần kỳ dị gia tăng năm đại cảnh giới, tâm trạng anh đương nhiên cực kỳ tốt.
Đi xem con gái, ai biết Hữu Hữu đã tỉnh rồi, dáng vẻ lỗi lầm nhìn Sở Vĩnh Du, hai tay chà xát, cái đầu nhỏ rũ xuống.
“Ba, xin lỗi, con tè ra giường rồi.”
Sở Vĩnh Du thấy trên giường quả thực có vũng nước lớn, cười nói.
“Hữu Hữu không cần xin lỗi, ba lúc nhỏ cũng tè dầm, đợi con lớn là tốt thôi.”
Nghe thấy lời này, Hữu Hữu lập tức ngẩng đầu, đôi mắt to lấp lánh.
“Thật sao ba?”
“Thật đó, ba lừa Hữu Hữu lúc nào nào.”
Cô bé lập tức trở nên hoạt bát.
“Dạ dạ, đợi con lớn rồi thì nhất định sẽ không tè dầm nữa, con đi rửa mặt.”
Sắp trưa rồi, Đồng Ý Yên mới tỉnh dậy, duỗi cái eo lười biếng.
“Ô ~ giấc ngủ này thật thoải mái.”
“Thoải mái rồi thì dậy thôi, có thể ăn thẳng cơm trưa rồi, chúng ta ra ngoài ăn.”
Sở Vĩnh Du cười ha hả đứng ở cửa, Đồng Ý Yên quay đầu nhìn sang, đánh giá anh từ trên xuống dưới một phen.
“Gì vậy? Sao em cảm giác tâm trạng anh hôm nay rất tốt chứ?”
“Chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy em, tâm trạng đương nhiên tốt.”
Liếc trắng mắt, Đồng Ý Yên bắt đầu ngồi dậy.
“Hừ! Dẻo mồm.”