CHƯƠNG
Hai người ăn bữa cơm tây lãng mạn xong, Đồng Ý Yên tiếp tục bận rộn chuyện đấu võ, mà Sở Vĩnh Du, lại đến cứ điểm Tạc Thiên Bang, Huyết Cốt muốn gia nhập, là người theo mình sớm nhất, anh đường nhiên phải tới xem xem.
Vừa khéo là đi vào không bao xa đã nhìn thấy Phồn Hoa và Huyết Cốt.
“Đại nhân, sao người lại tới?”
Sở Vĩnh Du cười nói.
“Cậu vừa tới không lâu, tôi có thể không đến xem sao?”
Vừa nói ra câu này, Huyết Cốt nói không cảm động là giả, cũng vậy, Phồn Hoa cũng rất may mắn với cách làm của mình, Huyết Cốt là một trong bốn thủ hộ của Sở Vĩnh Du, về tình cảm và những phương diện khác, không chỉ cô ta, rất nhiều người đều không cách nào so sánh, còn may cô ta cũng hoàn toàn đối đãi với Huyết Cốt như người nhà.
“Đại nhân, bang chủ đang dẫn tôi làm quen nơi này.”
“Ừ, vậy hai người tiếp tục đi, thấy cậu có thể thích ứng, tôi yên tâm rồi.”
Nói xong, nhìn sang Phồn Hoa nói.
“Phồn Hoa, Khổng Lưu nói với cô rồi chứ?”
Phồn Hoa gật đầu.
“Đã nói rồi, tôi đã phong bế trường đấu võ phía đông rồi, anh Sở, anh muốn đến lúc nào cũng không thành vấn đề.”
Lại nói vài câu, Sở Vĩnh Du đến trường đấu võ phía đông, được cải tạo từ một xưởng rất rộng trước đây.
Vào rồi, Khổng Lưu đang đợi bên trong.
Tình huống hiện tại có thể nói Sở Vĩnh Du đã không còn địch thủ, nhưng là võ giả, muốn tiến bộ, thì phải tìm cường giả cọ xát, hoặc là chiến đấu, cho nên, Khổng Lưu chính là một vị giáo luyện rất tốt.
“Thiếu chủ!”
Khổng Lưu cung kính nói xong, bỗng nhiên sững sờ, mặt đầy chấn động.
“Thiếu chủ, người…thực lực của người…”
Sở Vĩnh Du lại có chút đắc ý, vì ở lãnh thổ nước R, chuyện có thể khiến Khổng Lưu chấn động dường như đã không còn.
“Ừ, gia tăng một chút.”
Một chút? Khổng Lưu thật sự cũng cho rằng mình cảm ứng nhầm rồi, trong một đêm, thực lực lại tăng nhiều như vậy, dù là Huyền Hoàng Tinh cũng không có thứ gì thần kỳ như thế.
“Thiếu chủ không hổ là người sở hữu nhẫn Vũ Lam, thật sự là tạo hóa của trời đất, Khổng Lưu kính phục.”
Đã là sự thực rồi, Khổng Lưu cũng không nói gì nữa, huống hồ thực lực của Sở Vĩnh Du gia tăng càng nhanh, đối với người ủng hộ như gia tộc Khổng thị bọn họ đương nhiên là chuyện tốt trong chuyện tốt, cầu còn không được đâu.
“Ừ, chuẩn bị chiến đấu đi.”
Giờ khắc này, trong mắt Sở Vĩnh Du bạo phát ý chí chiến đấu trước nay chưa từng có, bản thân hiện tại đã là võ giả tầng thứ bảy đan điền cảnh, chỉ cần thêm một khoảng thời gian nữa bước vào tầng cấp sau đó, vậy anh tất nhiên sẽ đi Cửu Long Vực một chuyến, cứu sư phụ Vô Phong Tử ra.
“Thiếu chủ, tôi sẽ khống chế cảnh giới của mình ở trình độ giống với người.”