CHƯƠNG
“Dừng tất cả động tác đang tiến hành hiện tại một tháng, sau đó chuyển sang gia tăng tiến hành nơi ẩn mật, chuyện này liên quan tới việc chúng ta có thể quay về Huyền Hoàng Tinh hay không, hơn nữa sau khi quay về, không ở trong động dân nghèo nữa, đồng thời tổ chức tất cả lực lượng, tiến hành điều tra tất cả phương vị của việc vây diệt nhà họ Giả lần này, ta muốn biết, nước R làm sao diệt nhà họ Giả.”
“Vâng!”
Một tuần trôi đi, cuộc sống của Sở Vĩnh Du ở tỉnh thành đơn giản lại không mất đi vui thích.
Ban đêm, sau khi Hữu Hữu ngủ say, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên vào game Truyền Nhân Của Rồng.
Như mọi khi, Đồng Ý Yên tìm kiếm đủ trò vui trong game, Sở Vĩnh Du, vẫn vào sàn đấu, bắt đầu chỉ đạo người mới.
Lần này, không gặp phải người của Mê Vụ các, cả tuần nay Sở Vĩnh Du không lên game, đối phương hẳn đã từ bỏ rồi.
Sau khi chỉ đạo khoảng hơn bốn tiếng, Sở Vĩnh Du liền offline.
Vừa khéo, bà xã Đồng Ý Yên ngồi ngay cạnh cũng lấy được hồn khôi.
“Gì? Hôm nay sao em sớm vậy?”
Đồng Ý Yên cười hì hì.
“Thư Di hẹn em và mấy cô gái đến hộp đêm chơi, thả lỏng một chút.”
Thì ra là vậy, Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Ừ, vậy chơi vui vẻ chút.”
Có người của Khổng Lưu âm thầm bảo vệ, phương diện an toàn đương nhiên không cần lo lắng, huống chi Đồng Ý Yên hiện tại, tốt xấu gì cũng là Tiên Thiên võ giả, hơn nữa còn là Tiên Thiên võ giả đã nuốt nhiều Long Mễ như vậy, bản thân vốn đã có chút năng lực tự bảo vệ, chỉ có thể nói, Tôn Vô Cực lần đó, quả thực là ngoài ý muốn.
Đồng Ý Yên đi rồi, Sở Vĩnh Du đầu tiên lên lầu xem con gái một cái, cô nhóc một tay còn chống cằm, ngủ vô cùng ngon, khẽ mỉm cười, xuống lầu đến phòng khách, mở tivi bắt đầu xem.
Chỉ nửa tiếng đồng hồ, vang lên tiếng cửa phòng mở ra, Sở Vĩnh Du buồn bực, quay đầu nhìn sang, phát hiện bà xã Đồng Ý Yên lại quay về.
“Xảy ra chuyện gì sao bà xã? Sao em lại về rồi?”
Đồng Ý Yên bước nhanh về phía Sở Vĩnh Du, nói.
“Em bỗng nhiên nhớ anh, mau yêu em, sau đó em lại đi.”
Hử? Yêu cầu thế này, là một người đàn ông thì không thể không thỏa mãn còn tính là đàn ông không, Sở Vĩnh Du lập tức ôm Đồng Ý Yên lên.
Mưa gió qua đi, Đồng Ý Yên vừa mặc quần áo, vừa nhìn Sở Vĩnh Du nằm nhắm chặt hai mắt trên giường, mắt tản ra dịu dàng.
“Xin lỗi anh Sở, em biết anh là một người đàn ông hoài cổ, cũng biết anh một lòng một dạ với chị dâu, cho nên em chỉ có thể thông qua cách này, thật sự xin lỗi, có lẽ tương lai, anh sẽ biết chân tướng, hoặc có lẽ, anh vĩnh viễn cũng không thể biết.”
Đợi nói xong, bóng dáng dung mạo Đồng Ý Yên bỗng biến đổi, lập tức biến thành dáng vẻ Jessica.
“Ký ức thức tỉnh lần này, em cuối cùng hiểu rõ trách nhiệm của mình là gì, anh Sở, thành tựu của anh, không chỉ như vậy.”
Jessica đi rồi, khoảng bốn giờ đêm, Đồng Ý Yên mới có chút men say về nhà, nhìn thấy Sở Vĩnh Du nằm trên giường, ngửi mùi rượu xen lẫn mùi thuốc trên người, cô thực sự buồn ngủ đến lười tắm rửa, cuối cùng lựa chọn ngủ phòng khác.