Bạn Học Thẩm

chương 40

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: JingJing

Khi Thường Đình trở về, Thẩm Đàm vẫn còn đang ngủ.

Thời gian anh tự bế vẫn luôn đắm chìm vào thế giới của mình, cứ tự nhiên buông thả.

Sống phóng túng và ngủ, trong đó ngủ chiếm nhiều nhất.

Mỗi lần thế này, Đa Quả cũng sẽ bị ngắt sóng, ai cũng đừng hòng gọi anh dậy.

Thường Đình ra bên ngoài quan sát vị trí tầng lầu và cửa sổ, rồi trở về phòng tìm công cụ, nhìn thấy cái thang cao khoảng mét ở trong góc bèn khiêng chút đồ rồi cô leo lên cầu hai.

Sau khi kế hoạch xong xuôi, Thường Đình bắt đầu hành động khuân đồ.

Mặc dù hơi trắc trở nhưng xem như vẫn thuận lợi đem đồ chuyển đến dưới cửa sổ, khi dọn cây thang có hơi phiền phức, tay cô lôi kéo bị đau cả lên.

Thường Đình ngẩng đầu nhìn khoảng cách trước mặt, trong lòng thầm nhủ bạn học Thẩm leo lên phòng cô như thế nào vậy.

Cô đỡ cây thang bò lên, đưa tay lặng lẽ mở cửa sổ ra.

Cảm ơn trời đất, bạn học Thẩm không có cài đặt thiết bị chống trộm, cũng không khóa trái cửa sổ, nếu không thì cô đành bó tay rồi.

Tốn sức đẩy cửa sổ ra, dùng hết lực bò lên bệ cửa sổ, Thường Đình sau khi nhảy xuống mới thở phào nhẹ nhõm, giơ tay kéo rèm cửa sổ lên, ngửi thấy trong phòng toàn là mùi rượu.

Trong phòng có ánh nắng khe khẽ lọt vào, Thường Đình nhờ vào ánh sáng này mà nhìn thấy Thẩm Đàm quen thuộc nằm trên giường ngủ.

Trạng thái anh không tốt làm, vẻ mặt suy sụp.

Khi ngủ chân mày còn nhíu lại khiến người ta thấy anh đang băn khoăn trăn trở.

Thường Đình nhìn thấy những lon bia nằm vất vưởng dưới chân, rồi nhìn Thẩm Đàm đang ở trên giường, chợt khẽ thở dài.

Bởi vì Thẩm Đàm đã cất Đa Quả đi nên sau khi Thường Đình đi vào cũng không có báo động.

Cô hạ rèm cửa sổ xuống, rón rén đi tới mép giường, đưa tay khẽ sờ tràn của Thẩm Đàm.

Xác nhận đối phương không có bị ốm thật, trong lòng cô mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Mùi rượu khiến cô hít thở nhẹ đi, cô nhìn xung quanh căn phòng một vòng có những dòng chữ loạn xạ.

Máy tính vẫn còn đang trong trạng thái chờ, Thường Đình không lục lọi lung tung, chỉ thu dọn qua loa trên đất, cầm những lon bia đi ra rồi xuống lầu bắt đầu nấu cơm.

Nhìn dáng vẻ anh ở trong phòng cũng biết mấy ngày qua người này chẳng ăn gì cả.

Thường Đình hơi tức giận nhưng chỉ là do bất đắc dĩ.

Thẩm Đàm ngủ không yên giấc lắm.

Trong giấc mơ có quá nhiều chuyện phiền lòng khiến anh càng nhíu chặt mày.

Có lúc người ta gặp chuyện quá bi thương trong giấc mơ, sẽ khó thở khóc nấc lên, giống như có một tảng đá đang đè nặng vậy, từ từ ngạt thở.

Anh bỗng nhiên bừng tỉnh, khóe mắt chợt có một hàng nước mắt, kinh ngạc nhìn trên nóc nhà.

Thường Đình vẫn luôn ở bên cạnh bàn nói: “Tỉnh rồi?”

Thẩm Đàm giống như gặp quỷ nhìn sang nơi phát ra giọng nói.

Anh ngồi dậy từ trên giường, cau mày nhìn Thường Đình đang khoanh tay trước mặt.

Cô gái hất cằm với anh, giọng nói đanh thép không cho từ chối: “Cơm tối xong rồi, xuống ăn cơm đi.”

Thẩm Đàm giơ tay vò đầu, đôi mắt chua xót hiện đầy tơ máu.

Anh nhìn Thường Đình, giọng khàn khàn nói: “Cậu vào bằng cách nào?”

Thường Đình hừ một tiếng, nhìn sang cửa sổ bên kia: “Cậu dạy tớ.”

Thẩm Đàm nhìn theo ánh mắt của cô, nhíu mày.

Thường Đình đứng dậy đi về phía anh.

Thẩm Đàm nâng mắt.

“Tớ đã lấy chìa khóa của phòng cậu rồi, đề phòng cậu lại giam mình cả ngày uống rượu chơi đùa ngủ vô tội vạ, buông thả bản thân.

Không đau dạ dày sao? Xuống dưới ăn cơm đi, nếu cậu không xuống thì tớ sẽ bưng lên ép đút cậu ăn.”

Thường Đình nói với vẻ mặt chân thành, không giống như nói giỡn.

Cô đến mép giường, vươn tay về phía Thẩm Đàm mà anh không hề né tránh.

Thường Đình sờ trán của anh nói: “Không có bệnh thật sao?”

Tròng mắt Thẩm Đàm khẽ rưng rưng.

Anh xin nghỉ bệnh, mặc dù Thường Đình nhìn thấy người, không phát hiện ra điều khác thường, nhưng lại muốn nghe Thẩm Đàm tự mình nói ra đáp án phủ nhận này.

Thường Đình hy vọng anh khỏe mạnh, không bệnh tật đau ốm.

Thẩm Đàm nói: “Lát nữa tớ xuống.”

Thường Đình thở phào nhẹ nhõm, thu tay về đi ra ngoài: “Đã hứa rồi nhà, cậu đừng có nghĩ đợi tớ đi rồi sẽ khóa cửa không xuống, tớ đã tìm được cách rồi.”

Thẩm Đàm đưa mắt nhìn cô đi ra ngoài, mặt không đổi xuống giường đi tới bên cửa sổ, kéo rèm lên nhìn cửa sổ đã bị mở toang, chợt thấy cây thang dựng ở bên dưới.

Lấy cách này để đi lên, thật là làm khó cô gái nhỏ rồi.

Thẩm Đàm hít thật sâu rồi thở dài, đến nhà vệ sinh để làm mình tỉnh táo chút.

Lúc anh xuống lầu trên tóc còn dính vài giọt nước, trong mũi nghe thấy hương thơm của đồ ăn khiến cơ thể anh có phản ứng vô cùng thành thật.

Rõ ràng cảm thấy rất đói bụng.

Thường Đình ngồi bên cạnh bàn, thấy Thẩm Đàm xuống lầu bèn bĩu môi tỏ ý anh ngồi đi.

Thẩm Đàm đi lên trước, khi ngồi xuống anh nói: “Đây là nhà tớ.”

“Tớ biết.” Thường Đình nói: “Nhưng không phải cậu cho tớ chìa khóa sao?”

Thẩm Đàm vô cảm nhìn cô: “Đó là sợ cậu một mình chết đói ở bên ngoài.”

“Cậu có thể nhờ Đa Quả mở cửa cho tớ bất cứ lúc nào.” Đôi mắt Thường Đình trong veo nhìn anh: “Không cần phải đưa chìa khóa cho tớ.”

“Phiền.” Thẩm Đàm cười lạnh: “Sao tớ có thời gian nhìn xem cậu có ở bên ngoài hay không.”

“Không cần cậu để ý, chỉ cần nhờ Đa Quả là được.” Thường Đình vuốt chìa khóa trong tay cười nói: “Chuyện như vậy đối với cô ấy đơn giản như trở bàn tay ấy, huống chi Đa Quả cũng không thể đeo chìa khóa lên cổ của Tiêu Xanh.”

“Cậu muốn đưa chìa khóa này cho tớ mà thôi.”

Thường Đình nhìn thẳng vào mắt anh, khẽ nói: “Bạn học Thẩm, cho tớ chìa khóa chính là cậu muốn tớ đi vào.”

Người vốn rất thông minh, nhưng vào một lúc nào đấy lại tỏ ra ngốc nghếch.

Thẩm Đàm cúi đầu, tránh ánh mắt nhìn thẳng đó, im lặng ăn.

Thường Đình nói: “Nhiều ngày lắm rồi, ngày mai cậu đến trường với tớ được không.”

Thẩm Đàm: “Không đi.”

“Vậy cho cậu một ngày nữa, hôm sau đi.” Thường Đình chống cằm nháy mắt nhìn anh, nửa đùa giỡn nói: “Cậu không đi học, tớ bị Tô Vi và Lục Hoài liên kết bắt nạt thì phải làm sao đây?”

“Vậy thì cậu bắt nạt lại.” Thẩm Đàm vẫn luôn cụp mắt, tránh ánh mắt của cô.

“Ăn cơm đi, xem cậu kìa, mấy ngày nay chẳng ra làm sao cả, ngay cả mì gói cũng không ăn mà chỉ lo uống bia?” Thường Đình giơ ngón tay chỉ tủ lạnh nói: “Tớ vứt hết mấy lon bia ở bên trong rồi.”

Thẩm Đàm: “…”

Anh nâng mắt nhìn Thường Đình, ánh mắt lạnh lùng, Thường Đình lại không hề e sợ nói: “Tớ có thể đền tiền, nhé.”

Cô đặt đồng trên bàn rồi đẩy qua.

Sớm đã có chuẩn bị.

Thẩm Đàm tức tối trong lòng như không thể làm gì với cô cả.

“Tớ không thiếu tiền.” Anh lạnh lùng nói.

“Vậy xem như cậu không truy cứu.” Thường Đình chớp mắt, vui vẻ cất đồng vào túi.

Thẩm Đàm mặc kệ cô, vẫn còn đang ăn cơm.

Buông thả mấy ngày nay, cuối cùng dạ dày anh cũng được ăn bữa cơm ấm áp khiến Thẩm Đàm cảm thấy thoải mái.

Sau khi cơm nước no say bèn bắt đầu ghét bỏ mùi trên người mình.

Thẩm Đàm đứng dậy rời đi, Thường Đình vội hỏi anh: “Cậu đi đâu?”

“Tắm.” Thẩm Đàm nói.

Thường Đình ồ một tiếng, lúc này mới yên tâm: “Nên tắm thật, mùi rất khó ngửi.”

Thẩm Đàm nghe xong khóe mắt khẽ nâng lên, sắc mặt khó coi.

Anh đi lên lầu, Thường Đình ở dưới lầu dọn dẹp tàn cuộc.

Sau khi bận rộn trong nhà bếp một lúc cũng không thấy Thẩm Đàm xuống.

Thường Đình cầm thức ăn cho mèo ra ngoài cửa chọc Tiêu Xanh, thấy nó ăn xong mà vẫn chưa thấy người đâu, không phải người này lại nhốt mình trong phòng nữa đấy chứ?

Thường Đình vội chạy lên lầu, vừa mới quẹo qua thì đụng Thẩm Đàm đang đi xuống.

Trong mũi ngập tràn hương thơm sữa tắm, Thẩm Đàm duỗi tay vịn bả vai cô, đề phòng cô bị ngã sấp xuống.

“Chạy làm gì?” Thẩm Đàm nói.

Thường Đình nhìn anh, che lỗ mũi bị đụng trúng nói: “Sợ cậu tự bế giam mình trong phòng nữa.”

Thẩm Đàm khẽ hừ, vòng qua cô đi xuống lầu.

Thường Đình đỡ tay vịn nhìn anh rồi đuổi theo nói: “Cậu không vui, mọi người cũng rất sốt ruột, nhưng ngay cả cơ hội chọc cậu vui cũng không cho.”

Giọng nói Thẩm Đàm nhẹ nhàng: “Tớ không cho sao?”

Thường Đình đưa tay chọc chọc sau lưng anh, phồng má nói: “Vậy cũng không thể không ăn cơm, còn uống say mèm nữa!”

“Tớ không có.” Thẩm Đàm nói.

Anh xoay đầu nhìn Thường Đình với vẻ mặt “cậu đang nói xạo”, không khỏi tức cười nói: “Một ngày ba lon tính là say mèm gì chứ?”

Thường Đình trợn mắt nhìn anh: “Còn một ngày ba lon? Tớ không nhìn thấy lon bia trong phòng cậu sao?”

Thẩm Đàm nhún vai: “Một bữa cơm ba lon.”

“E là một ngày phải sáu bữa cơm đó!” Thường Đình tức giận nghiến răng.

“Không có.” Thẩm Đàm nói thật, anh cười như không cười nhìn Thường Đình: “Cơm tối lúc nãy là bữa ăn đầu tiên.”

“Ăn uống không quy luật có hại cho sức khỏe, đau dạ dày rất khó chịu.” Thường Đình tức giận nhìn anh: “Không vui cũng đừng trút giận lên cơ thể mình.”

Cô dừng một chút, nói tiếp: “Người cậu không muốn gặp lại đang nằm trong bệnh viện, cậu muốn mình cũng bị bệnh gặp mặt trong bệnh viện sao?”

Trong khoảnh khắc đó, anh lại bị thuyết phục bởi lời nói của Thường Đình.

Anh dời tầm mắt đi đến tủ lạnh.

Bởi vì cách âm rất tốt nên hai người trong nhà không biết bên ngoài đang mưa.

Mưa phùn thổi theo chiều gió tạt lên cửa sổ.

Tiêu Xanh đang ngồi bên cửa sổ vừa liếm móng vuốt.

Thường Đình nhìn Thẩm Đàm đang lục lọi, cô nói: “Có Đa Quả ở đây, chắc cậu cũng biết tớ nghe thấy rồi.”

Thẩm Đàm đáp ừ, nghe không ra cảm xúc.

“Nhưng nếu cậu không muốn tớ biết những chuyện này, chắc chắn tớ sẽ không biết được.” Thường Đình nói tiếp: “Nhưng cậu không giống tớ.”

Thẩm Đàm nhìn đồ trong tủ lạnh, không lên tiếng.

Sau khi Thường Đình biết những quá khứ của Thẩm Đàm, nỗi nghi ngờ chất chứa trong lòng bấy lâu nay đã được giải thích.

Vào lúc họ quen biết nhau, tại sao Thẩm Đàm lại vô số lần đưa tay ra giúp đỡ cô.

Bởi vì họ có hoàn cảnh gia đình giống nhau.

Chắc Thẩm Đàm cũng đã nhận ra điều này.

Nói thật khi biết được chân tướng, trong lòng Thường Đình hơi buồn, khó chịu bởi vì không phải bạn học Thẩm vừa gặp đã thích cô nên mới như vậy.

Nhưng thế gian rộng lớn biển người mênh mông, vừa gặp đã yêu sao lại dễ dàng như thế.

Thường Đình nói Thẩm Đàm không giống cô là đúng.

Cô không có tự nhốt mình mà được bạn bè bên cạnh cứu vớt, ngược lại còn chủ động từ bỏ bà Bạch, vạch rõ giới hạn.

Nhưng Thẩm Đàm lại đang tìm kiếm sự công nhận của chú ruột.

Trong lòng anh vẫn luôn khao khát sự xuất hiện của cha mẹ, cũng xem người đàn ông kia như cha mình mà sùng bái.

Toàn bộ cố gắng thời thiếu niên của anh, cũng đều vì sự thừa nhận của người được xưng là cha đó.

Cho dù cuối cùng chứng minh anh đã bị Thẩm Xước chơi đùa, nhưng những năm đó sự quan tâm và nỗ lực của Thẩm Xước đối với anh đã để lại ấn tượng rất sâu sắc, khiến anh vừa yêu vừa hận.

Tâm nguyện muốn được công nhận có phần chấp nhất này của Thẩm Đàm, cũng bởi vì biến cố của Thẩm Xước mà trở nên vừa buồn cười vừa khôi hài.

Điều này khiến anh không thể tha thứ cho Thẩm Xước, nhưng cũng tự nhốt chính mình.

Thường Đình nhẹ nhàng ung dung từ bỏ được, nhưng Thẩm Đàm không thể buông xuống.

Hơi lạnh trong tủ lạnh phà vào mặt, khiến anh hoàn hồn lại, đôi mắt chua xót cảm nhận được hơi lạnh.

Thẩm Đàm yên lặng một lúc, chẳng lấy gì cả rồi đóng cửa tủ lạnh lại, xoay người nhìn Thường Đình.

Anh lạnh nhạt nói: “Tớ biết chúng ta không giống nhau, nhưng tớ chưa từng hiểu lầm gì cả.”

Hai người lại bắt đầu ăn ý.

Thường Đình nở nụ cười: “Cậu thông minh như vậy, đương nhiên không có hiểu lầm.”

Đó chính là hiểu lầm tình cảm của Thường Đình đối với bà Bạch.

Anh cũng không nghĩ rằng Thường Đình giống mình sẽ theo đuổi sự công nhận của mẹ.

Ban đầu anh đã biết, Thường Đình không hề cần chuyện thừa nhận này, ngược lại bà Bạch luôn mong chờ sự chào đón của con gái.

Thường Đình nhìn Thẩm Đàm nói: “Phó Hiên nói với tớ, giọng của Đa Quả là của mẹ cậu, cậu biết không?”

“Đó không phải là bà ấy, là Đa Quả.” Thẩm Đàm trả lời.

“Chẳng qua cha mẹ của cậu không còn kịp nữa, không bày tỏ không có nghĩa họ không thương cậu.” Thường Đình nói: “Thứ cậu để ý, chính là sự bầu bạn của họ.”

Thẩm Đàm cười lạnh: “Ông ấy chỉ yêu mẹ của tớ thôi.”

Thường Đình nhớ tới chuyện của cha anh, không khỏi khó chịu nhưng không thể nào phản bác.

“Chẳng qua người ông ấy yêu nhất là mẹ cậu, nhưng không có nói không thương cậu.” Cuối cùng Thường Đình suy nghĩ nói vòng trở lại.

Thẩm Đàm chớp mắt nhìn cô, đôi mắt sâu thẩm.

Thường Đình khẽ nói: “Vả lại cậu cũng đừng quan tâm mình có độc nhất vô nhị trong lòng họ không, bởi vì sự tồn tại của cậu chính là duy nhất trong lòng người khác.”

Thẩm Đàm: “Người khác?”

Thường Đình lẳng lặng nhìn anh nói: “Tớ.”.

Truyện Chữ Hay