Editor: JingJing
“Trong lòng tớ cậu có sự tồn tại như thế.”
Lúc này Thường Đình không chút sợ hãi, nói hết tâm tư suy nghĩ trong lòng cho người trước mặt.
Thẩm Đàm không thể né tránh được ánh mắt đó, đôi mắt trong veo chỉ phản chiếu hình ảnh của một mình anh, đúng như lời cô nói.
Không gian tĩnh mịch yên lặng tràn ngập căn phòng.
Thẩm Đàm cảm thấy những tâm tư phiền muộn của mình vào lúc này đã được bình ổn lại.
Thường Đình bình tĩnh nhìn Thẩm Đàm, gương mặt trắng nõn lại khe khẽ ửng hồng.
Rất nhanh cô không chịu nổi nữa, giả vờ như đi tìm đồ rồi xoay người tránh Thẩm Đàm, đến cạnh ghế sofa cầm áo khoác lên.
“Nói xong rồi, ngày mai đến trường với tớ, cùng lắm thì để cậu chơi thêm một ngày thôi.” Cô mặc áo khoác, nghiêm túc nói: “Tớ về nhà trước.”
Thẩm Đàm bật cười: “Phải đi à?”
Vẻ mặt Thường Đình nghiêm túc gật đầu lia lịa.
Được.
Thẩm Đàm dựa vào cạnh bàn, đã khôi phục lại dáng vẻ cà lơ phất phơ, nhướng mày nhìn ngoài cửa, ý bảo cánh cửa ở ngay bên cạnh cô.
Thường Đình tức giận đeo cặp da mở cửa.
Cửa vừa mở đã nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài.
Mưa gió bão bùng, có vài giọt mưa tạt lên mặt cô, lạnh lẽo khiến Thường Đình không nhịn được khẽ nâng khóe mắt lên.
Vào lúc cô đang lúng túng thì nghe người phía sau khẽ nói: “Đừng đi.”
Thường Đình quay đầu lại, va phải ánh mắt sâu thẳm kia, nghe Thẩm Đàm lên tiếng: ‘Trời mưa.”
“Vì trời mưa đó nha.” Thường Đình lẳng lặng quay về, để cặp da xuống.
Thẩm Đàm giơ tay tắt đèn, căn nhà chợt tối om.
Nhờ vào màn hình máy tính còn đang sáng mà có thể nhìn thấy bên chân của Thường Đình.
“Đi ngủ sớm chút.” Anh nói.
Thường Đình vừa ngồi xuống ghế sofa, nhìn thấy Thẩm Đàm đang định đi lên lầu, đột nhiên cất tiếng gọi anh lại: “Thẩm Đàm.”
Thẩm Đàm dừng bước, không quay đầu lại.
Thường Đình nói: “Cảm ơn cậu đã thực hiện nguyện vọng ngày sinh nhật của tớ.”
Sau một lúc, cô mới nghe thấy Thẩm Đàm ừ một tiếng, sau đó cất bước lên lầu.
Thường Đình nằm trên ghế sofa mềm mại, ngáp một cái rồi đắp chăn lên và ngủ thiếp đi.
Lúc này cô vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng Thẩm Đàm ở trên lầu lại vô cùng tỉnh táo.
Trong phòng vắng lặng.
Thẩm Đàm nằm trên giường một lát bèn ngồi dậy, anh đi qua kéo rèm cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, mặc cho gió lạnh mang theo cơn mưa phùn nhẹ nhàng ùa vào.
Anh bật đèn quét dọn căn phòng, nhặt những lon bia còn sót lại, đồ trên bàn cũng sửa sang lại đàng hoàng.
Động tác của Thẩm Đàm rất chậm, nhưng gọn gàng ngăn nắp.
Sau khi quét dọn xong, anh mới nằm trên giường nhắm mắt đi ngủ.
Chẳng qua trong giấc mơ vẫn không yên ổn.
Bị kìm hãm trong những cơn ác mộng lặp đi lặp lại, giấc ngủ ngắn ngủi khiến anh tỉnh dậy từ rất sớm.
Bình minh ngoài cửa sổ kèm theo cơn mưa lất phất, loáng thoáng có thể cảm nhận ánh mặt trời đang từ từ nhô lên.
Thẩm Đàm nhớ tới lời nói trước đó của Thường Đình, bèn ngồi dậy rời giường.
Sau khi đồng hồ báo thức vang lên, Thường Đình rất nhanh tỉnh lại.
Cô rửa mặt sửa soạn xong rồi đi lên lầu tìm Thẩm Đàm.
Gõ cửa một cái nhưng không có phản ứng gì, nghĩ rằng Thẩm Đàm còn chưa thức nên mở cửa đi vào.
Trong căn phòng yên ắng không có ai, từ cửa sổ rộng mở kia có thể ngửi thấy không khí mưa rơi vào đêm qua.
Thường Đình tìm khắp căn phòng nhưng vẫn không thấy Thẩm Đàm, cô sợ hãi xuống lầu tìm một vòng ở ngoài nhà nhưng vẫn chẳng thấy ai.
Thường Đình không nhịn được hỏi Đa Quả: “Cậu ấy đâu?”
Đa Quả: “Sáu giờ đã ra ngoài.”
Thường Đình: “…”
Không phải là lâm trận bỏ chạy đó chứ? Cố ý né tránh cô?
Thường Đình hỏi: “Cậu ấy đi đâu?”
Đa Quả: “Cậu ấy tắt hệ thống theo dõi, nên không thể nào biết được.”
Thường Đình hơi nản chí đá cục đá ven đường.
Mất mát đeo cặp da đi xuống chân núi, một thân một mình đến trường.
Lúc rạng sáng đã ngừng mưa, nhiệt độ vào sáng sớm tương đối thấp, Thường Đình phải về nhà đổi sang áo khoác.
Cô trở về thay quần áo xong, khi vươn tay đẩy cửa ra thì nhìn thấy chàng trai đang đứng đợi ngoài cửa.
Thường Đình nhìn anh, tức giận nói: “Cậu ở đây làm gì?”
Thẩm Đàm cầm hai phần bữa ăn sáng nói: “Đợi cậu.”
“Cậu làm gì mà sáng sớm đã bỏ đi, bỏ rơi tớ một mình, tớ còn nghĩ cậu chê tớ phiền nên mới bỏ chạy.” Thường Đình tức giận đi qua, đưa tay nhận lấy túi đồ ăn trong tay anh.
Thẩm Đàm bật cười: “Sợ cái gì.”
Thường Đình tức giận nói: “Còn không phải sợ cậu đi sao?”
“Không đi.” Thẩm Đàm nói xong bèn quay đầu đi về trước.
Thường Đình lo ăn không để ý đến anh.
Hai người cùng nhau đến trường, trên đường có không ít người nhìn thấy Thẩm Đàm bèn tỏ vẻ kinh ngạc, tin tức Thẩm Đàm đến trường cùng với Thường Đình đã lan truyền khắp nhóm lớp.
Dù sao hai người họ cũng không ở trong này, thuận tiện cho những người khác buôn chuyện.
“Thẩm Đàm đến trường, Thẩm Đàm đến trường rồi!”
“Cậu ấy hết bệnh rồi?”
“Đi cùng với Thường Đình? Hai người vừa cười vừa nói chuyện, tớ gato quá đi!”
“Hai người ở bên nhau từ khi nào?”
“Không phải đã quen nhau từ lâu rồi sao?”
“Sao tớ không nghe thấy tin chính xác nào cả vậy?”
“Có phải còn thiếu bước nào không? @Dư Mai.”
Dư Mai:???
Vì vậy đề tài này lại rẽ sang hướng khác.
Từ trước đến nay Thẩm Đàm ở trong lớp rất ít nói, cũng lười quan tâm đến người khác, những người gan dạ tinh thần thép chủ động bắt chuyện cũng rất ít được anh đáp lại.
Anh chỉ làm chuyện của mình, mặc dù vô cùng kiêu ngạo nhưng thành tích của anh lại khiến cho rất nhiều người không thể không phục.
Hôm nay đúng lúc kết quả được công bố, trong khoảng thời gian một tuần Thẩm Đàm lơ là, vị trí thứ nhất bất ngờ lọt vào tay của Thường Đình.
Thường Đình lấy lại vị trí thứ nhất từ sau khi chuyển trường, không khỏi cảm thán.
Cô nhìn Thẩm Đàm ở bên cạnh nói: “Tâm trạng của cậu thế nào?”
Thẩm Đàm lười biếng nói: “Bình thường thôi.”
Thường Đình nhìn anh chớp mắt, híp mắt nở nụ cười: “Vậy cứ tiếp tục duy trì thế này, để tớ được hạng nhất thêm nhiều lần nữa…”
Thẩm Đàm: “…”
Thời gian thi tốt nghiệp càng tới gần, mỗi ngày nhà họ Thẩm truyền tin tức đến cũng nhiều.
Mặc dù Thẩm Đàm có nghe nhưng vẫn không chịu đi gặp người.
Từ sau khi bị Thường Đình kéo từ trong nhà ra ngoài, tuy anh không tự bế nhưng lại càng thêm lạnh lùng quái đản.
Có một số người tinh thần thép trong trường thấy anh khó chịu còn cố gắng trêu chọc, kết quả Thẩm Đàm không khiêm tốn giống như trước mà còn phẫn nộ lại.
Người kiếm chuyện bị đánh đến mắt nổ đom đóm, chán nản vì bị thua.
Trước kia Tam Trung và Thiên Lập thường xuyên hẹn đánh nhau, kết quả lần này khi họ đánh nhau lại trùng hợp gặp Thẩm Đàm và Thường Đình từ trường đi ngang qua.
Thẩm Đàm không nhìn thẳng về trước, Thường Đình ở bên cạnh nghịch điện thoại đang trả lời tin nhắn, bị một người trong nhóm đụng trúng, do giật mình nên điện thoại cũng rớt xuống đất văng ra ngoài.
Thường Đình bị Thẩm Đàm giữ chặt mới không bị ngã xuống, vào giây kế tiếp cô nhặt điện thoại lên thì Thẩm Đàm xách tên nam sinh đụng trúng cô xông vào nhóm người.
Đợi đến khi Thường Đình nhặt xong điện thoại thì đã nhìn thấy nhóm Tống Hằng đang đánh nhau bị Thẩm Đàm tẩn cho một trận.
Thường Đình: “…”
Những chi tiết nhỏ này của Thẩm Đàm đương nhiên Thường Đình có để ý tới.
Tuy đã kéo anh ra khỏi trạng thái tự bế nhưng cũng không ngăn được sự khó chịu Thẩm Đàm biểu hiện ra ngoài.
Những ngày qua anh đi đánh nhau cùng với nhóm Triệu Lực Dương.
Buổi tối sẽ ra ngoài đi tuần tra, mặc dù là để duy trì an ninh nhưng người gây chuyện không ít, đều là những khách uống say, không giấu được những tâm tư kia bèn trở thành “dạng chó hình người” bắt đầu lôi kéo các cô gái phục vụ để chơi xấu.
Thẩm Đàm ra tay không chút khách khí, dù sao nếu như họ không phục thì cứ đi tìm ông chủ, xảy ra chuyện thì ông chủ gánh một phần.
Vả lại những người khách muốn gây chuyện cũng đuối lý.
Thường Đình học bài trên lầu hai ở hậu viện, tính toán thời gian không thấy Thẩm Đàm trở về, không nhịn được nữa lặng lẽ đi vào khu bên trong.
Cô vừa mới vào khu bên trong thì đã nghe thấy âm thanh náo nhiệt.
Bởi vì thông qua hậu viện đi vào nên người phục vụ ở cửa không làm khó cô, ngược lại còn tỏ ý có gì cần giúp đỡ không.
Thường Đình xua tay từ chối, cẩn thận dè dặt đi lên trước.
Trước kia Khúc Huy từng dẫn cô đi thám thính tình hình nên cũng không xa lạ lắm.
Cô vừa mới vào khu nghỉ ngơi thì thấy Thẩm Đàm ngồi một mình trên ghế sofa.
Vẻ mặt của chàng trai lạnh nhạt, trong miệng còn đang ngậm một điếu thuốc.
Hai người nhìn nhau trong khung cảnh lờ mờ.
Thường Đình cất bước đi tới, nhưng có lẽ ngọn đèn bên này quá mờ nên không nhìn rõ dưới chân, bị đôi chân dài của Thẩm Đàm vươn ra khiến cô bất ngờ té về trước.
Thẩm Đàm mặc cho cô ngã sang đây mà không ngăn cản.
Thường Đình ngã vào ngực anh, mũi đụng vào mà đau.
Cô rên lên rồi nghe thấy tiếng cười nhẹ phát ra trên đỉnh đầu, cô chống hai tay lên vai Thẩm Đàm ngồi dậy, nâng mắt nhìn chàng trai càn rỡ kia nói: “Cậu còn hút thuốc hả?”
Thẩm Đàm hơi ngả người ra sau, miễn cưỡng nói: “Cậu lấy đi thì sẽ không hút nữa.”
Thường Đình chớp mắt, cơ thể nghiêng về trước, trực tiếp cắn tàn thuốc kéo ra bên ngoài, lại phát hiện Thẩm Đàm cắn ở đầu bên kia không chút nới lỏng.
“Buông ra…” Giọng Thường Đình hơi ậm ờ, dáng vẻ hung dữ giống như con mèo đang nổi giận.
Thẩm Đàm lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt cực kỳ xinh đẹp dễ dàng khiến anh nổi lên ý định trêu chọc.
Anh chần chừ một lúc rồi buông lỏng ra.
Thường Đình cắn điếu thuốc đứng dậy, nhìn xung quanh tìm thấy thùng rác, sau đó ném vào rồi quay về.
“Cậu lấy ở đâu ra vậy?” Cô hỏi, bên cạnh bàn không thấy bao thuốc lá.
“Khách cho.” Thẩm Đàm nghiêng đầu, thành thật trả lời: “Bảo tớ đừng kêu ông chủ tới đây giải quyết chuyện phiền phức hắn gây ra.”
Thường Đình: “Đó chính là hối lộ mà cậu lại nhận ư!”
Thẩm Đàm nhún vai, cười ngả ngớn: “Cũng phải cho chút thể diện chứ.”
Sau khi Thường Đình đến, hai người chẳng mấy chốc đã rời đi.
Trước khi đi cũng không phát hiện Khúc Huy và Triệu Lực Dương ở một góc nhìn thấy toàn bộ quá trình vứt thuốc lá.
Hai người lắc đầu cảm thán: “Con cọp bị con mèo chế tài rồi.”
“Cũng chỉ có bé Đình mới giúp anh ấy vui một chút.” Triệu Lực Dương nói: “Nếu không thì nhốt trong nhà tự bế rồi.”
“Đúng vậy.” Khúc Huy sờ cằm như có điều suy nghĩ: “Tôi thấy hình như anh ấy đang do dự có ra quyết định gì đó không vậy.”
Triệu Lực Dương hỏi: “Quyết định gì?”
Khúc Huy câu vai cậu nhìn về hướng vừa đi, cười mập mờ: “Quyết định có muốn tha con mèo kia về nhà ăn sạch sành sanh không.”
Trên đường Thường Đình đi theo Thẩm Đàm về nhà.
Sau khi vào hạ thì nhiệt độ ấm lên, gió đêm cũng xem như mát mẻ.
Gần đây cảm xúc của Thẩm Đàm không tốt, Thường Đình không để anh chạy xe.
Bởi vì cảnh đêm đẹp, thời gian còn sớm nên hai người từ từ tản bộ ven đường về nhà.
Thường Đình nhìn thấy takoyaki ở con phố đối diện, nói với Thẩm Đàm: “Cậu muốn ăn không?”
Thẩm Đàm: “Không ăn.”
“Vậy cậu chờ chút, tớ đi mua.” Thường Đình nói xong, nhân lúc đèn xanh đi qua vạch đi bộ đến cửa hàng náo nhiệt ở con đường phía đối diện.
Thẩm Đàm đưa mắt nhìn, thấy bóng dáng mảnh khảnh đang chen vào dòng người, giống như một chú bướm đang bay lượn, mỗi lần cất cánh bay hay dừng lại đều thu hút anh.
Anh đứng ở con đường đối diện dõi theo.
Khi Thường Đình đến nơi phải xếp hàng, phía trước còn , người nhưng may mà tốc độ rất nhanh.
Cô lấy được takoyaki của mình trở về, đúng lúc là đèn đỏ, bất đắc dĩ đành chờ đợi để qua đường.
Lúc này điện thoại vang lên.
Thường Đình lấy điện thoại ra nhìn thấy tên hiển thị cuộc gọi, khó hiểu nhìn Thẩm Đàm ở trước mặt.
Cô nghe máy nói: “Alo?”
Thẩm Đàm ở con đường đối diện nghe thấy giọng cô truyền đến bên tai, chốc lát con tim khẽ run rẩy.
Thường Đình nhìn anh với ánh mắt khó hiểu.
Vào lúc đèn đỏ đang đếm ngược, dòng người chờ đợi ở hai bên càng lúc càng nhiều.
Gió đêm nhẹ nhàng thoảng qua, trong ánh mắt Thẩm Đàm tràn ngập vẻ quyến luyến mở miệng nói, giọng trầm thấp: “Tối qua cậu nói, tớ là người độc nhất vô nhị trong lòng cậu, có đúng không?”
Thường Đình nghe thấy lời này chợt hồi hộp, nhận ra không thể nào tránh được chủ đề mà mình né vào tối hôm qua.
Cô nhẹ nhàng đáp một cách kiên định: “Đúng.”
Thẩm Đàm nghe xong âm thầm bật cười, giọng nói từ tốn nhưng vẫn mang theo một sức mạnh nào đấy: “Vậy từ nay về sau tớ chỉ thuộc về một mình cậu, cậu muốn không?”
Thường Đình theo bản năng siết chặt điện thoại, vốn không nghĩ ngợi nhiều đã đưa ra đáp án: “Muốn!”
Câu trả lời quá nhanh khiến bầu không khí này cũng kết thúc rất nhanh.
Nhưng Thường Đình vẫn không yên lòng, cô nâng mắt nhìn Thẩm Đàm, nếu không phải đèn giao thông ngăn cô lại thì cô đã chạy tới từ lâu rồi.
Cô khẽ hít vào một hơi, thành thật đáp: “Tớ muốn từ nay về sau cậu chỉ thuộc về một mình tớ!”
Khi đèn đỏ đếm ngược kết thúc, đèn xanh cho phép người đi bộ qua đường.
Xe cộ dừng lại, người của hai bên bắt đầu tiến về trước.
Tim Thường Đình đập rất nhanh, đi theo nhóm người với tốc độ không nhanh không chậm.
Thẩm Đàm nhìn thấy bóng người chạy về phía mình, cất điện thoại.
Ngọn đèn thắp sáng xung quanh, gió đêm ấm áp, tiếng cười của người đi đường bên tai cũng trở nên tuyệt vời hơn.
Cuối cùng Thường Đình không nhịn được bèn chạy đến, khi sắp đến gần thì Thẩm Đàm vẫn không hề nhúc nhích lại bước tới, trực tiếp ôm cô gái đang chạy đến vào trong lòng..