Editor: JingJing
Sau khi Phó Vân Hiên rời đi, một mình Thường Đình ngồi ở trước cửa một lúc.
Hôm nay dần vào cuối xuân, hoa ở mọi nơi đều đang dần dần héo tàn.
Cô lấy điện thoại mở khung trò chuyện của mình với Thẩm Đàm ra, nhưng do dự một lúc vẫn chưa nghĩ ra phải gửi gì.
Màn hình cứ sáng rồi tắt, sau khi lặp lại như thế đến mấy lần thì Thường Đình cất điện thoại xoay người đi vào nhà.
Thẩm Đàm biết cô đi đến đây để làm gì, nhưng chỉ bảo Phó Vân Hiên đưa đồ cho cô.
Không nói không rằng, bây giờ anh chẳng muốn gặp ai cả.
Trong lòng cũng đang rất buồn phiền.
Thường Đình trở về tắm rửa xong, lăn qua lăn lại ở trên giường không ngủ được, ngày mai còn phải đi học nhưng cô không tài nào chợp mắt được.
Trong lòng có tâm sự, vốn dĩ chẳng thể ngủ yên.
Cuối cùng cô đầu hàng, bò dậy khỏi chăn lấy điện thoại gọi cho Thẩm Đàm.
Chuông điện thoại vang đến hết nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Thường Đình không từ bỏ ý định, gọi tiếp cho anh.
Ước chừng sau khoảng bảy, tám lần, rốt cuộc Thẩm Đàm đã nghe máy.
Điện thoại vừa thông nhưng anh lại không nói câu nào.
Cả hai bên im lặng trong một lúc ngắn ngủi, Thường Đình nói: “Cậu ăn cơm chưa?”
Thẩm Đàm chân trần đứng ở bên cửa sổ tầng , vẻ mặt lạnh nhạt nhìn ánh trăng vắng ngắt ngoài cửa sổ.
Anh không đáp lời, hít thở cũng rất nhẹ, bên chân là những lon bia lộn xộn.
Thường Đình đợi một lát rồi nói tiếp: “Nếu cậu chưa ăn cơm, tớ đưa đồ ăn qua cậu nhé?”
Thẩm Đàm lạnh nhạt nói: “Không ăn.”
“Vậy cậu có đói bụng không?”
“Không đói.”
“Vậy tại sao còn chưa ngủ?” Thường Đình đưa mắt nhìn thời gian, đã hơn giờ sáng rồi.
Thẩm Đàm hỏi ngược lại: “Sao cậu cũng chưa ngủ?”
“Đó là vì cậu còn chưa ngủ nên tớ cũng chưa ngủ.” Thường Đình rụt người ôm lấy hai đầu gối, trong đêm tối, đôi mắt chớp chớp trông ngoan ngoãn giống như một bé mèo.
Thẩm Đàm im lặng không trả lời.
Thường Đình che miệng ngáp một cái, khẽ nói: “Ngủ đi.
Thẩm Đàm, ngủ một giấc là tốt rồi.”
Cô rất ít khi kêu tên của anh, bình thường mở miệng toàn gọi là bạn học Thẩm.
Cho dù nói chuyện cách một chiếc điện thoại nhưng vẫn không cưỡng lại được giọng nói thì thầm dịu dàng của cô gái nhỏ.
Giọng nói êm ái nhẹ nhàng xuyên qua con tim sắt đá của Thẩm Đàm khiến anh nhíu mày.
Thẩm Đàm cúp điện thoại trước.
Thường Đình nghe tiếng tút tút truyền đến, khẽ thở dài.
Tối nay Thường Đình miễn cưỡng ngủ, hôm sau tỉnh dậy cứ ngáp lên ngáp xuống.
Cô vốn định đến trường, sau khi gặp Thẩm Đàm sẽ nói chuyện đàng hoàng với anh nhưng không ngờ khi đến trường lại không thấy bóng dáng Thẩm Đàm đi học.
Sau khi tan học, cô mới biết Thẩm Đàm xin nghỉ bệnh.
Thường Đình gửi tin nhắn cho Thẩm Đàm hỏi anh không thoải mái chỗ nào nhưng không nhận được câu trả lời nên đã đi hỏi Khúc Huy.
Khúc Huy không biết chuyện xin nghỉ bệnh, sau khi nhận được tin nhắn của Thường Đình còn mông lung.
Cậu trả lời Thường Đình: “Bé Đình yên tâm, tớ sẽ đi xem thử.”
Gửi tin nhắn xong, cậu gọi điện thoại cho Thẩm Đàm nhưng không có bắt máy.
Khúc Huy cảm thấy kỳ quái, đúng lúc đi ngang qua phòng làm việc của Phó Vân Hiên nên gõ cửa đi vào: “Ông chủ, Thẩm Đàm bị bệnh à?”
Phó Vân Hiên không ngẩng đầu đáp ừm.
Mặt Khúc Huy trầm xuống: “Nghiêm trọng không?”
Phó Vân Hiên nói: “Không nghiêm trọng, chỉ là tự bế thôi, chờ cậu ấy nghĩ thông là được.”
Khúc Huy: “…”
“Chuyện gì mà tự bế vậy?” Khúc Huy nhướng mày, nghi ngờ nói: “Bị bé Đình đá à?”
“Hai người họ còn chưa quen nhau thì làm gì có chuyện ai bị đá?” Phó Vân Hiên lật tài liệu trong tay nói: “Chuyện của nhà họ Thẩm.”
Khúc Huy nghe xong, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.
Cậu xoay người ra ngoài tìm Thẩm Đàm, lúc đi ngang qua lầu dưới bị Triệu Lực Dương gọi lại nhưng thấy cậu không phản ứng bèn đuổi theo kêu: “Cậu làm gì mà chạy nhanh thế!”
“Tìm Thẩm Đàm!” Mặt Khúc Huy cọc cằn: “Mấy tên đáng ghét của nhà họ Thẩm lại dám đến tìm anh ấy, mẹ nó, tức chết ông đây mà.”
Cậu lái xe đi đến nhà của Thẩm Đàm nhưng không thể gặp đối phương.
Buổi tối Thường Đình gửi tin nhắn cho Thẩm Đàm nhưng không nhận được câu trả lời, gọi điện thoại cho anh nhưng không ai nghe máy, cuối cùng còn tắt máy đi.
Cô đau đầu, đến tiệm gặp Khúc Huy để hỏi cậu kết quả ra sao rồi.
Vẻ mặt Khúc Huy bất đắc dĩ: “Anh ấy không gặp người khác, điện thoại cũng tắt.”
Thường Đình lo lắng nói: “Có thể xảy ra chuyện gì không?”
“Yên tâm, anh ấy chỉ tự bế trong thời gian ngắn thôi, trước đó cũng thế này.” Khúc Huy an ủi cô đừng quá lo lắng: “Qua vài ngày nữa là ổn thôi.”
Thường Đình gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Cách kỳ thi tốt nghiệp chỉ còn hơn một tháng, mọi người đều căng thẳng bận rộn.
Ít nhiều gì trong lòng Thường Đình cũng hơi hồi hộp, từ trước đến nay cô làm chuyện gì cũng rất nghiêm túc, sau khi về nhà bèn bắt đầu học tập, nhưng trong lòng vẫn có tâm sự nên thường hay thất thần.
Thường Đình nhìn đề trước mặt, bật điện thoại chụp hình gửi cho Thẩm Đàm, còn kèm theo sticker khóc lóc tỏ ý: “Bạn học Thẩm cứu mạng, tớ không biết làm đề này!”
Cô để điện thoại xuống tiếp tục làm bài nhưng cứ chốc chốc lại nhìn sang điện thoại, vậy mà màn hình vẫn tối om không hề sáng lên.
Hôm sau Thẩm Đàm cũng không đến trường.
Cố Minh quan tâm hỏi Thường Đình: “Bệnh của bạn học Thẩm rất nghiêm trọng sao?”
Thường Đình lắc đầu liên tục.
“Hai ngày rồi.” Cố Minh suy nghĩ: “Hỏi thăm sức khỏe cậu ấy giúp tớ nhé.”
Vẻ mặt Thường Đình rầu rĩ gật đầu.
Nhưng ngay cả tin nhắn của cô mà bạn học Thẩm còn không trả lời.
Dư Mai lặng lẽ hỏi Thường Đình: “Không phải cậu ấy xảy ra chuyện gì chứ?”
Thường Đình cầm bút vẽ vẽ viết viết trên tập, bình tĩnh trả lời: “Không có gì.”
Tuy ngoài miệng nói không sao nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng.
Nhất là ngày thứ ba Thẩm Đàm vẫn chưa đến lớp.
Ban đầu mọi người còn lơ đễnh không chú ý tới nhưng đến bây giờ đã xì xào bàn tán suy đoán có phải Thẩm Đàm bị bệnh rất nghiêm trọng không.
Thường Đình không thích nghe những lời này vì cảm thấy họ đang trù ẻo Thẩm Đàm, đồng thời cô cũng không nhịn nổi nữa.
Buổi tối sau khi tan học, cô chạy đến nhà của Thẩm Đàm.
Khi đến gần khu núi, sắc trời đã dần dần chìm vào trong bóng tối.
Gần đây nhiệt độ giảm xuống, thời tiết trở nên lạnh hơn một tí.
Thường Đình mặc áo hoodie đến cạnh nhà máy, nhìn thấy Tiêu Xanh đang lăn lộn trên bãi đất trống.
Cô ngẩng đầu lên nhìn tầng một, cửa sổ đóng chặt.
Tiêu Xanh thấy cô, ngồi dậy từ dưới đất kêu cô một tiếng.
Thường Đình sờ đầu của nó, nhỏ giọng hỏi: “Cậu ấy không đi ra ngoài à?”
Tiêu Xanh chỉ cảm thấy thoải mái nên híp mắt.
Thường Đình đứng dậy, hít một hơi thật sâu, gào về phía trên lầu: “Bạn học Thẩm.”
Mọi vật yên tĩnh.
“Thẩm! Đàm!” Thường Đình gọi tên anh: “Cậu xuống đây mau!”
Không có ai trả lời.
Nằm trong dự đoán nhưng không vui lắm.
Thường Đình kêu anh: “Không phải cậu xin nghỉ bệnh sao? Chỗ nào không khỏe vậy? Uống thuốc chưa? Nếu còn sống thì cũng phải nói chuyện với tớ chứ! Tớ rất lo lắng cho cậu!”
Siêu anh hùng của cô tự bế.
Cô ở dưới lầu dùng lời hay ý đẹp dụ dỗ nhưng khoảng chừng hơn phút vẫn không nhận được bất kỳ câu trả lời nào của Thẩm Đàm.
Thường Đình tức giận phồng má nói: “Tớ biết mấy ngày nay cậu không vui nhưng hôm nay là ngày thứ ba rồi! Cậu không vui ít nhất cũng cho người ta có cơ hội dỗ cậu chứ!”
Thẩm Đàm ở trong nhà cười lạnh, anh còn phải nhờ người ta dỗ dành sao?
Dù sao cô gái này nói mệt rồi sẽ từ bỏ mà rời khỏi.
Nhưng Thường Đình không cho anh được như ý, trong lúc anh đang suy nghĩ thế thì lại gọi anh tiếp: “Nếu cậu không xuống gặp tớ thì tớ sẽ ở đây không đi!”
Lần này Thẩm Đàm làm thinh.
Buổi tối, bầu trời càng lúc càng u ám.
Thường Đình ở dưới lầu vẫn chưa đi mà ngồi đọc sách trên bãi đất trống, chờ đến khi màn đêm buông xuống cô không thể nào xem rõ nữa.
Đến giờ Tiêu Xanh ăn cơm, tự mình nhảy lên đài quan sát, dưới sự hỗ trợ của Đa Quả mở hộp thức ăn bắt đầu một bữa no nê.
Thường Đình nghe thấy bụng mình réo lên nên đứng ở phía dưới gào với Thẩm Đàm: “Thẩm Đàm, cậu có đói bụng không?”
“Tớ đói bụng!”
Cô nhìn chằm chằm cửa sổ một lúc, không có tác dụng nhưng vẫn nói tiếp: “Bên ngoài có muỗi cắn tớ rất đau, nhưng tớ đã nói nếu cậu không xuống thì tớ sẽ không đi, cậu muốn tớ một mình ở ngoài này qua đêm sao?”
Trái lại cô rất biết uy hiếp người khác.
Đêm xuống.
Bên ngoài có tiếng kêu của côn trùng, Tiêu Xanh chạy đến cái ổ bên đài quan sát ngủ, bỏ lại Thường Đình ở bên dưới.
Thường Đình nhẩm đếm số trong bụng, vào lúc có một con muỗi vo ve dừng trên trán cô thì cửa mở ra.
Cô thầm hoan hô, giơ tay phủi con muỗi đi vào.
Đèn ở tầng một phát sáng, soi sáng màn đêm u tối.
Thường Đình nhìn xung quanh nhưng cũng không thấy bóng dáng Thẩm Đàm đâu.
Đa Quả nói: “Cậu ấy bảo cô bé tự mình giải quyết.”
“Cậu ấy ở đâu?” Thường Đình hỏi.
Đa Quả: “Ở trên lầu nghỉ ngơi.”
Thường Đình đi lên cầu thang, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt.
Cô đưa tay gõ cửa nhưng không nhận được phản hồi bèn nói: “Cậu muốn ăn gì?”
Giọng Thẩm Đàm truyền đến từ trong phòng: “Không ăn.”
Trầm thấp lạc lỏng, lại còn lạnh lùng.
Thường Đình: “Bao lâu rồi cậu chưa ăn gì?”
Thẩm Đàm không đáp.
Thường Đình lại hỏi Đa Quả nhưng cô ấy im lặng.
Thường Đình thở dài.
Cô cảm nhận được tác dụng quyền hạn của người quản lý.
“Được rồi, tự tớ giải quyết vậy, đến lúc đó làm xong sẽ gọi cậu.” Thường Đình vừa mới xoay người rồi quay lại nhìn, nghi ngờ nói: “Sau khi tớ đi, trong tủ lạnh sẽ không phải toàn là mì gói đó chứ?”
Thẩm Đàm ở trong phòng nghe thấy, khóe mắt khẽ nâng lên.
Thường Đình trở về tầng trệt, sau khi mở tủ lạnh ra thì nhìn thấy không chỉ có nước khoáng và mì gói mà còn có rau cải và các loại thịt, tuy ít nhưng cũng đủ cho cô làm một bữa tối, và còn có một số đồ ăn vặt khác.
Khi cô còn ở đây, mỗi ngày đều sẽ đi mua đồ ăn về, lúc bận rộn thì bảo Đa Quả nghĩ cách.
Vốn tưởng rằng sau khi đi Thẩm Đàm sẽ trở về trạng thái lúc ban đầu, nhưng lúc này nhìn thấy những món đồ trong tủ lạnh, Thường Đình không khỏi mỉm cười.
Thường Đình làm xong cơm tối, đi lên gọi Thẩm Đàm nhưng lại bị từ chối trong yên lặng.
Cô không còn cách nào đành lục lọi ở tầng nhưng cũng không tìm được dụng cụ có thể mở cửa.
“Tớ để lại một phần ở trong tủ lạnh cho cậu, nếu cậu đói thì cứ xuống tự mình để trong lò vi sóng hâm nóng lại nhé.” Thường Đình xuống lầu rồi nhờ Đa Quả gửi lời hộ.
Cô nằm trên ghế sofa mềm mại, chiếc mền trong tay rất mềm mại, vuốt ve rất đã tay.
Thường Đình nhìn trần nhà đến ngây người, sau đó đắp mền lên người, xoay mình rồi ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau cô tỉnh dậy bèn gửi tin nhắn cho Thẩm Đàm nói mình đã làm đồ ăn sáng rồi đi học.
Sau khi Thường Đình đi, Thẩm Đàm xuống lầu.
Anh đi chân không, tay áo khoác che đi nửa cánh tay, cả người uể oải trông giống một con lười, tóc chưa được chải chuốt nên hơi lộn xộn che mất trán, ánh mắt nhìn về phía ghế sofa trống trải thì khẽ khựng lại.
Thẩm Đàm nhìn thấy bữa sáng mà Thường Đình để lại ở trên bàn.
Vẻ mặt anh hờ hững đi qua cạnh bàn, đến trước tủ lạnh cầm mấy lon bia rồi đi về.
Lúc này Thường Đình đang nghiêm túc học ở trường, Dư Mai và Cố Minh nhìn cô muốn nói rồi thôi.
Bởi vì hôm nay Thẩm Đàm vẫn chưa tới trường.
Ngay cả Từ Dương cũng không kiềm được đi qua hỏi Thường Đình đã xảy ra chuyện gì.
Thường Đình cười cười nói: “Không phải nghỉ bệnh sao? Mong cậu ấy sớm ngày bình phục thôi.”
Từ Dương nghe xong, vẻ mặt hoảng hốt nghiêng đầu nói với Cố Minh bên cạnh: “Tớ cảm thấy không đúng lắm, cậu ấy nghỉ bệnh gì mà tới ngày?”
“Nghe qua hơi nghiêm trọng.” Cố Minh nói.
Dư Mai thở dài: “Nhưng những người khác lại mừng như điên, chỉ mong rằng cậu ấy nghỉ bệnh đến khi kết thúc thi đại học.”
“Người nghĩ như thế cũng xấu xa quá đi.” Thường Đình lạnh nhạt nói.
Sau khi tan học, cô từ chối không đi dạo phố với Dư Mai mà đi đến tiệm, mua chút bánh ngọt cho Thẩm Đàm rồi quay về.
Lần này cô không có bị chặn ngoài cửa, bởi vì trên cổ của Tiêu Xanh đang lăn qua lăn lại là chiếc chìa khóa.
Sau khi Thường Đình vào nhà, liếc mắt là đã nhìn thấy bữa sáng trên bàn vẫn chưa được đụng tới.
Cô ngồi xuống cạnh bàn, im lặng nhìn bữa sáng đó.
Cuối cùng giống như quyết tâm định làm chuyện gì đó mà cô đứng dậy đi ra ngoài..