Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không có gì.”
Rõ ràng là có lời muốn nói nhưng lúc định nói ra thì lại quên sạch. Biên Tà cảm thấy cái đầu nhanh nhẹn thường ngày của mình bỗng dưng kẹt lại nhưng vẫn không ngăn nổi nụ cười nở trên môi.
Những thứ khác thì không nhìn ra được gì.
Duy chỉ có ánh mắt nhìn Trình Bạch chăm chú là rất sáng.
Trình Bạch vẫn còn chưa hết bực mình, hỏi không được gì liền kệ luôn. Cô kéo đuôi váy hơi vướng chân đi hết chỗ ngoặt cầu thang lên tầng hai.
Sảnh tiệc tầng trên tầng dưới thực ra không khác gì nhau.
Chỉ khác ở chỗ, bên dưới hầu hết là các luật sư bình thường còn bên trên là các cộng sự. Vì buổi tiệc tất niên còn chưa chính thức khai mạc nên phần lớn đều đang nói chuyện với khách hàng và nghỉ ngơi một chút.
Sảnh tầng trên không rộng lắm.
Lúc cô dẫn Biên Tà lên, người trên tầng đều để ý thấy ngay. Mới đầu nhìn cách ăn mặc của cô còn có người nghĩ là bạn gái của vị cộng sự cấp cao nào.
Ví dụ như cô bạn gái đi cùng Phương Bất Nhượng vậy.
Nhưng chờ cho người đi tới gần nhìn rõ ra mới giật mình suýt sặc cả champagne!
Đậu, bỏ mẹ, thế mà lại là Trình Bạch!
Cởi bỏ bộ âu phục lạnh lùng, khoác lên mình chiếc váy dài màu tím khói, mặc dù sắc mặt trông lạnh tanh hơn ngày thường gấp chục lần nhưng vậy lại càng có cảm giác đẹp lóa mắt không thể nhìn thẳng.
Trình Bạch nhìn quét một lượt không thấy mấy ông lớn cô muốn tìm thì nhíu mày hỏi một vị cộng sự đang ngơ ngác nhìn cô: “Họ đâu cả rồi?”
Vị cộng sự kia vẫn còn đang hồi ngẩn ngơ, chỉ tay sang trái: “Hội nghị đóng cửa.”
Hội nghị đóng cửa?
Trình Bạch nhìn theo hướng người này chỉ thì thấy ở sảnh bên đó có vài gian phòng và một hành lang gắn đèn tường lộng lẫy.
Cửa phòng đang đóng.
Nhưng có thể trông thấy trong hành lang có một vài cô gái trẻ người đứng người ngồi, ăn mặc nghiêm chỉnh, thậm chí có người còn mặc cả âu phục, nhìn là biết chắc là trợ lý đứng ngoài chờ. Trong số này có một vài người Trình Bạch quen mặt, chắc là đã gặp ở đâu đó.
Cô đi tới, các cô ấy đứng dậy chào.
Trình Bạch gật đầu, không nói chuyện, đi thẳng tới chỗ cửa, vặn tay nắm cửa, tính dẫn Biên Tà vào.
Nhưng chỉ mới hé ra một khe nhỏ thì đã nghe bên trong nói vọng ra.
Nói to tiếng, cực kỳ bực bội.
“Năm ngoái Minh Thiên Thành các anh quá đáng lắm, đâu ra cái kiểu ăn sạch thịt cá cũng không chừa lại cho người ta chút nước canh như thế?”
“Chuyện này chẳng phải là phải tùy vào bản lĩnh hay sao?”
“Kém may mắn lại không có bản lĩnh thì trách ai?”
“Hội trưởng Chu nói gì đó đi…”
Nghe được lõm bõm mấy câu cũng đủ làm nhóm trợ lý thư ký ở ngoài túa mồ hôi lạnh.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm hết sức rõ ràng.
Người chất vấn Minh Thiên Thành rõ ràng là Phí Tĩnh, nói lớn tiếng vọng ra cả hành lang. Các cộng sự đứng gần nghe được đều đâm ra lo lắng.
“Hội nghị đóng cửa” nghĩa là đóng cửa lại mở hội nghị.
Nội dung không công khai với bên ngoài.
Bàn về những chuyện nội bộ nghề.
Các hoạt động tọa đàm, huấn luyện, giao lưu trong cộng đồng luật sư rất phong phú nhưng nhiều khi chỉ là một người đứng ra chủ trì bày ra đó mời vài người tới nói dăm câu, xã giao một chút. Cho nên có rất nhiều người đến dự cho oai là chính, đi nghe cũng chẳng có ích gì.
Nhưng hội nghị đóng cửa thì khác.
Càng miễn bàn hội nghị đóng cửa của các đại Par của công ty luật hàng đầu, lại còn có cả “hội trưởng Chu” gì đó ở trong, nghe là biết đang bàn chuyện quan trọng liên quan đến vấn đề lợi ích.
Biên Tà cũng là người biết nặng nhẹ nên hơi do dự: “Luật sư Trình, hội nghị đóng cửa của các cô, tôi theo vào có phải là không được hay lắm phải không?”
Nhưng nói xong, anh bất giác nhìn hành lang.
Toàn là các chị em.
Khỉ thật, đám đại Par này không có thư ký, trợ lý nam à? Anh đứng đây như chiếc lá xanh giữa một rừng hoa đỏ thì ngượng quá!
“…”
Trình Bạch vẫn còn đang để tay trên chốt cửa, nghe vậy quay qua nhìn Biên Tà đầy ẩn ý.
Ánh mắt này thực sự rất khó miêu tả lại.
Biên Tà thấy cô nhếch mép một cái rồi bảo: “Cứ đi theo tôi là được.”
Cửa mở.
Đèn treo lộng lẫy treo trên đỉnh đầu, thảm dày êm ái trải dưới đất, vài bức tranh hiện đại và một chiếc đồng hồ treo tường cũ treo trên tường.
Một vài người đàn ông đứng tuổi đang ngồi nói chuyện ở sô pha.
Trông rất hòa nhã, hoàn toàn không có vẻ gì như cãi nhau.
Tiếng cãi nhau oang oang lúc nãy được vọng ra từ một góc khác.
Biên Tà đi theo Trình Bạch vào trong, chuyển mắt một cái, cảnh tượng nhìn thấy làm anh không khỏi nhếch nhếch mép, bấy giờ mới hiểu ánh mắt đầy ẩn ý vừa rồi của Trình Bạch là sao…
Góc đằng đó thực sự khá là rôm rả.
Giám đốc Thiên Chí Phí Tĩnh và Phương Bất Nhượng của Minh Thiên Thành Biên Tà từng gặp đều ngồi quanh bàn bên đó, bên cạnh có một người đàn ông tóc hoa râm và một người phụ nữ đeo vòng cổ trân châu trông rất đằm thắm.
Có đôi ba người khác đứng sau lưng xem.
“Bát Sách, không ăn.”
“Phỗng!”
“Ôi này này Minh Thiên Thành các ông không khách sáo gì hết nhỉ, cứ bốc của tôi mà phỗng là sao!”
“Nhất Văn.”
“Chiến thuật cả đấy, anh không phục mà được.”
“Tôi không thèm chấp bà già ghê gớm như bà! Tam Vạn, ăn không?”
Bên chiếc bàn mạt chược vuông vức, Phí Tĩnh ngồi nghiêm như chuẩn bị đi đánh trận, bốc bài xoa xoa mấy cái rồi thất vọng ra mặt.
Anh ấy ném luôn quân vừa bốc được ra.
Quân “Tam Vạn” lao đầu vào trong đầu bài đã đánh ra mà không ai ăn kêu cách một tiếng thật kêu.
Phương Bất Nhượng ngồi dưới cánh Phí Tĩnh, mặc áo vét, cắn đầu điếu thuốc đang cháy dở lập tức nhướn mày bật cười: “Chà, vừa khéo.”
Anh ta đẩy ngã dãy bài, quân toàn một hàng.
“Ngại quá, lại ù thêm ván nữa rồi.”
“Cụ…”
Phí Tĩnh quả thực không tin nổi tối nay mình lại xui xẻo đến vậy! Ngồi một tiếng, chẳng ù được ván nào!
Anh ấy tức lắm, xô bài đi.
“Không chơi nữa, không chơi nữa, đổi người khác đi! Tôi tuổi cao rồi, không chơi được thứ kích thích như này đâu!”
Đây chính là “hội nghị đóng cửa” trong truyền thuyết…
Bố khỉ, ồn ào một hồi hóa ra là cả đám này đóng cửa lại xoa mạt chược!
Tưởng tượng của Biên Tà về một cuộc họp kín vỡ loảng xoảng.
Mấy ông lớn đang say sưa chơi mạt chược kia nào đâu hay biết gì.
Trình Bạch đi tới, Phí Tĩnh thua thủng cả túi quần là người đầu tiên nhìn thấy, mắt sáng hẳn lên y như thể nhìn thấy vị cứu tinh: “Ôi, Trình Nhi, em đến rồi! Nào lại đây lại đây, em vào đi!”
Anh ấy vừa nói vừa vội vàng đứng dậy nhường chỗ.
Trình Bạch chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào, liếc nhìn “tình hình chiến sự” trên bàn, nhướn mày một cái nhìn Phương Bất Nhượng.
Phương Bất Nhượng cũng quay qua nhìn cô.
Thoạt đầu khi mới thấy bộ trang phục của cô hôm nay, Phương Bất Nhượng hơi ngạc nhiên sau đó tiếp tục ngắm nghía mà chẳng hề kiêng nể ai, nửa cười nửa không trêu cô: “Vừa đi xem mắt về à?”
Tác giả có lời muốn nói:
Đau đầu nằm một hôm, cố viết được một ít.
Tiếp tục nợ.
Đoạn đánh mạt chược gọi theo cách gọi ở Việt Nam tìm thấy trên mạng (Nguồn: Wikipedia, dangkynhacai.com, hocvienboardgame.vn). Cụ thể:
- Bát Sách, Nhất Văn, Tam Vạn là tên các quân bài; phỗng là quân giống nhau.
- “Dưới cánh” là người ngồi bên tay phải người vừa ném quân bài ra (Phí Tĩnh) và có quyền ưu tiên ăn quân bài đó.
- Có chỗ viết là nếu mình ném quân bài ra mà người khác ăn rồi phỗng với ù thì bị gì gì đó, không hiểu, chắc là bị mất tiền nhiều hơn =))) Chắc vậy nên Phí Tĩnh mới khóc thét vì bị Minh Thiên Thành phỗng mình.
- Ván ù ra toàn hàng như Phương Bất Nhượng gọi là “mủn cun” và được nhiều điểm nhất trong các kiểu ù (tất nhiên cũng khó xếp nhất). Ví dụ xếp được như hình này là ù mủn cun, các quân bài đều là hàng (hàng Vạn):