Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ sau vụ đệm vàng xuống đế giày lần trước bị Trình Bạch phát hiện, Biên Tà đi cân trung thực hẳn. Nhờ vậy Trình Bạch mới phát hiện cân nặng của tay nhà văn này cực kỳ ổn định. Ăn ít đi thì gầy nhưng ăn nhiều lên lại không béo.
Cái thể chất làm chị em phụ nữ phải ghen tị gì thế này…
Sau mấy ngày liền liên tục quan sát, Trình Bạch không khỏi phải cảm thán: Kiểu dăm bữa nửa tháng phải đi tập thể hình một lần như cô đây thực sự chỉ là một kẻ phàm tục.
Dạo này gã trợ lý Biên Tà đã từ bỏ phương thức đi làm bằng tàu điện ngầm giá rẻ, hằng ngày anh có trợ lý Từ Kiệt của phòng làm việc đưa đón đi làm.
Xe đã sang.
Người cũng sang.
Lúc đi vào tòa nhà có lẽ mọi người đều nghĩ anh hẳn phải là một ông chủ lớn.
Thậm chí đám luật sư bình thường của Thiên Chí lúc đi thang máy gặp người quen cùng tòa nhà còn bị hỏi xem người này có lai lịch thế nào.
Vậy là thông thường họ chỉ có thể nở nụ cười ngượng ngùng mà nhã nhặn đáp là: “Là trợ lý của vị cộng sự vừa mới đến của chúng tôi.”
Sau đó là một khoảng im lặng làm người ta nghẹt thở.
Sự tồn tại của Biên Tà làm những người không hiểu rõ ngọn ngành đâm ra vô cùng băn khoăn về cuộc đời: Mẹ kiếp, từ lúc nào mà một luật sư trợ lý cũng có cuộc sống tốt đẹp như vậy chứ? Đi làm có xe sang đưa đón, ăn mặc còn xa xỉ hơn cả sếp lớn của công ty!
Tiêu Nguyệt, người cũng có hai chữ “trợ lý” trong chức danh, sau khi làm việc chung với vị đại tác gia nào đó hơn nửa tháng, cảm thấy cực kỳ phiền muộn: “Nhà không có tiền chẳng dám đi làm trợ lý nữa…”
Đương nhiên, thường những lúc như thế, Biên Tà sẽ an ủi cô một câu: “Không sao, cô còn trẻ, tuổi trẻ chính là vốn liếng. Dốc sức làm thêm hai chục năm nữa, nếu may mắn thì chắc là cũng sẽ được như tôi.”
“…”
Tiêu Nguyệt chỉ có thể nói, đây là lời an ủi ti tiện nhất đời này cô từng nghe.
Hoàn toàn không được an ủi, ngược lại còn rắc thêm lên miệng vết thương một vốc muối to!
Thế là liền cho mấy ngày, luật sư Tiểu Tiêu đương kim chính cung liên tục gây với trợ lý Biên đổi nghề giữa chừng, tranh giành tình cảm, à không, là tranh giành sự quan tâm chú ý của Trình Bạch ở khắp mọi mặt trận.
Biên Tà tức nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng ai bảo Trình Bạch lại chiều cô bé con này cơ chứ?
Lễ Giáng Sinh thoắt cái liền qua, chớp mắt đã sắp sang năm mới.
Sáng hôm tất niên do hai công ty đồng tổ chức, Biên Tà mua sẵn sandwich, ngoại trừ một phần của Trình Bạch, một phần của anh, còn tiện thể mua cho Tiêu Nguyệt một phần.
Ba người ngồi ăn sáng trong văn phòng của Trình Bạch.
Biên Tà nghe Trình Bạch dặn dò Tiêu Nguyệt tỉ mỉ từng chút một những chuyện cần phải chú ý sau khi cầm được chứng chỉ hành nghề luật sư chính thức, đợi hai người nói xong liền chen vào hỏi: “Tháng sau là luật sư Tiểu Tiêu sẽ lên chính thức à?”
Trình Bạch gật đầu: “Sắp rồi.”
Biên Tà thầm thấy phấn khởi nhưng rồi lại nhanh chóng ỉu xỉu: “Thế luật sư trợ lý mới thì sao?”
“Từ mấy hôm trước đã bắt đầu tuyển rồi.”
Trước mặt Trình Bạch là máy tính, màn hình đang mở thư phúc đáp từ phía Ý, cô càng đọc càng bực.
Chứng cứ mãi không gửi sang đây được tất cả là do bệnh lề mề của nhân viên bên đó.
Nay bảo mai, mai bảo bữa kia.
Mấy hôm trước nói là nhất định sẽ gửi trước lễ Giáng Sinh, sau Giáng Sinh lại nói “New Year”, đọc mà tức muốn nhồi máu cơ tim.
Cô vừa chọn lọc từ ngữ viết thư phản hồi lại cho bên kia vừa nói: “Phía nhân sự đã bắt đầu tuyển người rồi, sàng lọc danh sách sơ bộ xong sẽ gửi qua đây. Nếu không có ai ổn thì sẽ chọn trong số những người đang thực tập ở công ty.”
Các cộng sự của Thiên Chí đều có đội riêng của mình, ngoại trừ các đội này ra thì còn có một nhóm gồm phần lớn là các luật sư tập sự và một số luật sư phổ thông, đội nào thiếu người sẽ lấy người trong đó, đương nhiên thiếu luật sư trợ lý cũng có thể lấy ở đây.
Đối với những người mới thì đây là một kinh nghiệm quý báu.
Chức vị luật sư trợ lý cho cỡ đại Par như Trình Bạch rõ ràng là sẽ có rất nhiều người muốn tranh, nhất là hiện tại còn được Trình Bạch dẫn dắt.
Biên Tà nghĩ cũng biết đi bớt một Tiêu Nguyệt sẽ lại có một Tiêu Nguyệt khác tới, hơn nữa Tiêu Nguyệt cũng không phải là đi. Sau khi trở thành luật sư chính thức, Tiêu Nguyệt sẽ vào thẳng luôn đội của Trình Bạch ngang hàng với Tiền Hưng Thành tháng sau sẽ vào làm, cũng coi như có tương lai sáng sủa.
Còn anh…
Thì vẫn “đường mênh mang, đích mịt mờ”.
“Trưa nay tôi có việc, không ăn cùng mọi người. Tối là tất niên làm cùng Minh Thiên Thành, chiều nay không cần đi làm, mọi người về sửa soạn đi nhé.”
Nghĩ đến tiệc tối, Trình Bạch nhắc:
“Nhớ phải sửa soạn cho đàng hoàng nhé, sẽ có khách hàng tới đấy.”
Cô chưa từng tham gia các buổi tụ họp của Thiên Chí, tuy đây là lần đầu nhưng không có gì phải căng thẳng cả.
Cũng tương tự các công ty lớn khác cả thôi.
Các buổi tụ họp của các công ty luật đều như nhau.
Mặc dù phương hướng hoạt động không giống nhau nhưng nhà nào cũng cần giữ gìn quan hệ với khách hàng cho nên cứ lâu lâu lại phải tổ chức một buổi tiệc để giữ liên lạc.
Thiên Chí và Minh Thiên Thành cũng không ngoại lệ.
Có điều lần này dù sao cũng là tiệc tất niên nên sẽ thoải mái hơn, lại thêm sự có mặt của hai công ty có quan hệ cạnh tranh nên không mời nhiều khách, chỉ mời những khách hàng hợp tác khăng khít hoặc là những khách hàng hợp tác đồng thời với cả hai công ty.
Cả hai dạng này đều là những khách hàng lớn.
Thông thường, không cần ăn mặc phô trương như những buổi dạ tiệc từ thiện nhưng cũng cần phải hơi trang trọng một chút.
Biên Tà chắc đã quen với những vụ thế này.
Cho nên Trình Bạch chỉ nhấn mạnh với Tiêu Nguyệt, cô bé vẫn còn chưa kinh qua nhiều trận mạc.
Dặn dò xong xuôi đâu đấy, trả lời thư, gọi điện trao đổi với Chiêm Bồi Hằng tình hình tiến độ chứng cứ của bên Ý xong, cô liền rời công ty.
Chuyện hôm bữa bị tấn công ở quán trà sữa vẫn chưa giải quyết xong.
Hôm nay phải tới trụ sở công an chuyến nữa.
Vụ việc cầm dao tấn công ở ngoài đường thế này, tốc độ xử lý của phía viện kiểm sát rất nhanh chóng, mặc dù giờ vẫn chưa nghe tin gì nhưng Trình Bạch đoán đã sắp khởi tố rồi, liên hệ với cô nhiều khả năng là để cô ra tòa làm chứng.
Thiên Chí với Minh Thiên Thành có thể nói là oan gia lâu năm.
Ban đầu không phải do đại Par hai bên quen biết nhau mà là do “nghiệt duyên” nên lúc chọn trụ sở công ty mới đụng nhau, lần lượt nằm ở hai tòa I và II, số tầng lại rất gần nhau, hai trụ sở cách một khoảng không trông sang nhau, người trong giới gọi đùa là cặp “Ngưu Lang Chức Nữ”.
Có cạnh tranh cũng có hợp tác.
Nói là quan hệ tốt thì chắc chắn không phải nhưng nói là quan hệ tồi thì cũng không đến nông nỗi đó nốt.
Nghề luật sư là một nghề đi rất sâu vào đời sống xã hội, vừa coi trọng chuyên môn nhưng cũng vừa chú trọng giao thiệp, bất kể là làm ở công ty nào thì cũng đều nằm trong một mạng lưới xã giao rộng khắp, mở một buổi tụ họp, hầu như nhìn đâu cũng thấy người quen.
Hai công ty nằm gần nhau, đương nhiên luật sư của hai công ty có quen biết nhau.
Hoạt động đã trở thành một truyền thống như tất niên rất được luật sư hai bên, nhất là các luật sư bình thường trông mong, từ nửa tháng trước đã thấy rục rịch trông đến ngày.
Đến chiều tối cùng ngày, mặc dù ngoài trời mưa phùn rất giá buốt nhưng mọi người đều đến nơi khá sớm.
Địa điểm là một biệt thự kiểu châu Âu có từ thời Dân quốc.
Cả thảy ba tầng, tầng dưới rất rộng rãi, bày la liệt các bàn đồ ăn, đồ ngọt tự phục vụ, rượu cũng rất phong phú chủng loại. Vang đỏ, gin, sâm panh đều có cả.
Cánh đàn ông hầu hết đóng bộ âu phục, chỉ khác nhau ở chỗ có người ăn mặc cầu kỳ, có người lại tương đối giản dị.
Các chị em thì phong phú hơn nhiều.
Có người vẫn mặc vét giản dị phù hợp mọi hoàn cảnh nhưng cũng có người lôi chiếc váy mình nâng niu lâu lâu mới có dịp mặc một lần ra trưng diện. Trong biệt thự có sưởi nên không cần lo lạnh.
Bất kể là ngành nghề nào thì đội quân FA cũng chẳng bao giờ thiếu.
Lại càng khỏi phải nói đến đám người này mặt ngoài ưu tú mặt trong phóng túng quan hệ nam nữ thì lại càng nhiều.
Cho nên mới chừng sáu giờ tối, bầu không khí tất niên đã nóng dần lên.
Những người biết nhau, có quan hệ tốt với nhau thì tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm, những người không biết ai hoặc là biết nhưng ít thì cũng đi vòng vòng tìm cách bắt chuyện hoặc là trao đổi lấy tấm danh thiếp.
Thực ra Biên Tà không thích mấy vụ như thế này lắm.
Quá nhàm.
Cho nên dù tới sớm nhưng anh cũng chỉ xiên đại một đĩa hoa quả nhỏ, ngồi vào một góc vắng người, buồn bực ngán ngẩm nhìn quanh.
Người đến người đi, ai nấy trông đều ưu tú.
Thỉnh thoảng đang nói bình thường lại nhảy qua tiếng Anh.
Chưa kể đến cái địa điểm đắt đỏ này.
Nhìn kiểu gì cũng làm người ta có cảm tưởng về một buổi tiệc tùng xa hoa lộng lẫy.
Chỉ có điều là lại không thấy Trình Bạch đâu.
Các cộng sự cấp cao của hai công ty đã lần lượt tới khá đông, ngoài ra còn có một số khách hàng nhìn thôi đã biết là rất quan trọng nhưng hầu như họ không nán lại tầng một mà băng qua sảnh đi thẳng lên tầng hai.
Biên Tà ăn một miếng dưa vàng, sau đó không khỏi nghĩ: Luật sư Chiêm đến rồi, Tiền Hưng Thành đến rồi, thậm chí Tiêu Nguyệt về thay váy trắng cũng đến rồi, Trình Bạch đi ra ngoài từ sáng tới tận giờ này vẫn chưa thấy đến.
Rốt cuộc cái cô này trốn anh đi làm gì rồi?
Biên Tà thấy khá chán.
Người của Thiên Chí hầu như đều biết anh nhưng không mấy người bên Minh Thiên Thành biết, trông thấy trong góc có người ngồi một mình cũng chỉ nghĩ là một luật sư không quen biết hoặc là một khách hàng muốn được ngồi yên tĩnh nên không ai lại làm phiền.
Có điều thỉnh thoảng vẫn có người lại lấy chút đồ ăn.
Biên Tà chẳng để ý.
Minh Thiên Thành thuộc Hồng quyển sở, phỏng vấn thực tập sinh toàn là tốt nghiệp trường tiếng tăm trong nước hoặc là từng đi du học, yêu cầu chuyên môn rất cao, cho nên dù chỉ là một luật sư bình thường thì trình độ học vấn cũng rất đẳng cấp.
Người ta chen nhau bẹp cả người để mong vào được Hồng quyển sở.
Nhưng không phải ai cũng vào được.
Cố Gia Doanh hai mươi tư tuổi, mới vào Minh Thiên Thành cuối năm ngoái, giờ vừa mới lên làm luật sư bình thường chưa đầy nửa tháng, có chút tiếng tăm trong công ty, là người được chú ý nhất trong lứa người mới trở thành luật sư chính thức của công ty. Đây là lần đầu tiên Cố Gia Doanh tham gia tất niên.
Cố Gia Doanh ít nhiều hơi căng thẳng.
Ngoại trừ người bên Minh Thiên Thành đã quen biết, trước đây cô chưa từng tiếp xúc với luật sư của Thiên Chí và một số khách hàng được mời đến dự.
Cho nên hôm nay Cố Gia Doanh ăn diện rất trang trọng.
Vấn gọn tóc dài, đeo vòng cổ trân châu, mặc váy dài hồng nhạt, trang điểm tử tế.
Quả nhiên, vừa đến tiệc liền được đám đông chú ý.
Chung quy cũng bởi các cộng sự là nữ thường có xu hướng ăn mặc trông chín chắn một chút để mang lại cho khách hàng cảm giác đáng tin cậy. Còn luật sư trẻ tuổi như Cố Gia Doanh thì khác.
Đây là ưu thế của cô ấy.
Không có gì phải bàn, Cố Gia Doanh trao đổi danh thiếp đến mỏi cả tay.
Có chủ động bắt chuyện với khách hàng được mời tới cũng không bị người ta từ chối, trò chuyện hợp thì thậm chí còn được người ta chủ động hỏi xin danh thiếp.
Lại càng khỏi phải nói đến một số luật sư nam khá niềm nở.
Có điều đi giày cao gót đi khắp sảnh một vòng, ít nhiều gì cũng mệt, Cố Gia Doanh nói chuyện phiếm xong một hồi liền qua chỗ bàn ăn lấy chút hoa quả, ngồi xuống nghỉ ngơi, để dành sức cho trận chiến tiếp theo. Ví dụ như lúc khách hàng lớn cũng cùng xuống đây với mọi người.
Cố Gia Doanh nhìn quanh, đi về phía ghế sô pha ở góc vắng.
Đi tới nơi mới thấy ở đó có người.
Là một người đàn ông chưa gặp lần nào từ nãy đến giờ.
Ngồi ở chỗ dịu sáng.
Mái tóc đen hơi rối, ngả lưng ngồi thoải mái trên sô pha, không mặc quần áo quá trang trọng, áo vét không đọc được là của hãng nào bỏ đại một bên, trên người chỉ còn một chiếc áo len dệt rộng rãi màu xám trông rất thoải mái.
Lúc cô tới, đối phương có liếc nhìn một cái.
Đôi mắt đen tĩnh lặng.
Trông thấy cô.
Nhưng chẳng buồn chú ý, nhìn một cái rồi thôi, tiếp tục xem điện thoại.
Cố Gia Doanh nghe nói tối nay thậm chí sẽ có cả một số ngôi sao có hợp tác với công ty tới tham dự. Nhưng vẻ ngoài của người đàn ông này không có trong phạm vi dữ liệu trong đầu cô ấy.
Lúc đối phương nhìn thấy cô ấy cũng chẳng hề chú ý một chút nào.
Nhưng cô ấy lại nhìn thấy chiếc đồng hồ đắt đỏ nửa khuất dưới ống tay áo của đối phương. Cố Gia Doanh lập tức nhận định đây là một khách hàng lớn.
Bởi trong số các đại Par cô ấy biết thì chỉ có mình Phương Bất Nhượng là dám tùy tiện đeo chiếc đồng hồ đáng giá bằng cả một căn hộ ở cổ tay.
Cố Gia Doanh vừa mới được lên chính thức, nay tới đây là để tạo các mối quan hệ.
Cố Gia Doanh liền gắp vài miếng hoa quả bỏ vào đĩa rồi tới gần người đàn ông: “Chào anh, chỗ này không có ai ngồi chứ ạ?”
Đã bảy rưỡi rồi.
Trình Bạch vẫn chưa đến.
Thực ra trong lòng Biên Tà đang khá là không được thoải mái. Nếu không phải Trình Bạch rồi sẽ đến, anh chẳng hề muốn ngồi ở bữa tiệc như thế này chút nào. Quan hệ giữa người với người được mang ra định giá, lợi ích là trên hết, nhìn ai cũng thấy giả dối.
Trước khi Trình Bạch đến, anh chỉ muốn ngồi một mình.
Kết quả vẫn có người không thức thời đến làm phiền.
Anh nhìn lên một cái nữa xem “khách không mời mà đến” trông ăn mặc rất đẹp này ra sao rồi đến é một tiếng cũng chẳng buồn é, lại sốt ruột tiếp tục lướt Weibo.
Cố Gia Doanh ngại quá.
Mặt hơi tái đi, nhận ra vị khách hàng lớn này không được thân thiện cho lắm.
Nhưng cô tốt nghiệp trường xịn ra, ngoại hình lại ngon nghẻ, cô không nghĩ mình sẽ thực sự bị làm khó.
Không thấy đối phương đáp gì, cô cười một tiếng: “Không có ai ngồi thì tôi ngồi đây vậy.”
Sau đó ngồi xuống, vô cùng tự nhiên tiếp tục bắt chuyện với Biên Tà.
Tự giới thiệu xong bèn nói trông Biên Tà lạ mặt, trước đây chưa gặp bao giờ, hỏi có phải là hợp tác với Thiên Chí không, còn khen nhìn Biên Tà cứ tưởng minh tinh phải lại xin chữ ký.
Con gái còn trẻ lại xinh, bất kể làm gì, dù chỉ là một cái nhíu mày, một nụ cười thoảng cũng làm người ta thấy vui mắt.
Nhưng trong số những người biết thưởng thức ấy không có Biên Tà.
Trái lại, anh thấy người như vậy rất phiền.
Màn hình điện thoại đang mở Weibo.
Còn số sáng loáng ở mục số người theo dõi ở trang của Trình Bạch làm anh bực mình.
Lúc đăng ký tài khoản Weibo giúp cô, anh mất công chặn hết các tài khoản vớ vẩn tự động theo dõi không phải là vì để có con số “” này.
Tài khoản Weibo thường bị tự động theo dõi các nick Weibo bán hàng hay người nổi tiếng (mua lượt theo dõi) mặc dù họ không hề muốn theo dõi, việc khiếu nại lên Weibo Sina không hề khắc phục được tình trạng này cho nên người dùng Weibo phải tự cho những nick như vậy vào danh sách đen một cách thủ công. Có người nói rằng nếu cho vào danh sách đen như vậy nhiều thì trong một thời gian dài, họ sẽ không bị tự động theo dõi nữa. Việc chặn thủ công như vậy cũng khá phiền vì chặn nhiều liên tục sẽ bị bắt phải nhập mã xác minh, trả lời câu hỏi bảo mật các thứ. Đọc thêm: link
Biên Tà không muốn nghe cái cô nữ luật sư không biết ở đâu chui ra này độc thoại nữa nên mới hỏi mát: “Minh Thiên Thành các cô ai cũng “cá tính” thế à?”
Cố Gia Doanh không hiểu được ẩn ý của câu này.
Cô ấy lại tưởng đây là câu khen, thấy cuối cùng đối phương cũng chịu nói chuyện, nụ cười liền tươi tỉnh lên nhiều, vô thức tém lại tóc mai: “Công ty chúng tôi có rất nhiều luật sư có cá tính, lý lịch của mọi người đều rất ưu tú. Không biết luật sư “cá tính” trước đây anh từng gặp là ai?”
Biên Tà nhìn chằm chằm ba chữ “Phương Bất Nhượng” trong danh sách người Trình Bạch theo dõi, đôi mắt nhìn xuống đầy bực bội.
Anh đứng luôn dậy, định ra ngoài gọi điện thoại cho Trình Bạch mãi không thấy tới.
Nhưng anh vừa đứng dậy thì tiếng ồn trong sảnh bỗng nhỏ xuống, bắt đầu từ gần cửa lan dần vào trong sảnh tầng một, bầu không khí đột ngột lặng xuống rồi lại ồn ào lên.
Là do có người tới.
Người đến muộn lúc nào cũng được chú ý.
Nếu người đến muộn còn vô cùng xinh đẹp nữa thì không thể nào không liếc nhìn.
Cánh luật sư của Minh Thiên Thành không biết người mới tới biệt thự là ai.
Đội quân bên Thiên Chí thì gần như đồng thanh thầm hét lên trong lòng một tiếng “ôi trời”.
Quả thực không dám tin vào hai mắt mình!
Tất cả mọi người đều đã quá quen với phong cách ăn mặc lãnh đạm của cô, ngoại trừ một vài lần lên toà còn cơ bản đều là tông lạnh, nhìn thôi đã cảm thấy rất lý trí.
Nếu như bạn là khách hàng của cô ấy, ấn tượng đầu tiên sẽ là vị luật sư này rất giỏi.
Không chỉ xinh đẹp mà còn đẹp một cách đầy tinh xảo.
Nhưng hoàn toàn không phải kiểu đẹp mà phần đa cánh mày râu dám theo đuổi hay thậm chí chỉ là nghĩ tới.
Vậy mà lúc này đây…
Vị đại Par mới vừa hot hòn họt trên mạng trong video khống chế hung thủ trước quán trà sữa, thậm chí có người đã gắn chặt cô trong đầu với hình ảnh âu phục, hôm nay cô lại thay đổi thói quen mặc âu phục mà mọi người đều đã quen.
Thay vào đó là một chiếc váy dài tím khói.
Vóc dáng cao gầy, khung xương mảnh mai.
Cầm một chiếc ví cầm tay nhỏ nhắn, phủ qua vai chiếc khăn choàng dày được quàng rất đẹp mắt, đuôi khăn bên trái có tua rua, kiểu dáng bất đối xứng đầy thời trang.
Mặt trang điểm nhạt.
Mặt có sẵn nét thì không cần phải trang điểm cầu kỳ.
Rất đẹp.
khăn có tua rua:
Chỉ có điều vẻ mặt cô có nhìn kiểu gì cũng không thấy vui vẻ. Đôi môi tô son lì màu hồng đất, bờ môi mím chặt, lại thêm đường eyeliner lạnh lùng.
Mới nhìn có lẽ mọi người không nhận ra ngay được nhưng đến khi cô băng qua sảnh tiệc thì hầu như đều đã nhớ ra.
Khuôn mặt sắc nét thế này có ai từng thấy mà lại không ấn tượng?
Bất giác tim bỗng đập bồi hồi.
Trình Bạch, lý lịch trâu bò, tiếng tăm vang dội, ngoại hình ưa nhìn, đây là điều mà người trong giới đều công nhận. Nhưng giờ nhìn thì có vẻ chưa chắc tính tình đã không xấu đâu…
Mọi người đều nhìn cô.
Nhưng lúc này cô chẳng muốn nói nửa lời.
Vốn tính là buổi trưa đi gặp Thượng Phỉ, chiều tới trụ sở công an xong còn có thời gian rảnh thì hẹn gặp Ngụy Liễu Liễu, không định về thay váy áo.
Cô đã qua thời kỳ cần dùng trang phục để nâng giá cho mình rồi.
Ở tầng lớp các đại Par, không có chuyện trông mặt mà bắt hình dong.
Nhưng thật không ngờ, mới đi với Thượng Phỉ ra khỏi trụ sở công an thì đã suýt bị người ta tạt cho một thùng sơn!
Nguyên đơn vụ ly hôn lần trước Thượng Phỉ xử, cũng chính là người vợ, không biết làm thế nào nghe được tin, vậy mà lại xách một thùng sơn chờ sẵn ở ngoài cổng.
Hai người vừa đi ra liền bị hắt.
May là cô và Thượng Phỉ phản ứng nhanh nên mới né được phần lớn nhưng vẫn bị dính một ít vào quần áo tóc tai.
Các vụ tranh chấp ly hôn đều rất khó xử bởi vì hôm trước người ta kiện chồng tội bạo lực gia đình đòi ly hôn, hôm qua bạn thuận theo ý người ta cho ly hôn thật, hôm nay chồng cũ đâm người khác bị thương phải vào viện, người ta lại xách sơn tới chửi.
Nào là nếu không phải tại cô thì chồng tôi đã không bị vậy.
Nào là ai bảo cô xử cho ly hôn, chẳng qua tôi chỉ định cho anh ta một bài học thôi.
Lại còn không có anh ấy sau này tôi biết sống thế nào…
Lúc đó Trình Bạch phải nhẫn lắm mới không xông tới tát cho cô ta mấy bạt tai!
Tóm lại thì quần áo đã bị hư.
Sát giờ đành phải qua bên chỗ Ngụy Liễu Liễu gần đó thay bộ khác.
Thượng Phỉ đã gặp quá nhiều chuyện lạ trên đời nên thấy cô đang bực mình, sợ cô lái xe xảy ra chuyện nên đích thân hộ tống cô tới bữa tiệc, vừa đi vừa khuyên nhủ.
Xưa nay Trình Bạch không nhận các vụ ly hôn.
Cũng chính bởi không muốn dây vào mấy chuyện lông gà vỏ tỏi xúi quẩy này.
Không ngờ vẫn bị hạng đàn bà đanh đá đó chỉ thẳng mặt chửi.
Cơn tức dằn trong lồng ngực cho đến khi cô vào sảnh tiệc vẫn không hề khá hơn.
Với gương mặt lạnh lùng bước đi trên đôi cao gót, Trình Bạch đi xuyên qua đám đông, liếc thấy Biên Tà đứng ở góc vắng, không để ý bên cạnh còn có người khác.
Cô bước không dừng chân.
Vừa đi về phía cầu thang lên tầng hai vừa tiện thể vẫy tay một cái về phía đó: “Bên này.”
Biên Tà sốc thực sự.
Anh nhìn quen Trình Bạch mặc đồ âu mất rồi, không ngờ một cô gái lãnh đạm như vậy cũng có một mặt thế này.
Mặc dù…
Dường như tối nay cô còn lãnh đạm hơn cả ngày thường, tâm trạng vô cùng xấu.
Nhưng cảm giác tuyệt vời đó, thực sự không thể nào làm ngơ.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, Biên Tà nhận thức rõ mình là một người đàn ông đích thực, thực đến không thể thực thêm được nữa.
Lúc cô chuyển hướng nhìn về phía anh, anh hồi hộp đến lạ.
Nghe thấy hai tiếng “bên này” đầy tự nhiên đó, cảm giác khó chịu vì phải chờ đợi vơi đi, anh bất giác mỉm cười.
Biên Tà bước về phía Trình Bạch.
Cô gái tự giới thiệu là Cố Gia Doanh đến từ công ty luật Minh Thiên Thành kia vì đưa lưng về phía cửa nên không sớm nhận ra tình hình, thấy anh đứng dậy đi lại tưởng là anh đi về phía cô ấy nên cũng vội đứng dậy.
Cô quen tay định đưa danh thiếp cho Biên Tà.
Giọng rất ngọt.
“Đây là danh thiếp của tôi, chuyên làm mua bán sáp nhập tái cấu trúc ở Minh Thiên Thành, hãy gọi cho tôi nếu anh cần.”
“…”
Trình Bạch còn chưa đi tới cầu thang, vừa khéo ở khá gần họ, nghe thấy vậy bước chân đi thoăn thoắt bỗng dừng lại.
Cô quay đầu nhìn.
Lớp trẻ bên Minh Thiên Thành cũng học hư theo Phương Bất Nhượng rồi sao?
Cứ thấy khách hàng là đưa ngay danh thiếp.
Không nghĩ xem Phương Bất Nhượng là ai, bản thân là ai.
Hơn nữa trong những sự kiện thế này, cứ thấy người liền đưa danh thiếp, đưa quá nhiều là mất giá ngay. Bạn tưởng là mình đang cướp khách của người ta, còn người ta thì lại đứng xem bạn tự chui đầu vào rọ.
Cô chỉ dừng bước thôi mà mấy người xung quanh đã im lặng lại.
Lúc này Cố Gia Doanh mới nhận ra bất thường, quay đầu lại thấy Trình Bạch, mồ hôi lạnh đổ muốn ướt đẫm cả người.
Biên Tà lập tức thấy may mắn vì không nhận danh thiếp lung tung.
Trình Bạch hờ hững lườm tấm danh thiếp trên tay cô gái một cái, cười nhưng không phải thật cười: “Cô tìm trợ lý của tôi có chuyện gì không?”
Trợ, trợ lý?!
Cố Gia Doanh ngẩn người, không hiểu ra sao.
Đừng nói là cô, người trong sảnh tiệc cũng đều ngẩn ra.
Trình Bạch không muốn chấp nhặt lớp trẻ, nói xong quay người đi lên cầu thang.
Không hiểu sao Biên Tà cực kỳ muốn cười.
Anh liếc mắt tỏ ý áy náy với Cố Gia Doanh rồi thản nhiên nói: “Ngại quá, sếp gọi tôi phải đi đây.”
Sau đó liền vắt chiếc áo khoác dày ở khuỷu tay, giữa cái nhìn chăm chú của đám đông, nhanh chân đi theo Trình Bạch, rẽ vào góc khuất không còn thấy tăm hơi.
Cầu thang biệt thự kiểu châu Âu được trải thảm. Vì thường hay được thuê tổ chức tiệc tùng ngày hội nên rất nhiều món đồ thường xuyên được thay mới.
Mặc dù là kiến trúc cổ nhưng vẫn luôn được giữ gìn rất đẹp.
Biên Tà chân dài, thủng thẳng đi theo sau Trình Bạch, ngước nhìn bóng lưng của cô.
Không hiểu sao, bỗng nhiên lại muốn gọi tên cô, thế là anh gọi một tiếng: “Trình Bạch.”
Trình Bạch đi đằng trước nghe gọi liền dừng ở bậc thang phía trên quay lại nhìn anh: “Có việc gì?”
Tua khăn choàng nhẹ lay.
Mái tóc xoăn dài được vấn lên phần lớn, để lại vài lọn bên má, lúc cô đứng trên cao nhìn xuống chỗ anh, mặt mày trông rất lãnh đạm.
Thế là vào thời khắc đó, Biên Tà bỗng nhiên nghĩ…
Chỉ cần cô đưa tay về phía anh, anh nguyện lòng được giống như các kị sĩ, thành kính hôn mu bàn tay trắng ngần của cô.
Cúi đầu, phục tùng cô.
Tác giả có lời muốn nói:
Nợ chữ