Trình Bạch biết ngay là chẳng thể trông chờ người này nói ra được lời gì tốt đẹp mà.
Cô vốn đang định trả miếng là “anh đi hát rong về lúc nào thế” nhưng liếc thấy có một cô bé, hoặc phải nói là một người phụ nữ, ngồi chếch đằng sau Phương Bất Nhượng trang điểm cẩn thận, mặc váy trắng liền thân, tươi mát như một đóa hoa ly đọng sương.
Thế là phải nuốt lại câu định nói.
Cô sợ cô gái này hiểu lầm, làm tổn thương người ta nên đổi giọng cười giả dối: “Vậy xin mượn nhờ lời tốt đẹp của anh, chỉ mong hôm nay là đi xem mắt.”
Phí Tĩnh nhường lại chỗ cho cô, cô hỏi một câu trước khi ngồi xuống: “Không chơi nữa thật ạ?”
Phí Tĩnh lắc đầu nguầy nguậy: “Chơi không lại, thực sự không lại!”
Trình Bạch ngồi xuống.
Người dưới cánh là Phương Bất Nhượng, trên cánh là người đàn ông tóc hoa râm khoảng chừng ngũ tuần tướng tá gầy gò nhưng mặt mày rất được, mắt sáng ngời, tinh thần sung mãn.
Dáng cười hiền hòa.
Nhưng người ngồi chơi quanh bàn này đều biết rõ ông ta chính là người cầm lái của Minh Thiên Thành, Đoàn Tế Minh.
Người phụ nữ ngồi đối diện đeo kính, sợi xích vàng mảnh giữ kính thòng ra sau, nét mặt cương trực, dù có cười cũng vẫn thấy rất nghiêm nghị. Duy chỉ có chiếc cốc giữ nhiệt kiểu cũ để cạnh bàn là tiết lộ tính cách của các cụ lão thành của người phụ nữ này.
Người phụ nữ này cũng là một nhân vật người người đều biết.
Phó hội trưởng Hiệp hội luật sư thành phố Thượng Hải Chu Quý Chi.
tương đương chức danh Phó chủ nhiệm Đoàn luật sư thành phố ở Việt Nam. Hiện nay Hiệp hội luật sư thành phố Thượng Hải có phó hội trưởng, đều là nam.
Dẫu sao cũng là tất niên của hai công ty luật lớn, mời một vài người có máu mặt tới là chuyện hết sức bình thường. Nãy vừa vào cửa, Trình Bạch đã nhìn thấy đại Par của mấy công ty luật lớn khác, vài vị trong ban thường vụ của hiệp hội, đương nhiên là có cả một số giáo sư có tiếng tăm trong giới luật học.
Chỉ có điều họ không chơi mạt chược mà ngồi ở đằng kia uống trà nói chuyện.
Trình Bạch không lạ gì người bên hiệp hội.
Chu Quý Chi thấy cô liền cười: “Cuối cùng con cũng bình an trở về Thượng Hải rồi, may là không có chuyện gì lớn, không là bọn lão Lưu lại nói mãi cho xem.”
Hiệp hội luật sư không giống những hiệp hội nghề nghiệp khác.
Thông thường hiệp hội các nghề khác phải có chút tiếng tăm mới được vào nhưng hiệp hội luật sư thì yêu cầu tất cả các luật sư hành nghề phải gia nhập, thậm chí họ có quyền thu hồi giấy phép hành nghề, có quyền quản lý cao hơn rất nhiều so với các nghề khác.
Cho nên những nhân vật thuộc ban chấp hành đều là những người máu mặt.
Mấy năm trước Trình Bạch từng làm hỗ trợ pháp lý, luật sư tốt nghiệp trường có tiếng lại giỏi giang như cô lại làm hỗ trợ pháp lý đúng là chuyện mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi.
Người khác sao không biết chứ người bên hiệp hội thì rất yêu mến cô.
Cho dù sau này cô đi Bắc Kinh rồi vẫn cứ còn người nhớ.
Suy cho cùng hội trưởng hiệp hội luật sư Thượng Hải hay phó hội trưởng hiệp hội luật sư toàn quốc thỉnh thoảng có việc cần hỗ trợ chuẩn bị gì đó hay mở hội nghị gì gì cũng đều gọi cho Trình Bạch.
Vụ án giết hàng xóm -, phía bộ tư pháp và hiệp hội luật sư bên này tiến hành điều tra cô rất lâu nhưng cuối cùng cô vẫn bình yên vô sự.
Không ít người nói ra nói vào cô là con gái ruột của bộ tư pháp và hiệp hội luật sư.
Thực ra cũng không phải là không có cơ sở.
Nhưng từ xưa đến nay, người trong giới lọt được vào mắt xanh của hiệp hội luật sư như thế khá hạn hữu, cô có được cái duyên này phải nói là nhờ vào hai năm làm trợ giúp pháp lý ngày xưa.
Bắt đầu xoa bài ván mới.
Mọi người tự bốc bài.
Trình Bạch cũng xếp một dãy, vừa xếp vừa nói với Chu Quý Chi: “Được bình yên vô sự như vậy cũng là nhớ có các cô các chú nâng đỡ, chứ không chắc đã phải từ biệt thật rồi.”
Chu Quý Chi thở dài: “Có gì mà nâng đỡ với chẳng không nâng đỡ, người bên bộ tư pháp cũng đều biết con là người thế nào mà, đâu có chuyện nghe truyền thông nói nhăng nói cuội. Tên nghi phạm đó chỉ là một lập trình viên bình thường, dân đi làm như mọi người, không quyền không thế lại càng chẳng có tiền, có gì đáng để con với Phương Nhượng bỏ nhiều công sức như vậy chứ? Nói gì tới chuyện xúi giục hắn lách luật. Con bình yên vô sự là chuyện sớm muộn phải vậy rồi. Ôi, các cô chỉ tiếc cho Thừa Phương đang tốt đẹp như vậy, nói tan là tan…”
“E hèm!”
Cô ấy còn chưa nói cho hết lời, Đoàn Tế Minh ngồi bên đã tằng hắng.
Đồng thời nháy mắt ra hiệu với Chu Quý Chi.
Chu Quý Chi nhận ra đây không phải chỗ nên nói những lời thế này, nhất là không nên nói chúng trước mặt Phương Bất Nhượng nên ngừng lời, nhìn Phương Bất Nhượng một cái, không nói tiếp nữa.
Phương Bất Nhượng không tỏ bất kỳ thái độ gì.
Nụ cười mà chẳng giống cười trên gương mặt anh ta chẳng hề bớt tươi tắn đi chút nào, y như thể hoàn toàn không nghe thấy “Phương Nhượng”, cũng không nghe thấy “Thừa Phương”, thản nhiên tiếp tục xếp bài.
Bầu không khí thực ra vẫn hơi lúng túng một chút.
Biên Tà đã vượt qua cú sốc ảo tưởng vụn vỡ vừa rồi, anh lại đứng sau lưng Trình Bạch xem cuộc chơi.
Bầu không khí lúng túng này tất nhiên bị anh nhạy bén nhận ra.
Anh chuyển mắt từ Chu Quý Chi qua nhìn Phương Bất Nhượng trông như không hề có bất kỳ gì khác thường rồi thong thả trở về nhìn Trình Bạch.
Đoàn Tế Minh thấy anh liền cười khà khà hỏi Trình Bạch: “Đây hẳn là nhà văn mà Phí Tĩnh nói đây nhỉ?”
Trình Bạch quay đầu nhìn Biên Tà một cái rồi gật gật đầu.
Nhưng đồng thời cũng hơi lấy làm bất ngờ: “Giám đốc Phí đã qua bên kia tâm sự với các giáo sư rồi, bên đó chắc là sẽ có tư liệu đáng giá đấy.”
Ngụ ý là anh có thể qua đó tâm sự với mọi người, nghe thử chút xem.
Không ngờ Biên Tà lại cười với cô một tiếng rồi lắc đầu.
Trình Bạch bỗng thấy ngượng ngùng.
Để một trợ lý xịn như vậy đứng sau lưng mình không hiểu sao cứ thấy không được tự nhiên.
Có điều, cô còn chưa kịp nghĩ cho kĩ xem vì sao lại không được tự nhiên thì Đoàn Tế Minh đã phát huy phẩm chất ưu tú thích đào trộm người của Minh Thiên Thành vung cuốc thử cuốc Biên Tà: “Nghe Phí Tĩnh nói anh tới Thiên Chí để lấy tư liệu, cơ mà Minh Thiên Thành chúng tôi cũng không hề kém cạnh gì đâu nhé. Hôm nào anh có thời gian, không tìm được tư liệu vừa ý ở bên họ thì cứ qua chỗ chúng tôi nhé, đảm bảo luôn rất hoan nghênh anh. Như vị ngồi bên kia, đại luật sư Phương tiếng tăm lừng lẫy trong nghề, cho anh mượn miễn phí luôn!”
Phương Bất Nhượng bỏ điếu thuốc đang ngậm xuống, lãnh đạm nhìn Đoàn Tế Minh.
Đoàn Tế Minh vẫn thờ ơ như không.
Biên Tà nhìn Phương Bất Nhượng một cái, khéo léo từ chối vô cùng lịch sự: “Cảm ơn ý tốt của anh, có điều tôi không có hứng thú với đàn ông.”
“Phì…”
Trong số những người cũng đứng xem các đại Par chiến nhau, có vài người bật cười, phải nhìn Biên Tà bằng ánh mắt khác xưa.
Đúng là táo bạo hết chỗ nói.
Câu này vừa được nói ra, không chỉ Phương Bất Nhượng nhìn anh, ngay cả Trình Bạch cũng không nhịn được ngoái lại nhìn anh tận ba giây.
Đoàn Tế Minh đứng ngoài cuộc thêm chuyện thêm vui cố ý bơm đểu: “Ôi, không có hứng thú với đàn ông nghĩa là có hứng thú với phụ nữ, vậy suy ra là có hứng thú với luật sư Trình của chúng ta rồi!”
Biên Tà như thể hoàn toàn không hiểu ẩn ý của ông ta, thẳng thắn đáp: “Đương nhiên là có rồi.”
Đoàn Tế Minh lập tức không nói được gì nữa.
Cả đám đều mông lung không hiểu rốt cuộc vị đại tác gia Trình Bạch dẫn vào này không hiểu thật hay là cố ý không hiểu.
Biên Tà rất khác với những người có mặt ở đây.
Mọi người ăn mặc đều rất trang trọng, duy chỉ có anh là trông cực kỳ giống thường ngày, hầu như không khác gì đồ mặc lúc bình thường, đút hai tay vào túi đứng sau lưng Trình Bạch, trông rất thoải mái, không hề có chút căng thẳng nào của một người ngoài nghề lần đầu có mặt ở sự kiện như thế này.
Như cô bé cùng tới với Phương Bất Nhượng chẳng hạn, nãy gặp họ suýt thì run quá nói lắp.
Suy cho cùng là do độ tự tin của mỗi người mỗi khác.
Giống như Trình Bạch hôm nay đã không cần dùng trang phục để chứng tỏ địa vị của bản thân cho mọi người thấy vậy, Biên Tà cũng đã qua thời cần tới quần áo, thái độ đối nhân xử thế ôn hòa tự nhiên nhưng chẳng ai có thể xem thường.
Anh đáp ngay thẳng như vậy nằm ngoài dự tính của tất cả mọi người.
Trình Bạch bỗng thấy da đầu tê tê, rất sợ xoa bài lại xoa ra thứ khác, không muốn mọi người cứ nói mãi về mình nên nói với Biên Tà: “Tôi muốn ăn chút hoa quả.”
Biên Tà hiểu ngay ý: “Để tôi đi lấy, muốn ăn quả gì?”
Trình Bạch cười: “Lấy mỗi thứ mỗi ít đi, gì cũng được.”
Thế là mọi người được chứng kiến cảnh tượng nhà văn lớn ngự trên bảng top cá kiếm, giá trị bản thân lên tới tận mấy trăm triệu gật gật đầu, quay người đi qua chỗ bàn bày hoa quả cắt sẵn thật!
Trình Bạch nói gì cũng được nên loại nào anh cũng lấy một ít.
Mỗi thứ gắp lấy dăm miếng bỏ vào đĩa đưa Trình Bạch.
Quả nhiên lúc anh quay lại, chủ đề quanh bàn mạt chược đã tự nhiên chuyển sang cái khác.
Chu Quý Chi nói: “Nghe nói gần đây con có liên quan đến một vụ án hình sự à, trưa nay có người nói với cô sắp tới con sẽ ra tòa làm chứng hả?”
Trình Bạch không phủ nhận: “Có người cầm dao định đâm bạn con bị con đạp ngã. Bên phía viện kiểm sát chuẩn bị khởi tố, gọi con làm nhân chứng. Chuyện nhỏ thôi ạ, có điều chắc cô cũng đã nghe nói nguyên nhân rồi, là do tranh chấp ly hôn mà ra cả.”
Đoàn Tế Minh cảm thán một câu: “Vấn đề gia đình lúc nào cũng khó xử lý triệt để bằng pháp luật.”
Phía tòa án thường hay thúc đẩy các vụ hôn nhân gia đình kiểu này hòa giải, nguyên nhân chính là vì thế. Kết quả hòa giải thường được đôi bên tán thành, khả năng khép lại vụ kiện cáo tương đối cao. Nếu để cho tòa phân xử, không kể chuyện có thể sẽ lại kháng cáo thì về cơ bản đôi bên sẽ vĩnh viễn thành thù.
Cho nên lợi hay hại chỉ có thể xem xét riêng rẽ từng khía cạnh.
Trình Bạch nghĩ tới chuyện hồi chiều suýt bị hắt cho một thùng sơn trước cổng trụ sở công an rồi lại nghĩ đến người phụ nữ ly hôn xong thấy cuộc sống vô nghĩa, thấy vừa đáng buồn đáng thương vừa đáng hận, cô mỉm cười nói: “Cho nên tôi chưa từng nhận làm các vụ ly hôn.”
Nói phải trái ra thì vô cùng.
Nghe cô nói vậy, Phương Bất Nhượng đang bỏ quân bài ra thoáng dừng tay rồi mới bỏ nó ra: “Lục vạn.”
Không ai ăn.
Phương Bất Nhượng kẹp điếu thuốc ở ngón giữa, tính đưa lên làm một hơi nhưng thấy có Trình Bạch ngồi đây nên hỏi một tiếng: “Không sao chứ?”
Trình Bạch nhìn điếu thuốc của anh ta một cái lắc đầu.
Dù sao trước đây chính cô cũng hút.
Nhưng Phương Bất Nhượng nhìn cô một cái, chần chừ rồi cuối cùng dí điếu thuốc hút dở vào gạt tàn.
Lần này đến lượt Trình Bạch bốc bài.
Cô bất cẩn bốc nhiều ra một quân.
Đoàn Tế Minh liền cười: “Một phát ăn hai vậy là tính chơi hợp đồng âm dương à? Muốn xem luôn bài của tôi luôn không?”
Trình Bạch ngại quá, vội nói: “Xin lỗi xin lỗi, lỡ tay, tôi là trường hợp bất khả kháng. Giả định vô tội, giả định vô tội!”
Ngồi chơi mạt chược mà qua miệng của các ông lớn trong nghề luật này, ai không biết khéo lại tưởng đang tranh luận trước tòa, chẳng trách nãy đứng ở ngoài nghe tiếng nói chuyện vọng ra ngoài lại suýt hiểu lầm.
giả định vô tội, bất khả kháng, hợp đồng âm dương: thuật ngữ pháp lý mn tự tìm hiểu nhé. Đoạn đối thoại này nôm na nghĩa là: Đoàn Tế Minh nói Trình Bạch định chơi ăn gian tráo bài, Trình Bạch nói mình chỉ do vô tình, không có bằng chứng chứng minh cô cố ý ăn gian nên cô vô tội.
Biên Tà thấy chi tiết này rất hay.
Nhưng phần nhiều anh vẫn đang bận chú ý xem Trình Bạch.
Anh lấy rất nhiều loại hoa quả, cô nói là gì cũng được nhưng dứa, dâu tây, dưa vàng được ăn hết trước, sau đó là đến chuối tiêu, táo, dưa hấu, xoài, cuối cùng chừa lại thanh long, lê và khế là không đụng tới miếng nào.
Suốt ngày diss anh kén ăn, không phải chính bản thân cô cũng rất kén đó sao?
Biên Tà cười thầm trong bụng.
Mang đĩa đi lấy một đĩa mới toàn những thứ cô ăn hết trước đưa cho cô.
Trình Bạch mới ngồi một lát đã ù ba ván, vận may đang rất đỏ, vừa mới trêu chọc Phương Bất Nhượng bốc quân nào là đánh ra quân đó chắc là các quân đang có quá dở, quờ tay sang bên một cái liền thấy đĩa hoa quả mới.
Tất cả đều là thứ quả cô thích.
Cô ngạc nhiên nhìn Biên Tà đang đứng chắp tay xem cô chơi.
Biên Tà lại tưởng cô muốn thử vị khác: “Lấy cho cô đĩa khác nhé?”
Trình Bạch chớp chớp mắt, không hiểu sao lại đưa mắt nhìn xuống, cảm giác trong lòng rất khó tả, im lặng một chút mới đáp: “Không cần.”
Cô xiên một miếng dâu tây lên ăn.
Lành lạnh chua chua ngòn ngọt.
Nhìn xuống xem bài của mình một chút, đến lượt cô, cô bốc được quân bát vạn, bỏ quân cửu sách ra.
Đoàn Tế Minh không ăn.
Chu Quý Chi không ăn.
Phương Bất Nhượng ngồi nghịch một quân mạt chược, cầm xoa xoa trong tay, liếc xem bài của mình xong cũng nói: “Không ăn.”
Cô bé ngồi chếch sau lưng Phương Bất Nhượng liền ngẩng đầu ngước nhìn anh ta với vẻ đầy ngạc nhiên.
Nhưng liền nghĩ ngay ra gì đó, không dám nói tiếng nào.
Người khác không nhìn thấy nhưng cô ấy có thể nhìn thấy rõ mồn một bài của Phương Bất Nhượng! Bài của anh ta rõ ràng là định ù bốn cửu sách nhưng vừa rồi Trình Bạch bỏ một quân cửu sách ra anh ta lại không ăn để ù.
Sau đó đánh thêm mấy vòng nữa, Chu Quý Chi bỏ ra một quân Lục Văn.
Trình Bạch liền ngả bài, cười: “Vừa khéo, đang cần.”
Mọi người xem thì hóa ra cô ù toàn một hàng Văn.
Đoàn Tế Minh lập tức cảm thán có lẽ hôm nay không phải ngày hoàng đạo, rất có khả năng là không nên chơi bài, buồn bực nói: “Mọi người bốc được bài thế nào thế, sao không ai đánh lại được Trình Bạch vậy!”
Anh ta nhanh tay ngả bài luôn của Chu Quý Chi và Phương Bất Nhượng ra xem.
Bài Chu Quý Chi không đẹp.
Nhưng thấy bài của Phương Bất Nhượng xong, anh ta liền buồn bực: “Ôi, không phải cậu ù bốn Cửu Sách đây sao? Sao vừa rồi Trình Nhi đánh Cửu Sách ra cậu không ù?”
Chu Quý Chi thở dài: “Anh già nên lẩm cẩm rồi đấy à? Giờ cậu ấy sắp ù bốn Cửu Sách nhưng nãy chưa chắc đã ù bốn Cửu Sách mà, bài đã đánh qua mấy vòng rồi còn gì, chắc là mãi sau mới bốc ra được ù Cửu Sách.”
Đoàn Tế Minh vỗ trán: “Phải nhỉ.”
Phương Bất Nhượng cười xòa, xoa bài đi.
Mười mấy ván tiếp theo.
Ngay cả Chu Quý Chi và Phương Bất Nhượng cũng đã đỏ bài ù được dăm ván, khoảng chục ván còn lại đều là Trình Bạch thắng!
Thế này thì còn chơi bài gì nữa?
Cô ngồi bên bàn mạt chược, phong độ rất tốt, khí thế khoan thai, nói cười có chừng mực, không thua là bao so với lúc lên tòa!
Đoàn Tế Minh thua phát cáu cả người.
Chu Quý Chi vẫn tâm bình khí hòa.
Phương Bất Nhượng thì chẳng ai nhìn ra được gì.
Chỉ có điều cô gái ngồi chếch sau anh ta mặt hơi tái.
Thực ra cô nàng là sinh viên mới tốt nghiệp của một trường nghệ thuật nào đó, hầu hết bạn bè đều tiến quân vào giới giải trí hoặc là vừa tốt nghiệp đã lấy chồng giàu. Cô đi hát ở quán bar tình cờ quen được Phương Bất Nhượng, hai bên duy trì quan hệ một thời gian. Vì để Phương Bất Nhượng dẫn mình tới sự kiện này, cô nàng đã phải nằn nì khá lâu, khó lắm mới được tới.
Gần nửa tháng qua hết luyện tập lại dưỡng da.
Không chỉ đầu tư vào trang điểm mà ngay cả bộ đồ trắng này cũng bỏ nhiều tiền ra thuê thợ lành nghề may đo riêng, mục đích là để có màn thể hiện thật tốt tối nay, để lại ấn tượng sâu sắc cho bạn bè của Phương Bất Nhượng cũng là để để lại ấn tượng sâu sắc cho Phương Bất Nhượng.
Nhưng kết quả dường như hoàn toàn khác với những gì cô mong đợi.
Những người ở sảnh dưới thì còn đỡ, những người ở trên này dường như chẳng ai để ý gì đến cô. Ngược lại, vị “luật sư Trình” ngồi cạnh Phương Bất Nhượng vừa đến đã được tất cả mọi người chú ý, khác hoàn toàn so với cô.
Nhưng vậy còn chưa là gì.
Phương Bất Nhượng dụi tắt cả điếu thuốc lá, ăn ai ù thì ù nhưng không ăn của cô ấy ù.
Trước nay nghe nói những người phụ nữ ở bên Phương Bất Nhượng luôn người đến người đi vội vàng như nước chảy nhưng chưa từng nghe nói có ai được đối xử đặc biệt đến thế.
Hầu hết đều chỉ được một thời gian, Phương Bất Nhượng chán là đá…
Không có ai có thể níu chân lại lâu dài.
Nhưng nhìn người phụ nữ nói cười vui vẻ với mọi người lại có khí thế rất bất phàm đó, lần đầu tiên cô nàng cảm thấy hoài nghi những lời đồn như “Phương Bất Nhượng không có trái tim” hay “Phương Bất Nhượng thích con gái xinh đẹp ngu ngốc”.
Đoàn Tế Minh lại tiếp tục càm ràm.
Chơi tiếp thêm ván nữa.
Bài của Trình Bạch cũng khá tốt, đang tính chặt chém tiếp thì hình như có người mới tới rồi có tiếng gọi: “Trình Nhi, hội trưởng Lưu tới, mau qua đây nói chuyện đi!”
Là Phí Tĩnh gọi với sang.
Trình Bạch vừa bốc một quân liền quay qua nhìn.
Đúng là Lưu Kiến tới.
Vị này chính là hội trưởng hiệp hội luật sư thành phố Thượng Hải, phó hội trưởng hiệp hội luật sư toàn quốc, đã giúp đỡ cô rất nhiều trong vụ sát hại hàng xóm.
Cô còn chưa nói gì, Đoàn Tế Minh đã sốt sắng: “Cô mau đi mau đi, để ai đó vào thay cho là được.”
Quả thực đã thua đến mất niềm tin vào cuộc đời lắm rồi.
Sau đó thấy tay nhà văn đứng cạnh Trình Bạch, nghĩ bụng các nhà văn thường hay đóng cửa viết sách, Biên Tà chơi bài với bọn họ chắc là ổn, bèn nói vội: “Cho trợ lý của cô vào thay đi.”
Tất nhiên Trình Bạch đang định qua đó nói chuyện, đã dợm đứng lên rồi nhưng nghe Đoàn Tế Minh nói vậy, không khỏi nhìn ông ta đầy ngờ vực, quay lại hỏi Biên Tà: “Anh biết chơi mạt chược không?”
Đứng xem nãy giờ chắc là cũng biết một chút chứ nhỉ?
Không ngờ Biên Tà lại gãi mũi hơi do dự: “Có lẽ là… biết sơ sơ?”
Biết hay không mà còn phải “có lẽ”?
Cô nhíu mày định nói.
Nhưng Đoàn Tế Minh đã kéo luôn Biên Tà lại, phẩy tay xua Trình Bạch: “Biết là được rồi, không biết bọn tôi dạy cho biết. Hội trưởng Lưu đang bên đó kìa, cô đi mau đi, đừng để người ta chờ lâu. Cứ yên trí giao trợ lý của cô cho bọn tôi!”
Trình Bạch thấy câu này không giống “giao trợ lý của cô cho bọn tôi” mà giống như là “giao trợ lý của cô cho bọn tôi làm thịt”.
Nhưng bên kia đang chờ, cuối cùng cô cũng không phản đối.
Chỉ nói Biên Tà “không biết thì cứ chơi đại đi”, dẫu sao cô cũng không phải người thiếu tiền, mà Biên Tà thì xem chừng có thua cả đêm chắc cũng không buồn nhíu mày lấy một cái.
Số quân mạt chược Trình Bạch xếp được vẫn còn chưa chơi xong, Biên Tà bị nhấn vào thế chân có vẻ khá lúng túng.
Đoàn Tế Minh thầm nghĩ rốt cuộc Trình Tiểu Ma cũng đã đi rồi, đã đến lúc bắt nạt “người mới”.
Ông ta cười rõ hiền lành: “Không sao, đừng lo lắng, cứ chơi đại đi.”
Biên Tà liếc nhìn một lượt những người ngồi quanh bàn, nào có lý không biết những người ngồi đây chẳng có ai là hiền lành chứ?
Anh rờ tay quanh dãy bài, dường như rất do dự.
Sau cùng, bỏ quân Ngũ Vạn ra: “Vậy tôi chơi đại vậy nhé?”
Bỏ Ngũ Vạn ra.
Đoàn Tế Minh lập tức cười ha hả: “Ôi, tôi phỗng.”
Nhặt lấy quân Ngũ Vạn.
Biên Tà liếc nhìn không nói gì.
Bốn người ngồi quây quanh bàn mạt chược bốc thêm vài vòng, sau đó Đoàn Tế Minh bỏ một quân ra: “Thất Văn.”
Biên Tà lập tức ngẩng đầu đầy bối rối, ngả bài ra hỏi một câu: “Tôi ù rồi phải không?”
Nhìn thì thấy toàn một hàng.
Đoàn Tế Minh không còn biết nói gì.
Biên Tà mặc chiếc áo len dệt dáng rộng màu xám, ngón tay gầy gầy ngả bài ra bàn, cười hiền: “Đều nhờ ban nãy luật sư Trình chọn bài quá tốt, tôi chỉ việc ù thôi. Ván tới mong các thầy nương tay cho nhé.”
Con người của anh trông bề ngoài luôn cực kỳ chân thành.
Không một ai ngồi quanh bàn cảm thấy câu này có vấn đề gì.
Đoàn Tế Minh nghĩ bụng, cũng có lý, ván rồi không phải Biên Tà tự bốc mà hoàn toàn là nhờ Trình Bạch bày sẵn cỗ cho. Trình Tiểu Ma đi rồi, vận đỏ của ông ta sẽ về liền, ván vừa xong đã thiếu chút nữa là ù rồi.
Có hy vọng lật ngược tình thế!
Cho nên vô cùng hào phóng nói: “Thắng thua trên chiếu bạc là chuyện thường tình, không sao hết không sao hết, mới có một ván thôi mà, nào nào nào, tiếp ván nữa.”
Sau đó…
Đoàn Tế Minh bỏ quân Ngũ Sách ra.
Biên Tà nhặt lấy: “Phỗng.”
Chu Quý Chi bỏ quân Nhị Vạn ra.
Biên Tà tiếp tục nhặt lấy: “Phỗng.”
Phương Bất Nhượng bất giác cảm thấy hơi áp lực, bỏ quân Cửu Sách ra.
Biên Tà liền ho khan một tiếng, nhìn ba người họ một cái rồi từ từ ngả bài: “Ơ hình như lại ù…”
Đoàn Tế Minh trợn muốn lác cả mắt.
Không tin.
Đánh tiếp.
Đám xung quanh đứng xem nhìn mà chẳng hiểu gì.
Kể từ khi Biên Tà ngồi vào bàn, tình hình chiến trận còn thảm thiết gấp hàng chục lần lúc Trình Bạch còn ngồi!
“Nhất Sách!”
“Ù.”
“Bát Vạn, tôi không tin cậu ù Bát Vạn!”
“Thế, cảm ơn luật sư Đoạn, tôi ù Bát Vạn thật!”
“Thất, không, Tam Văn đi.”
“Ù.”
…
Ù.
Ù.
Ngại quá lại ù.
Tiếng của Biên Tà đã trở thành một thứ tiếng ám ảnh cứ liên tục vang lên trên bàn mạt chược!
Đánh liền mười mấy ván, mọi người chỉ thấy động tác ngả bài lúc đầu còn rụt rè càng ngày càng thuần thục, đầy khí thế y như lúc Trình Bạch thắng!
Mẹ kiếp!
Đây mà là người mới học chơi cái mả mẹ gì? Tiễn Trình Tiểu Ma đi, rước Biên Lão Tà tới!
Thế mà cái tay nhà văn họ Biên giết sạch mọi người không chừa lại một mảnh giáp này lại còn tỏ ra “tôi cũng không biết vì sao mình lại thắng” nói với họ bằng cái điệu ngại ngùng: “Ôi, các thầy nhường tôi như thế tôi thấy ngại quá. Giờ tôi đã biết chơi chút chút rồi, các thầy cứ chơi như bình thường đi, cứ bình thường mà chơi, không cần để ý tôi.”
Đoàn Tế Minh: …
Chu Quý Chi: …
Phương Bất Nhượng: …
Ba người tức suýt nhồi máu cơ tim cả lượt, nhẫn nhịn tiếp tục đánh.
Trình Bạch ngồi ở đằng kia trò chuyện với hội trưởng Lưu Kiến một lúc lâu, mới đầu còn nghe thấy tiếng bàn mạt chược bên này khiêu chiến lẫn nhau.
Chuyến này nói hết câu chuyện xong lại không nghe thấy bên kia có động tĩnh gì nữa.
Ngẩng đầu nhìn qua thấy vẫn còn đang đánh nhưng chẳng hiểu vì cớ làm sao mà lại yên tĩnh quá đáng như thế.
Vừa vưa cũng đã gần đến giờ.
Người ở sảnh tiệc bên dưới đã bắt đầu di chuyển sang chỗ mới bắt đầu trình diễn các tiết mục tất niên giản dị đã chuẩn bị.
Các bậc tai to mặt lớn của công ty đều đã đến lúc phải xuống.
Cô nói với hội trưởng Lưu một tiếng rồi qua chỗ Biên Tà tính gọi mọi người xuống cùng.
Lúc cô qua đó, Biên Tà vừa vưa ù xong ván thứ mười lăm.
Quanh bàn mạt chược không một ai hé răng nói tiếng nào.
Trình Bạch không biết họ thắng thua ra sao nên mới đứng sau lưng hỏi Biên Tà: “Đánh thế nào rồi? Không bị bắt nạt đấy chứ?”
Biên Tà nghe lòng mình ngọt ngào, ngả bài xong ngoái lại nhìn cô, cười hết mực lương thiện, khiêm tốn đáp: “Sao lại thế được? Các thầy thấy tôi mới tới nên rất là khách sáo.”
Khách sáo?
Trình Bạch không tin ba người này biết khách sáo là gì.
Cô ngờ vực nhìn họ.
Ba người kinh hãi: Sao lại có người có thể nói dối hèn hạ không chớp mắt đến như thế?
Nhưng nghĩ kĩ lại thì người ta nói vậy là đang nói đỡ cho mình.
Các thầy tái mét mặt, khóc cũng dở mà cười cũng dở.
Nhưng thấy Trình Bạch nhìn, các thầy vẫn đành phải cố rặn ra cười: Mẹ kiếp, chỉ là thua dưới tay hai con người này gần ba chục ván thôi mà! Dìu bọn tôi dậy, bọn tôi vẫn còn chơi được nữa!
Phương Bất Nhượng không nói gì.
Đoàn Tế Minh tỏ ra “tôi tuyệt không hề thấy đau” phụ họa theo: “Dù sao cũng mới quen mà, cũng nên khách sáo chút chứ.”
Mặc dù Trình Bạch cảm thấy tình hình nhất định là có vấn đề nhưng giờ không phải lúc để hỏi, cô gọi mọi người và dẫn Biên Tà đi xuống dưới tầng.
Ba vị ở đằng sau bấy giờ mới bày ra cái vẻ một lời khôn kể xiết.
Đoàn Tế Minh nhìn dãy bài còn chưa kịp đánh được quân nào, ruột đau như cắt, thều thào: “Nhưng mà vẫn thật là bực…”
Sao có thể không thắng nổi một ván nào cơ chứ?!
Tác giả có lời muốn nói:
Nợ chữ
Đặc sắc vẫn chưa hếtttt