Dựa theo hành trình đã được vạch sẵn, cả hai ở lại Kyushu vài ngày rồi mới tiếp tục đến Tokyo. Đến đây, Bạch Nhật Tiêu bắt đầu trở nên bận rộn. Bởi vì theo kế hoạch phát triển của Hoàng Đình, Tokyo chính là khu vực tiềm năng để mở rộng kinh doanh. Còn cô, thì cùng với hướng dẫn viên du lịch và vệ sĩ Bạch Nhật Tiêu sắp xếp du lịch khắp những phố lớn ngõ nhỏ của thủ đô Tokyo. Cho dù anh không có ở bên cạnh cô, nhưng là mỗi ngày điện thoại không ngừng. Giọng nói dịu dàng của Bạch Nhật Tiêu luôn vây bọc chung thanh thân thể Bạch Nhật Huyên, thật giống như lúc nào anh cũng bên cạnh cô vậy.
“Nơi này là cầu đá hai nhịp tên là Nijubashi, phía trước không xa chính là cung điện Thiên hoàng. Vào những ngày nghỉ nơi này sẽ mở cửa cho mọi người được tham quan hoàng thất…” Cô hướng dẫn viên du lịch nhiệt tình giới thiệu với Bạch Nhật Huyên. Đi chung quanh cung điện Thiên Hoàng, cô đột nhiên nhớ tới ngày biểu diễn kịch. Khi đó, anh không hề báo trước hôn cô, khiến cô vừa sợ vừa hoảng trách cứ anh cả gan làm loạn, thậm chí còn khóc ầm ĩ cả lên. Ngày đó, nhất định anh buồn lắm, rõ ràng là muốn chân tình mà bày tỏ, lại bị xem như một trò khôi hài. Người luôn luôn mặt lạnh như Bạch Nhật Tiêu với người khác lại đồng ý vì sự vui vẻ của cô mà biểu diễn, chỉ đơn giản muốn được quang minh chính đại có một cơ hội ôm cô vào lòng. Đáng tiếc, mãi đến nhiều năm về sau cô mới phát hiện.
Còn nhớ rõ lúc đó, cả hai đã diễn vai một đôi tình nhân có số phận bi ai trước anh mắt của thế nhân. Có lẽ, cô có thể cho những con người ấy một kết cục tốt đẹp. Anh vẫn là hoàng đế kiêu hãnh và lạnh lùng như trước, cô vẫn là cô công chúa nhỏ anh yêu thương. Cả hai tuy rằng vẫn còn trong tình cảm mông lung, nhưng mà ‘lưỡng tình tương duyệt’, nên sẽ thành thân thuộc. Cô tin rằng lúc trước Bạch Nhật Tiêu nhất định cho là như vậy.
Bạch Nhật Huyên đột nhiên muốn nhìn thấy anh biết bao, vậy nên trước khi kết thúc chuyến đi ngày hôm nay, đã cùng vệ sĩ về lại khách sạn.
Khi cô quay trở về phòng, Bạch Nhật Tiêu đang cùng với ban phụ trách số liệu họp, cô làm một động tác im lặng với Mạc Thịnh.
“Có muốn tôi nói với Tổng giám đốc một tiếng không? Sau cuộc họp Tổng giám đốc còn phải xem rất nhiều văn kiện, không kết thúc sớm được, tiểu thư có khả năng phải chờ rất lâu.” Mạc Thịnh bước ra cửa sau nhỏ giọng nói với cô.
“Để cho anh ấy làm việc, tôi chờ bên ngoài là được rồi. Đừng nói cho ảnh biết là tôi đã về nha, tôi không muốn quấy rầy.” Cô không phải trở về để ỉ ôi với anh, chính là muốn xem bộ dạng Bạch Nhật Tiêu làm việc. Trước kia, cơ hồ đều là anh nhìn cô. Bạch Nhật Huyên cô một khi đã chú tâm vào chuyện gì thì sẽ không có cách nào quan tâm đến mọi thứ xung quanh, đương nhiên, bao gồm cả ánh mắt si mê của Bạch Nhật Tiêu nữa.
Mạc Thịnh cố ý khép hờ cửa để Bạch Nhật Huyên có thể nhìn thấy anh trong phòng, có lẽ là cũng vì muốn để anh chú ý tới người đương ngồi bên ngoài. Anh ngồi dựa vào trên ghế, mười ngón tay đan vào nhau đặt ngang bụng, thần sắc nghiêm cẩn, đôi lúc sẽ mở miệng, ánh mắt đều lộ ra khí phách mạnh mẽ của quân vương khiến người ta phải kính nể.
Cô lấy laptop từ trong túi ra, cảm hứng cuồn cuộn không ngừn dâng lên. Lấy một tờ giấy trắng để phác thảo nội dung, cô cầm một chiếc bút màu hồng nhạt tô tô vẽ vẽ một cái tên, Bạch Nhật Huyên Tiêu.
Bạch Nhật Huyên đứng ở trên tầng cao nhất của khách sạn, ngắm nhìn cảnh đêm của thủ đô Tokyo phồn hoa trước mắt, từng tia sáng lóe lên giống như bảo thạch ‘ngũ thải tân phân’ (năm màu chính: vàng, xanh, đỏ, trắng, đen), ánh sáng rực rỡ chiếu trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Nhật Huyên, cùng với người thanh niên đứng sau thâm tình nhìn cô.
Hai cánh tay ấm áp bọc lấy thắt lưng của Bạch Nhật Huyên. Cô cũng nắm chặt lấy bàn tay dày rộng kia, cười nói, “Đã xong việc rồi hả anh?”
Gật gật đầu trả lời, Bạch Nhật Tiêu không biết cô đã đợi anh lâu đến như vậy, cho đến khi anh hoàn thành một phần văn kiện cuối cùng, Mạc Thịnh mới nói cho anh biết, Huyên Huyên đã trở về từ sớm. “Về rồi sao không nói cho anh biết thế?” Bạch Nhật Tiêu có chút uất giận hỏi, trách cứ chính mình đã để cô vắng vẻ lâu như vậy.
Dịu dàng quay đầu lại, nụ cười trên môi Bạch Nhật Huyên thật rạng rỡ, “Bộ dạng anh khi làm việc rất đẹp trai, em thích nhìn anh như vậy nha.”
Nhẹ nhàng cười, Bạch Nhật Huyên cúi xuống chiếm lấy đôi môi thơm dịu của cô. Nụ hôn mỗi lúc một sâu, bắt đầu là dịu dàng rồi dần dần trở nên bá đạo. Tách cái miệng nhỏ nhắn của cô ra, quấn quít lấy cái lưỡi ướt át, khiến Bạch Nhật Huyên phải xụi lơ trong lòng anh. Kiềm lòng không được, anh đẩy cô nằm xuống sô pha, bàn tay rộng lớn linh hoạt phủ lấy bờ ngực mềm mại dễ chịu của cô, nhẹ nhàng xoa nắn. Bạch Nhật Huyên thực chịu không nổi điều này, rất nhanh liền chôn đầu trong ngực anh thở dồn dập. Si mê cắn cắn da thịt trắng mịn của cô, tay Bạch Nhật Tiêu rất nhanh đã cởi bỏ làn váy, thuần thục đặt cô dưới thân mình, cưỡng hãn xâm chiếm vào trong thân thể mật ngọt của Bạch Nhật Huyên…
Thời gian im lìm trôi qua. Mùa hè năm thứ tư, cô tốt nghiệp đại học, có nhiều thời gian bên cạnh anh hơn. Mà Bạch Nhật Tiêu cũng nhiều việc hơn trước, bắt đầu mang cô đi qua qua lại lại Tokyo cùng trung tâm tài chính Zurich. Cô cùng anh bây giờ đã đưa Hoàng Đình bước đi những bước vững chãi đầu tiên tại Tokyo, đưa vào tiến hành những kế hoạch đầu tiên. Cùng lúc đó, số cổ phần của Hoàng Đình quốc tế dần dần thuộc về Bạch Nhật Tiêu. Về nước hai năm, anh rốt cuộc đã nắm trong tay toàn bộ cục diện của Hoàng Đình quốc tế, bắt đầu trở thành vận mệnh dưới tay Bạch Nhật Tiêu…
Sự quyết đoán, sắc bén, hành động nhanh, tác phong mạnh mẽ đầy hiệu quả đã khiến Bạch Nhật Tiêu bước lên một địa vị mới, trở thành một nhân vật khiến người khác nghe tên đã sợ hãi. Danh hiệu ‘hoàng đế giới tài chính’ đã thuộc về Bạch Nhật Tiêu. Phần lớn khu vực châu Á đều thuộc về bộ phận tài chính trong phạm vi của Hoàng Đình. Trong thời gian hai năm ngắn ngủi, anh đã mở rộng bản đồ của Hoàng Đình quốc tế. Dùng thực tế và hành động để chứng minh, không có Bạch thị, Hoàng Đình vẫn có thể đứng sừng ở phương Đông này.
Từ khi Bạch Nhật Huyên êm xuôi thoát khỏi sự bó buộc của trường học, tính bá đạo của Bạch Nhật Tiêu càng thêm nghiêm trọng. Anh tiến hành chính sách bá đạo này bằng cách, mỗi ngày đều ôm Bạch Nhật Huyên dậy từ trong chăn, cùng anh đi làm. Giống như một cái lưới vô hình, Bạch Nhật Tiêu dùng nó trói buộc chặt chẽ cô bên người.
Bạch Nhật Huyên dịu ngoan dựa vào trong lòng anh. Tuy rằng bây giờ Bạch Nhật Tiêu đương xem văn kiện, cô cũng chẳng muốn quấy rầy anh đâu, nhưng là cô cũng vì ‘thân bất do kỷ’ (đại ý: chuyện bản thân không khống chế được) nha. Vì để Bạch Nhật Tiêu cho phép, sắc dụ cũng phải làm thôi. Nâng mặt lên, Bạch Nhật Tiêu kề sát môi vào môi anh, không có ý tốt mà hôn lên.
Bạch Nhật Tiêu biết, cô hẳn là đang muốn xin xỏ điều gì. Mỗi một lần cô ân cần gần gũi như thế này tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ. Giây tiếp theo chắc chắn cô sẽ nói là, Tiêu, đồng ý với em một chuyện được không? Nhưng mà thường là, anh sẽ hôn cô đến thần hồn điên đảo, cho tới khi cô không còn sức lực nào mà nói điều kiện với anh mới thôi. Bạch Nhật Tiêu siết eo nhỏ của Bạch Nhật Huyên lại, để cô dán chặt vào trên người mình, bắt đầu dịu dàng cắn cắn môi cô, khiêu khích phần lưỡi ẩm ướt.
Mấy lần kinh nghiệm trước kia nói cho Bạch Nhật Huyên biết không thể đắm chìm trong sự dịu dàng của anh. Đẩy Bạch Nhật Tiêu ra, trong tức khắc cô đã nhìn thấy đôi mày anh nhíu lại, liền ngoan ngoãn liếm liếm môi anh một chút. “Tiêu, đồng ý với em một chuyện được không?” Ánh mắt cô tỏa ra ánh sáng mong chờ, không chút che giấu nào nhìn anh.
“Không được!” Bạch Nhật Tiêu mở miệng nói, kéo cô quay trở lại, muốn tiếp tục nụ hôn dang dở.
Bạch Nhật Tiêu tuyệt đối không phối hợp, lại đẩy đẩy anh ra một lần nữa, vô cùng có lỗi mà nhìn anh, “Khả Hân đương đợi em đó…”
“Cho nên em muốn đi tìm nó?!” Ánh mắt Bạch Nhật Tiêu ác liệt nhìn cô chằm chằm, khiến cái chuông báo động trong người cô réo vang. Trăm ngàn lần đừng trả lời là vâng, bởi vì anh sẽ không cho phép!
Tuy rằng trong lòng đã cảnh báo cô phải lập tức phủ nhận, nhưng cô đã lâu không gặp Từ Khả Hân. Sau khi tốt nghiệp cứ như hình và bóng với Bạch Nhật Tiêu. Ngoại trừ bên người anh thì cũng vẫn chỉ bên người anh…Cô thông minh lắc lắc đầu một chút. Trăm ngàn lần không thể bướng lên được, phải dùng chính sách dụ dỗ đối phó. Điểm yếu của Bạch Nhật Tiêu chính là khi cô chủ động mà thôi.
“Tiêu ~” Giọng nói mềm mại ngọt ngào như mật lan ra bên môi anh. Trong khoảnh khắc, ý thức của Bạch Nhật Tiêu đã bị xâm chiếm bởi hương vị ngọt ngào gần sát kia. “Lâu rồi em không gặp Khả Hân, cho em gặp cô ấy đi mà? Nha?” Chiêu này cũng là kỹ xảo Bạch Nhật Tiêu đã quá quen nhưng thực không có cách nào từ chối. Cô giữ lấy khuôn mặt anh, hơi thở ngọt ngào đảo qua bờ môi, nhẹ nhàng chạm vào, khiến anh si mê mà khiêu khích, mở đôi môi cô ra, tham luyến quấn quít. Bạch Nhật Tiêu không cự tuyệt.
Trải qua một nụ hôn dài, cô rốt cuộc chống cự không được phải bại trận. Tay của Bạch Nhật Tiêu nhịn không nổi di chuyển trên thân thể của cô. Nếu còn hôn tiếp, bọn họ sẽ trình diễn một số cảnh hạn chế người xem mất. Ngoan ngoãn dựa vào ngực Bạch Nhật Tiêu, cô đùa giỡn mấy cúc áo trước ngực anh, “Em hứa là không đi lâu lắm đâu?” Bạch Nhật Huyên cố ý cọ cọ cổ anh, cầu xin nói.
Cô nhóc láu lỉnh này, vì để cho anh đồng ý chiêu gì cũng sử dụng tất! Bạch Nhật Tiêu dở khóc dở cười, nhưng là điều cô nói đúng là sự thật. Bởi vì anh luôn chiếm lấy cô, một chút thời gian riêng tư Bạch Nhật Huyên cũng không có. Nhưng mà chỉ cần vài giờ không thấy được cô, anh sẽ nhớ, rất nhớ. Bây giờ chỉ có thể buông cô ra, hôn mạnh một cái rồi nhắc nhở, “Trước giờ cơm tối trở về, biết không?”
Tuy Bạch Nhật Huyên đương thở gấp, nhưng là vẫn sung sướng gật gật đầu, nhanh nhẹn hôn hai má của anh rồi bay ra khỏi văn phòng. Chỉ còn lại Bạch Nhật Tiêu mê luyến nhìn bóng dáng hồng hồng bé nhỏ biến mất trong tầm mắt, bất đắc dĩ cười cười.