“Sao lại lâu như vậy hả?!” Từ Khả Hân chờ Bạch Nhật Huyên ở dưới lầu Hoàng Đình hơn nửa tiếng đồng hồ mới thấy cô xuất hiện, không hờn không giận kêu lên.
“Cậu thiệt tình á, không nói trước với mình một tiếng. Cậu cũng không phải không biết Tiêu như thế nào.” Bạch Nhật Tiêu bất đắc dĩ nói, mở cửa xe ra ngồi lên vị trí phó lái bên cạnh cô bạn. Sau khi tốt nghiệp, Từ Khả Hân cơ hồ đều chơi bời lêu lổng mỗi ngày. Lên xe ngoài dạo phố thì chỉ còn dạo phố, một cuộc sống quá an nhàn. Điều này giúp ích rất lớn cho nhà cùng với vị hôn phú đáng thương của Từ Khả Hân, mỗi ngày ngủ cho đến khi dậy, trang phục đưa đến tay cơm đưa đến mồm.
Nói cho sang thì là bạn cũ gặp nhau ôn chuyện, nhưng kỳ thật Từ Khả Hân chỉ là rất muốn kéo Bạch Nhật Huyên đi loanh quanh mua sắm một chút. Mới vào cửa hàng bách hóa lớn nhất của thành phố, trên tay Từ Khả Hân cũng đã xách đầy túi lớn túi nhỏ linh tinh.
“Cậu mỗi ngày đều mua nhiều như vậy, gả cho anh Hạo Nhiên xong thì không còn bắt ảnh trả tiền hả?” Bạch Nhật Huyên nhìn Từ Khả Hân vẫn còn chưa muốn về, mở miệng nói.
Từ Khả Hân lơ đãng nhìn những quầy bán hàng chung quanh, “Yêm tâm yên tâm, mình dùng tiền của mình mà. Hơn nữa, ảnh có tiền như vậy còn sợ gì. Trước kia tiền mua quà cho phụ nữ khác còn chưa đủ để mình mua sắm vài lần đâu!” Nói xong liền bắt đầu mở máy kể từng chiến tích huy hoàng của Quý Hạo Nhiên. Cái sự ghen này của Từ Khả Hân chưa hề giảm.
Bạch Nhật Huyên nhìn cô bạn đương bày ra bộ dáng khinh khinh, trong lòng cười trộm. Đã biết anh Hạo Nhiên là một ‘hoa hoa công tử’ mà còn muốn đâm đầu vào. Rõ ràng lãng tử kia đã muốn quay đầu, cô nàng này lại hay phàn nàn về mấy chuyện đã qua, đúng là mâu thuẫn!
Từ Khả Hân lấy một bộ quần áo ướm lên người Bạch Nhật Huyên thử thử, ánh mắt sáng ngời nói, “Cậu có muốn thử hay không? Ôi chao, mình thấy rất là hợp đó nhé.”
Ánh mắt Bạch Nhật Huyên chỉ dừng trên quần áo một chút đa đẩy ra, “Không cần đâu, cái này không phải là phong cách của mình.” Cô đã có được một nhà thiết kế riêng cho mình, có được những món đồ độc nhất vô nhị, quý giá nhất trên thế giới. Những sự lựa chọn khác, đối với cô là dư thừa.
Từ Khả Hân bất đắc dĩ gật gật đầu, treo lại quần áo trên giá. “Mình vẫn luôn muốn hỏi cậu mua quần áo ở chỗ nào nha. Luôn một phong cách ngọt ngào như vậy, mà mình lại chưa thấy qua ở cửa hàng nào bao giờ. Giới thiệu với mình muốn chút đi, mình cũng muốn thử đó, thử một chút mà.” Từ Khả Hân đi một vòng quanh Bạch Nhật Huyên, cuối cùng dừng trước mặt cô rồi nói. Cô vẫn cảm thấy quần áo của Bạch Nhật Huyên thực rất đặc biệt, còn chưa bao giờ gặp qua những chiếc váy Bạch Nhật Huyên lần nào. Cô đột nhiên muốn thay đổi phong cách cá tính, thử kiểu ngọt ngào một chút.
Bạch Nhật Huyên mỉm cười, mở miệng đầy mờ ám, “Nhãn hiệu của nhà thiết kế kia, chỉ làm cho mỗi mình mình thôi.” Cô đã từng hỏi qua Bạch Nhật Tiêu vì sao không đi học ngành thiết kế thời trang. Dù sao anh cũng có tài như vậy, nhưng là, Bạch Nhật Tiêu không cần nghĩ ngợi gì đã từ chối. Anh nói, thiết kế của anh, chỉ vì một mình cô.
Cô khó được thấy vẻ vui sướng của Từ Khả Hân, nhưng sau khi gặp Chung Thi Âm lại đột nhiên biến hóa. Bạch Nhật Huyên đột nhiên nhớ ra, đây là công ty bách hóa của Chung thị, mà quan hệ Chung gia cùng Bạch gia, bởi vì chuyện Bạch Nhật Tiêu kháng cự hôn sự đã không được tốt lắm. Mà cô, một năm qua cũng chưa gặp Chung Thi Âm lần nào. Lần gặp này, ngoại trừ cảm giác được Chung Thi Âm vẫn không thích mình như trước thì Bạch Nhật Huyên chẳng nhìn thấy được cảm xúc gì.
Từ Khả Hân bên cạnh sau khi thấy Chung Thi Âm liên bày ra bộ dáng đanh đá, đứng chắn trước mặt Bạch Nhật Huyên, hùng dũng oai vệ trừng mắt nhìn Chung Thi Âm đang đi tới. Cái gọi là ‘lai giả bất thiện’ (người tốt thì không đến), Từ Khả Hân cô đây sẽ không để có bất cứ chuyện gì xảy ra khi Bạch Nhật Huyên ra ngoài với mình, miễn cho việc Bạch Nhật Tiêu khùng lên mà hủy hoại cô luôn.
“Thế giới này thật đúng là nhỏ nha, chỉ dạo phố thôi mà cũng gặp người không muốn gặp rồi!” Từ Khả Hân không khách khí nhìn Chung Thi Âm nói. Bạch Nhật Tiêu ở phía sau lại kéo kéo áo cô nàng, ý bảo cô không nên nói khó nghe như vậy.
“Chị Thi Âm.” Mặc kệ là gặp lại có xấu hổ chút chút, thì dù sao đây cũng là một người chị cùng nhau lớn lên từ bé, Bạch Nhật Huyên vẫn chủ động mở miệng gọi một tiếng.
Chung Thi Âm có chút khó xử nhìn cô, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng mở miệng nói, “Tôi có thể nói riêng với cô mấy câu được hay không?” Cô hỏi một cách có chút nhún nhường, khiến cho Từ Khả Hân cùng Bạch Nhật Huyên không khỏi run lên.
Cuối cùng, Bạch Nhật Huyên vẫn gật gật đầu, cố gắng thuyết phục Từ Khả Hân, đi đến một nhà hàng cùng Chung Thi Âm. Trực giác nói cho cô biết, chuyện Chung Thi Âm sắp nói có lẽ khá nghiêm trọng. Bằng không, một Chung Thi âm mắt luôn luôn cao hơn đỉnh sẽ không hạ mình như thế này đến tìm riêng cô và dùng một giọng điệu như thế.
Hai người ngồi đối diện nhau trong một nhà hàng, đều im lặng khiến không khí có chút áp lực quỷ dị. Bạch Nhật Huyên ngại ngùng hết cầm lên buông xuống cốc đồ uống, chờ Chung Thi Âm mở miệng nói chuyện.
“Chung thị sắp bị Hoàng Đình nuốt sạch.” Lời nói của Chung Thi Âm giống như một quả bom, hướng thẳng tới Bạch Nhật Huyên, khiến cô thiếu chút nữa đã đổ cốc đồ uống xuống, chỉ có thể ngây ngốc nhìn biểu tình khó khăn của Chung Thi Âm bây giờ. “Tiêu đang trả thù tôi, anh ấy hận tôi gài bẫy, vì thế đã hủy Chung thị mà báo thù.” Cô nói năng có chút lộn xộn, hướng ánh nhìn cầu xin giúp đỡ về phía Bạch Nhật Huyên, “Tôi biết Tiêu rất yêu cô. Tôi hy vọng cô có thể giúp tôi, giúp cho Chung thị. Bởi vì chuyện này, sức khỏe của ba tôi xấu đi rất nhiều. Nếu Hoàng Đình thâu tóm được Hoàng Đình, thì cả Chung gia cũng sẽ kết thúc. Huyên Huyên, tôi hy vọng cô có thể giúp tôi, xin Tiêu đừng đuổi tận giết tuyệt.”
Bạch Nhật Tiêu khiếp sợ nói không nên lời, không chỉ là vì giọng điệu như thế này của Chung Thi Âm, mà còn là vì tin Bạch Nhật Tiêu muốn thu mua Chung thị. Tuy rằng mấy năm nay cô vẫn đi theo bên người anh, nhưng đối với chuyện công việc, dường như cô một câu cũng rất ít khi hỏi. Anh không cho cô quan tâm, cô tự nhiên cũng không muốn xen vào chuyện này. “Vì sao Tiêu lại muốn trả thù chị?” So với chuyện thu mua Chung thị, cô càng tò mò chuyện Bạch Nhật Tiêu trả thù Chung Thi Âm hơn. Nói như thế nào bọn họ cũng đã được đặt cạnh nhau trong một cái lễ đính hôn, Bạch Nhật Tiêu không phải sẽ vô tình đến mức sẽ trả thù Chung Thi Âm chứ.
“Huyên Huyên, tôi cầu xin cô, giúp tôi đi được không?” Chung Thi Âm kích động cầm tay Bạch Nhật Huyên, “Cô nói với anh ấy đừng thu mua Chung thị, anh ấy nhất định sẽ nghe.” Cô cầu xin nhìn Bạch Nhật Huyên. Chung Thi Âm cô cũng đã suy nghĩ kỹ càng lắm rồi mới quyết định đi cầu xin Bạch Nhật Huyên giúp. Vì trên thế giới này, người có thể tác động đến Bạch Nhật Tiêu cũng chỉ có Bạch Nhật Huyên. Cho dù muốn cô cúi đầu, cô cũng phải giữ được Chung thị. Không thể để sự nghiệp phấn đấu một đời vất vả của Chung Thiên Lân bị Bạch Nhật Tiêu cướp đi.
Bạch Nhật Huyên không thể không thừa nhận, bộ dạng Chung Thi Âm như thế này khiến cô không dám cự tuyệt. Không phải bởi vì xin lỗi, mà chính là vì đồng tình. Chung Thi Âm cũng rất yêu Bạch Nhật Tiêu, nhưng là Bạch Nhật Tiêu chưa bao giờ để điều này vào mắt. So với chính mình, có được toàn bộ tình yêu của Bạch Nhật Tiêu, thật sự là không đành lòng cự tuyệt. “Tôi không biết sẽ giúp được chị hay không, nhưng tôi sẽ thử nói với anh ấy.”
Chung Thi Âm còn cưa kịp buông tay Bạch Nhật Huyên ra, bàn tay kia của Bạch Nhật Huyên đã nằm gọn trong một bàn tay rộng lớn khác. Chung Thi Âm hoảng sợ ngẩng đầu. Quả nhiên, Bạch Nhật Tiêu xuất hiện ngay trước mặt cô. Đôi mắt lạnh lùng vô tình kia, nhìn cô ‘mao cốt tủng nhiên’ (sởn gai ốc).
Chung Thi Âm còn không có tới kịp đem Bạch Nhật Huyên thủ buông ra, Bạch Nhật Huyên thủ đã muốn bị một đôi bàn tay to nắm ở lòng bàn tay lý. Chung Thi Âm hoảng sợ ngẩng đầu, quả nhiên, xuất hiện ở nàng trước mắt là Bạch Nhật Tiêu cặp kia vô tình lãnh khốc ánh mắt, nhìn xem nàng mao cốt tủng nhiên.
Bạch Nhật Huyên vội vàng đứng bên cạnh anh giải thích, “Tiêu à, không phải như vậy đâu. Chị Thi Âm chưa nói gì cả.” Cô bất đắc dĩ trừng mắt, liếc Từ Khả Hân đang ở phía sau Bạch Nhật Tiêu một chút, chắc mẩm là cô nàng này lại mật báo rồi.
Bạch Nhật Tiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm Chung Thi Âm đương yên lặng không nói gì. Mặc kệ cô ta đã ‘hoa dung thất sắc’, anh mở miệng vẫn không lưu tình gì, “Tôi đã nói với cô một lần, không được phép một mình tìm cô ấy. Một khi cô đã không nhớ như vậy, tôi nghĩ mình nên xuống tay mạnh hơn mốt chút cô mới in được vào đầu!” Bạch Nhật Tiêu anh đã từng nói, sẽ không bao giờ để cho người gài anh có được kết cục tốt. Chung thị là đứng mũi chịu sào. Chung Thiên Lân vì muốn báo thù cho con gái đã dồn hết nhân lực trong nước, phong tỏa Hoàng Đình. Chỉ là Bạch Nhật Tiêu sẽ không đánh mà không nắm chắc phần thắng. Dù như thế nào đi chăng nữa, Chung thị vẫn là đối thủ thứ nhất của anh ở trong nước. Chung Thiên Lân lại luôn luôn có khát vọng mở rộng sự nghiệp ở nước ngoài. Một năm nay ông ta không ngừng đàm phán công việc hợp tác cùng Nhật Bản. Bạch Nhật Tiêu chẳng qua chỉ lợi dụng tốt thời cơ này. Chung gia vì ngăn cản hạng mục đầu từ lớn kia, cầm sạch cổ phần giữ Chung thị để thế chấp ngân hàng, Bạch Nhật Tiêu đã sử dụng một chút thủ đoạn để khiến hạng mục này không thể tiếp tục, chiếm gần hết cổ phần của công ty nhà họ Chung mà thôi!