Vào tháng ba, cả hai người đến phía bắc đảo Kyushu. Trên đảo Kyushi, anh đảo nở khắp nùi đồi rực rỡ, trong không khí cũng phiêu đãng màu sắc hương vị của hạnh phúc, vây bọc lấy tình yêu sâu nồng của hai người. Bạch Nhật Tiêu và Bạch Nhật Huyên ở trong một khách sạn suối nước nóng. Ở đây cảm giác còn tươi mát đầu mùa xuân, thong thả mà ngâm mình một giờ trong suối nước nóng đầy khói trắng lững lờ như thể đặt mình trong tiên cảnh vậy, cảm giác dễ chịu vô cùng.
Trên bầu trời trắng xóa ngẫu nhiên có vài cánh hoa hồng nhạt dừng trên phiến đá rêu xanh cạnh con đường nhỏ. Nước ấm áp, tỏa hơi mù khắp con đường mòn, vờn chung quanh như sương mù.
“Chúng ta ở lại Nhật Bản bao lâu vậy anh?” Bạch Nhật Huyên thích ý tựa vào trước ngực anh. Buổi sáng, lúc ở sân bay, anh đã điều Mạc Thịnh tới Tokyo trước để chuẩn bị công việc, còn cả hai người ở lại Kyushi. Bởi vì tháng ba hoa đào ở Tokyo còn chưa nở, nhưng muốn sinh nhật cô được nhìn anh đào, anh đã lựa chọn đảo Kyushu này.
Bàn tay Bạch Nhật Tiêu ma sát phần đùi nhỏ mềm của cô. Suối nước nóng thoải mái khiến anh có chúng lâng lâng. “Một tuần, trước tiên ở nơi này chơi vài ngày, sau đó mang em đi Tokyo.” Anh gạt mái tóc ấm ướt trên lưng Bạch Nhật Huyên ra, ma sát bả vai cô. Nếu không có suối nước nóng đầy hơi nước như thế này, anh không biết mình còn chờ mấy trăm năm nữa mới có thể cùng cô tắm uyên ương đâu.
Bạch Nhật Huyên bướng bỉnh đẩy đẩy tay anh ra, hơi dỗi dỗi quay đầu nhìn đôi mắt mê ly của Bạch Nhật Tiêu, “Trên người em tất cả đều là dấu hôn của anh, như vậy người khác sẽ biết hết trơn đó!” Cô giơ giơ cái cổ nhỏ của mình lên làm bằng chứng, để Bạch Nhật Tiêu thưởng thức kiệt tác của chính mình. May mắn bây giờ là mùa xuân nha, nếu là mùa hè, cô làm sao để che mấy cái dấu này chớ!
Cười cười đầy vẻ cưng chiều, Bạch Nhật Tiêu nhìn khuôn mặt xinh đẹp non nớt của cô vì hơi nóng mà ửng hồng lên, đáng yêu đến mức khiến anh si mê như trải qua một cơn say. Ép thân mình bướng bỉnh của cô vào trong lòng, anh làm càn mà hôn mạnh cô, cánh tay siết lấy phần eo nhỏ cùng tấm lưng trắng mịn, áp cô sát vào người mình, gắn bó chặt chẽ. Lúc bắt đầu cô còn có thể giãy giụa được hai cái cho có lệ, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn thần phục dưới sự bá đạo của Bạch Nhật Tiêu, thiệt ngoan mà ôm lấy thắt lưng anh. Anh không buông tha môi cô, “Anh muốn làm cho cả thiên hạ đều biết!” Nói xong, để lại thêm một dấu hôn nữa trên thân thể của cô.
Ngâm nước nóng xong, cô thoải mái bình yên đi vào giấc ngủ. Bởi vì có anh bên cạnh một đêm, Bạch Nhật Huyên không hề tỉnh lại nửa đêm, thẳng đến khi ánh sáng mặt trời chiếu đầy người, cô mới được Bạch Nhật Tiêu yêu chiều hôn đến khi tỉnh lại.
“Sinh nhật vui vẻ, Huyên Huyên.” Anh trước sau như một, vẫn cưng nựng hôn lên trán cô, dịu dàng nói.
Bạch Nhật Huyên bướng bỉnh xòe tay ra. Động tác này, cô vẫn quen thuộc như trước.
Anh cưng chiều cười cười, nâng cô dậy từ trong chăn. “Đứng dậy trước rồi nói sau, con mèo nhỏ lười biếng này.”
Ăn xong bữa sáng, cả hai dắt tay đi trên con đường mòn đương nở rộ những đóa hoa hồn nhạt. Bầu không khí lãng mạn có ý thơ, cô cọ cọ người dựa vào Bạch Nhật Huyên, được anh thuận thế ôm luôn vào vòng tay. Cách đó không xa, trên một cây anh đào, một cái hộp nhỏ màu hồng tỏa ánh sáng lấp lánh, hấp dẫn tầm mắt của cô. Nhìn dây ren buộc hộp quà, cô chỉ cần nhìn một cái đã biết, đây là quà anh tặng cho cô.
“Tặng thì tặng thôi nha, làm sao lại phải để quà trên cây thế, cũng không phải không biết em thấp.” Cô dỗi dỗi oán giận, trong lòng lại ngọt ngào vô cùng. Nhanh nhẹn lấy hộp quà xuống, mở ra nắp hộp màu hồng ra, bên trong là một chú thiên nga làm bằng thủy tinh màu hồng nhạt. Bạch Nhật Huyên cảm động không thôi, nâng niu trong lòng bàn tay. Cô thực thích những vật bé xinh đáng yêu như thế này, mà Bạch Nhật Tiêu luôn rất hiểu biết sở thích của cô.
Bạch Nhật Huyên bướng bỉnh nhìn Bạch Nhật Tiêu đương mỉm cười bên người, cầm lấy một tờ giấy bên trong, đọc to lên. “Huyên Huyên, đây là sinh nhật đầu tiên anh không ở bên cạnh em, nhưng anh vẫn là người đầu tiên chúc em sinh nhật vui vẻ. Anh muốn nói cho em, mười sáu năm qua, bởi vì có em bên cạnh, anh thực sự rất hạnh phúc.” Nét bút quen thuộc, và tờ giấy này có chút mùi của năm tháng. Cô che miệng lại, có điều gì đó thực dịu dàng vây bọc lấy lòng cô, khiến cô nhất thời chìm trong sự mềm mại ngọt ngào. “Đây là quà sinh nhật mười sáu tuổi của em?” Cô ngẩng đầu hỏi nhìn người thanh niên đương mỉm cười với mình, lại nhận một nụ hôn đáp lại.
“Đi tìm thử xem, quanh đây còn bốn món quà nữa.” Anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cưng chiều nói.
Bạch Nhật Huyên cảm động không kịp, cẩn thận giao thiên nga nhỏ cho anh, liền bắt đầu từ cây anh đào này mà tìm kiếm kỹ lưỡng. Cô rất muốn những món quà của anh. Năm năm không có Bạch Nhật Tiêu, tuy rằng An Như Nguyệt thường tặng quà cho cô mỗi ngày sinh nhật, nhưng là cô vẫn chú ý như trước. Tuy rằng Bạch Nhật Tiêu ở nước Mỹ xa xôi, cô vẫn luôn nhớ tới anh như thế.
Rốt cuộc đi được vài chục mét, cô bắt gặp một chiếc hộp nhỏ màu trắng trên mỏm núi nhỏ. Bên trong là một vòng tay bằng bạc tinh xảo lấp lánh dưới ánh mặt trời. Đó là thứ cô rất thích, anh vẫn còn nhớ rõ. Lúc cô mười bảy tuổi, anh đã chú ý đến món trang sức này, muốn để món quà anh tặng ở nơi gần cô nhất.
Lớp cỏ xanh non dẫn đến một căn biệt thự nhỏ. Hoa hồng trên mặt cỏ non tươi như khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của cô, đó là nhà hiện tại của bọn họ. Cạnh dòng suối xanh là một chiếc hộp, bên trong là một cuốn sách anh tự làm. Trang thứ nhất là khởi đầu tình yêu của hai người và tiếp tục cho đến cuối trang. Một chiếc hộp cuối cùng, không cần cô phải tìm nữa, bởi vì nó im lặng nằm trên con đường cô đã đi qua. Màu vàng hấp dẫn lấy tầm mắt Bạch Nhật Huyên. Ở bên trong, là tấm ảnh hai người đều mỉm cười hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên cô cùng Bạch Nhật Tiêu lấy thân phận là người yêu xuất hiện trước mặt mọi người. Cô là công chúa nhỏ, anh là hoàng đế. Bọn họ là anh em, là người yêu.
“Huyên Huyên, đây là sinh nhật cuối cùng anh không ở bên cạnh em. Anh sẽ trở về bên em, mang theo nỗi nhớ cùng tình yêu của năm năm. Mặc kệ em có nguyện ý hay không, cả đời này anh chỉ muốn làm bạn với em.” Sự chua xót, đau lòng đột ngột dâng lên. Cô cẩn thận đọc những dòng chữ anh ghi lại, mới phát hiện cô đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy. Người ở nước Mỹ, nhưng tâm chưa bao giờ rời đi.
Anh ngồi thụp xuống bên cạnh Bạch Nhật Huyên, dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt của cô, nhấm nháp sự cảm động vì anh. Ôm chặt cô vào ngực, anh nói, “Đây là quà muộn, còn một hộp quà nữa em chưa tìm được.”
Ngước đôi mắt nhòa lệ nhìn anh, Bạch Nhật Huyên thì thầm, “Còn nữa?” Chỉ chừng này đã làm cô không chịu nổi.
Anh giữ mấy món quà cho Bạch Nhật Huyên, dắt tay cô, tiếp tục đi về phía trước. Rốt cuộc đã đến một quán cà phê ngoài trời.
Trên chiếc bàn thủy tinh là một bánh kem dâu tây xinh cắn. Dưới ánh nắng mặt trời mùa xuân, dâu tây thoạt nhìn ngon miệng mê người. Cô ngây ngốc nhìn chằm chằm, “Cái này cũng là anh làm sao?” Lời nói của cô không thể kiềm chế sự vui mừng cùng hốt hoang. Bạch Nhật Huyên không thể tưởng tượng được, vì để cô vui, Bạch Nhật Tiêu đã tốn bao nhiêu tâm tư. Thiết kế trang phục, làm điểm tâm ngọt, ngày sinh nhật đầy bất ngờ khiến lòng cô tràn đầy ngọt ngào, hạnh phúc.
Nhìn thấy anh mỉm cười gật đầu, Bạch Nhật Huyên nóng vội lấy xuống một quả dâu tây trên lớp kem hồng nhạt, thõa mãn bỏ vào trong miệng mình. Bơ dính bên miệng cô còn chưa kịp lau, Bạch Nhật Tiêu đã cúi xuống, tham lam hôn, khiến bơ bên môi cô anh đều ăn hết, sau đó còn liếm liếm môi vẫn lưu lại hương vị cô, nở nụ cười mị hoặc tà tà, “Rất ngọt.”
Hai má Bạch Nhật Huyên đỏ lên vì ngượng. Mỗi ngày đều gần gũi như thế này, nhưng là da mặt mỏng của cô sau mỗi lần thân mật đều trở nên đỏ hồng lên như vậy. Cô dỗi đẩy anh ra, “Sao anh cứ lợi dụng em mãi nha?!”
Anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, “Bởi vì anh yêu em.” Nói xong, lại muốn hôn nữa, lại bị cô đẩy ra.
“Thực sự đã có lúc em lo lắng anh có phải là người hai mặt hay không.” Cô ảo não nói, nhìn biểu tình nghi hoặc xuất hiện trên gương mặt tuấn tú của anh, cô lại mở miệng lần nữa. “Bởi vì trước mặt em lại thì hoàn toàn khác xa trước mặt những người kia. Anh hoàn toàn có hai dáng vẻ khác nhau. Chẳng lẽ giống con trai trong tiểu thuyết nha, đối với bạn gái của mình là ngàn vạn cưng chiều, đối với người bên ngoài lại lạnh lùng cao ngạo?”
Anh ôm cô ngồi xuống ghế, bởi vì trong lúc nói chuyện, đôi mắt to của Bạch Nhật Huyên không hề buông tha bánh ngọt trên bàn. “Anh nghĩ thái độ như vậy đã thực rõ ràng.” Nói xong, Bạch Nhật Tiêu lại hôn cô thực sạch sẽ một lần nữa. Thực sự rất ngọt ngào, khiến anh thưởng thức trăm lần không chán.
Cô cắn nĩa ăn, “Vậy bắt đầu từ khi nào thích em nha?” Thái độ của anh rõ ràng đến mức cô không muốn cũng phải biết được. Nhưng là khi đó cả hai vẫn còn là anh em, cô cái gì cũng không dám nghĩ tới, chỉ dám đặt anh ở vị trí của người anh trai, cứ như vậy nhiều nă,
Anh lấy nĩa trong miệng cô ra, miễn cho dao nĩa lại khiến cái miệng nhỏ này bị thương. “Không biết, lúc phát hiện thì đã thích rồi, không rõ bắt đầu từ khi nào.” Chung quanh đều không có người, Bạch Nhật Tiêu ‘tận tình’ cắn nuốt hương vị thanh ngọt trên đôi môi hồng của cô.
“Vậy bắt đầu từ khi nào anh phát hiện anh thích em?” Cô tiếp tục truy vấn. Những điều Bạch Nhật Tiêu đã từng nói với cô, không có ngoại lệ, tất cả đều xuất hiện trong tiểu thuyết. Có đôi khi cô thực sự hoài nghi Bạch Nhật Tiêu có phải hay không phù hợp làm tiểu thuyết gia hơn cô. Bởi vì những lời anh nói đều ngọt ngào êm tai đến thế, khiến cho cô luôn say mê trong đó.
“Lần đầu tiên hôn em.” Bạch Nhật Tiêu để cô dựa vào bả vai mình.
“Lễ Kỷ niệm thành lập trường?” Bạch Nhật Huyên nghi hoặc hỏi. Anh đối tốt với cô, cũng không phải bắt đầu từ ngày Kỷ niệm thành lập trường, mà là từ lúc cô còn rất nhỏ, chỉ biết ở trong ánh mắt của anh trai, cô là công chúa nhỏ độc nhất vô nhị, nhận được tất cả sự yêu chiều từ anh.
“Không phải.” Anh cười đáp, nhiều năm như vậy vẫn nên nói cho cô biết, tình yêu sâu nặng này bắt đầu từ khi nào. “Lúc em mười tuổi, từ trong bụi hoa hồng chui ra cười với anh.” Si mê nhìn biểu tình giật mình của cô, đôi mắt tròn tròn lóe ra ánh sáng tò mò, đôi môi đỏ mê người cũng hơi mở mở ra, khiến Bạch Nhật Tiêu không nhịn được lại nhấm nháp thêm một chút.
Cô kinh ngạc nói không nên lời. Thì ra bắt đầu từ nhiều năm trước đây, anh đã đặt cô trong lòng mình, lại nhẫn nại lâu đến như vậy không nói cho cô biết. Chính là bởi một khi đã yêu say đắm, cả tâm hồn lẫn thân thể của cô, anh đều biết cô không thể thừa nhận. Cho nên áp lực. Cao ngạo như anh, thích lại không nói ra miệng. Mà cô, sau khi nghe bày tỏ, lại xấu hổ và giận dữ muốn chấm dứt mà cự tuyệt hết thảy, thậm chí khiến anh, vì muốn để cô an tâm mà rời khỏi nơi này năm năm, chưa từng mở miệng nói một câu nào.
Cô không nghĩ nói lời xin lỗi, bởi vì điều đó đã không còn ý nghĩa gì. Hơn nữa, điều anh muốn cho tới bây giờ không phải là câu xin lỗi của cô. Cô giữ khuôn mặt tuấn tú của Bạch Nhật Tiêu, trước khi nước mắt chảy xuống, hôn lên môi anh.
Những cánh anh đào chậm rãi rơi xuống, lãng đãng trong bầu không khí lãng mạn, trong sự ấm áp ngập tràn khi có anh ben cạnh. Bạch Nhật Tiêu ‘đảo khách thành chủ’, chủ động xâm chiếm lấy cô. Anh biết nước mắt Bạch Nhật Huyên rơi, là vì tình yêu sâu đậm trong một thời gian dài này của anh. Thật tình mà nói, cho đến bây giờ anh không hề giấu diếm cô điều gì. Chỉ duy nhất có một điều không thể nói cho cô biết, là anh đã yêu cô bao sâu, bao nhiêu. Chỉ có thể nói, so với cô biết còn nhiều hơn, nhiều hơn. Cánh anh đào phủ đầy thân cây màu nâu trầm, quanh chung quanh hai con người đương triền miên trong một nụ hôn sâu.