Trans: Hito
Edit: Ass2008
BOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOM
________________________________________________________
Jin, Reinhardt và Matheus đang tiến dần về thủ đô của Đế quốc Shouro, Roizart.
Theo lịch trình, họ đã dừng chân tại thành phố Rindau vào ngày 10 tháng 5 và ngày 11 tại thành phố Fonde.
Chuyến hành trình ít nhiều gì thì cũng đã yên bình và Reinhardt đang tận hưởng vì nó sẽ sớm kết thúc.
Ngày 11, Jin thì vẫn là Jin mà, anh đã bảo với những người khác rằng anh muốn ở riêng và đã tự mình đi xe – đương nhiên, là bay đến Làng Kaina.
*******
“Ohh, giống hệt lâu đài luôn à...”
Anh thực sự chẳng còn điều gì khác để bình luận cả tại Jin cũng đã suy luận một chút rằng có lẽ Laojun muốn cố làm gì đó.
Lâu đài của Jin được xây gần sông Herme. Cao tầm 30m. Đó là công trình cao nhất tại Làng Kaina.
Tuy nhiên, vì nó được xây lên tại khu đất thấp gần con sông, nó chỉ cao hơn một chút so với những khu đất cao nhất trong làng thôi và và cảm giác nhìn từ tầng thượng xuống ngôi làng thật là nhỏ bé.
Dù là thế, luồng hào quang áp đảo của tòa lâu đài khi nhìn từ mặt đất thật là kinh hồn.
Cũng có hầm trú ẩn nằm cạnh nó, thứ có thể dùng trong bất kỳ trường hợp khẩn cấp nào. Dù là thật khó để mường tượng ngày như thế sẽ đến.
“Chủ nhân à, thần nên cho ngài xem bên trong nhỉ”
Butler A, đang đợi bên trong, đã dẫn họ vào lâu đài.
Nền móng nằm bên dưới được dựng bằng những bức tường đá, bên trong có hai tầng. Bên trên tầng hầm là 5 tầng khác. Tầng trệt là một khoảng không gian rộng lớn, giống như sảnh tiếp tân. Đủ lớn để chứa hết người dân trong làng. Thậm chí là ở tầng này còn có phòng tắm, chứ chưa kể đến nhiều nhà vệ sinh.
Tầng 1 là phòng khách. Tầng 2 là phòng thảo luận và văn phòng. Ngoài ra, tầng này còn có thư viện, nơi họ tính sớm lấp đầy.
Tầng 3 được cho là phòng phụ nhưng lại chứa đầy cạm bẫy.
Tầng 4 là phòng sinh hoạt của Jin cùng với giường ngủ. Và tầng 5 là tháp canh.
Tầng 1 dưới lòng đất là nơi trữ thực phẩm, có đủ đồ để người dân làng Kaina dùng trong cả tháng. Và tầng 2 dưới lòng đất, vì lý do nào đó, là vài căn nhà lao.
“Có bẫy và lối đi ẩn ở mỗi tầng, nên biệt đội ninja có thể ẩn nấp và đi quanh lâu đài mà không bị phát hiện. Dĩ nhiên, trần nhà cũng được xây theo ý tưởng đó”
Biệt đội ninja là tên khác của Đội Cảnh Sát Bí Mật.
Theo Butler A, tại nơi đây, ông gọi họ là ninja vì sẽ phù hợp hơn việc gọi họ là Đội Cảnh Sát Bí Mật.
“Trên tầng 3, tầng 1 và tầng trệt, cũng có bẫy. Ngoài ra cũng có hệ thống đẩy trần nhà xuống”
Khi Jin nghe thế, anh không thể tránh khỏi việc cười cay đắng.
Tất cả phòng đều có máy điều hòa. Bức tường nào cũng cách âm, chống chấn động và kháng ma thuật.
Tầng trệt làm bằng gỗ và có lót 100 tấm zabuton (đệm lót sàn).
Những căn phòng ở tầng 1 khá là đẹp với nội thất sang trọng. Phòng được chia theo khách. Ngoài ra, tầng này còn có phòng nhân viên.
Tường văn phòng Jin cũng có thể xoay được, điều này thậm chí có thể khiến người ta nghĩ
-cái bộ phim ninja gì đây trời?
Hình như tầng bẫy – tầng 3, được trang bị phòng tê liệt, phòng nhiệt độ cao, phòng nhiệt độ thấp và phòng trần sụp.
Tầng 4, cũng có Cổng Dịch Chuyển độc quyền cho Jin. Thứ này chỉ có thể được dùng bởi Jin và Reiko, còn nếu người ngoài dùng thì họ sẽ được chuyển đến một nơi kinh khủng.
Đáng sợ lắm nên Jin không hỏi về nó.
“Ngoài ra, ngài cũng có thể đến tầng hầm chỗ của Martha-san từ nơi đây”
Chắc chắn là rất tiện.
“Mà, sứ giả ở Vương quốc Cline có thể sẽ sớm đến nên ta rất vui vì chúng ta đã hoàn thành kịp lúc”
Nói thế, Jin liên lạc với Laojun. Văn Phòng tầng hai có những chiếc ManaCam được giấu kỹ.
(Có nhiều chức năng trong lâu đài chưa được giải thích nhưng vì tầm quan trọng của chúng thấp, nên thần sẽ giải thích về chúng cho người khi cần ạ)
Laojun tóm lược lại.
“Laojun, tòa lâu đài này ngươi làm tốt lắm. Ngoài ra, hay chế thêm hai Butler và bổ nhiệm chúng đến đây. Tên chúng sẽ là Butler B và C nha”
(Tuân lệnh. Thần sẽ làm ngay đây)
Với điều này, Butler A có thể ở nhà Jin và Butler B và C có thể ở đây.
(Thưa Chúa Tể, nếu người đãi khách thì không phải nên dùng vài con Golem hầu nữ sao?)
Jin cũng đồng ý với điều đó và chỉ thị Laojun gửi thêm 5 con Golem hầu nữ với 5 màu khác nhau. Anh chọn 5 màu khác là vì anh không thể quyết định một màu cụ thể.
“Giờ thì, ta đã xem lâu đài xong rồi, chắc ta sẽ đến làng. Ta không có dư nhiều thời gian đâu”
Nói rồi, Jin cùng Reiko đi đến Cổng Dịch Chuyển độc quyền để tới tầng hầm nhà Martha.
Chỉ mới quá trưa thôi. Hình như người dân nơi đó vừa ăn trưa xong tại Mine và Belle đang ở ngoài để rửa chén dĩa.
“Ah, Jin-sama!”
Belle hét lên, khi thấy Jin bước ra từ tầng hầm.
“Mừng ngài quay lại, Jin-sama”
Trái lại, Mine bình tĩnh đáp.
“C-Chính xác thì anh trở về lúc nào thế?!”
Belle bối rối hỏi. Nghe bé ấy lớn tiếng, Hannah và Elsa cũng ra ngoài.
“Ah, Onii-chan, mừng anh trở về!”
“Jin-nii, mừng anh trở về... Earbell?”
Mũi Elsa thính thật, bởi cô có thể ngửi thấy mùi earbell chín từ chiếc giỏ mà Reiko đang cầm.
“Chính xác. Anh mua làm quà lưu niệm cho mọi người đó”
Jin vừa nói vừa chỉ vào chiếc giỏ Reiko đang cầm. Anh đã mua chúng từ khu chợ vào hồi sáng sớm hôm nay.
Thấy thế, mắt Belle, Elsa, và Mine đều mở to.
“Đ-Đó là earbell sao?! Còn là earbell chín nữa chứ?! Anh lấy chúng từ đâu thế?!”
“Earbell à... Hoài niệm ghê”
“Ah, earbell. Hồi đó, chúng tôi đã từng đi hái chúng. Elsa cũng thích lắm”
Và đó là phản ứng khác nhau từ ba người họ.
“Ừm. Ít nhất thì tôi có thể mang thứ gì đó về xứng đáng làm quà lưu niệm. Hannah, em rửa sạch chúng và để mọi người thưởng thức đi”
“Dạ! Onii-chan, cảm ơn anh! ...Wah, mùi thơm quá đi!”
Gần Làng Kaina cũng có một loại quả hệt như dâu tây được gọi là Wylie nhưng kích thước của chúng không chỉ rất nhỏ, mà còn chua và không ngon nữa.
So với thứ đó thì earbell giống hệt dâu tây trong vườn, vừa chua vừa ngọt.
“Jin-nii, cảm ơn anh nhé. Chúng làm em vui lắm”
Thấy cảnh tất cả đều vui, Jin cũng thấy mừng vì anh đã mang earbell về.
“Ah! Jin-sama! Anh về khi nào thế?!”
Barou cũng bước ra và chào Jin. Và chẳng cần nói cũng biết cậu ngạc nhiên thế nào khi thấy earbell.
“Hình như mấy đứa bình phục hẳn rồi nhỉ”
Jin nhẹ nhõm khi thấy nước da của Barou và Belle đã tốt hơn.
“Dạ, nhờ anh cả thôi... Umm, cảm ơn anh nhiều vì thuốc vào lúc đó ạ”
Belle bày tỏ lòng biết ơn bằng cách cúi đầu sâu xuống.
“Ah, vấn đề của mấy đứa đã xong rồi đấy. Vậy, mọi chuyện thế nào, mấy đứa đã quen với ngôi làng này chưa?”
Đối với câu hỏi của Jin, cả hai đều gật đầu.
“Dạ, mọi người ở nơi đây tốt lắm ạ”
“Ừm? Đây là ngôi làng tốt nhất trên thế giới – đó là những gì em nghĩ”
Đúng lúc đó.
“Ahh! Ji-Jin-san!!”
“?!”
Khi anh quay mặt lại hướng cái tiếng lớn ấy phát ra, anh thấy Roland đang tiến đến chỗ mình.
“Ah, Roland-san, đã lâu rồi nhỉ”
Nhưng Roland có phần phấn kích.
“Jin-san, tôi muốn gặp cậu lắm đó! Dù cho hiểu lầm đã được làm rõ. Mà tôi cũng có nghe chuyện cậu đã đến Alban vào hôm bữa đấy”
“Ah-ahaha”
Jin bị choáng ngợp trước khí thế của Roland.
“Cậu không biết đâu, sau vụ đó, tôi không thể kiếm được banh cao su. Vậy mà còn cả đống yêu cầu cho banh cao su đấy! Jin-san, xin cậu, hãy bán vài quả banh cao su cho tôi đi!”
“V-Vâng, hiểu rồi”
Jin chấp nhận, trong khi ngạc nhiên suốt.
Và khi khí thế của Roland đã lắng xuống, lần này, mặt ông tái nhợt đi.
“A... t-tôi làm mọi chuyện rối cả lên!”
Ông cúi đầu 90 độ.
“Eh?”
“T-Tôi đã nghe rồi! Rằng Jin-sa...ma hiện đang là chủ của ngôi làng này!”
“Ah-...”
Trong khi lắc đầu, Jin nói.
“Roland-san à, tôi chỉ tình cờ làm được vài việc lớn thế nên tôi có được ngôi làng này làm đất thuê, tôi, à không, bản thân tôi có thay đổi tí gì đâu. Nên hãy đối xử với tôi như cách mà ông đã làm đến giờ”
Nghe thế, Roland ngẩng đầu lên nhưng vẫn tỏ vẻ thận trọng.
“Nhưng mà, thế thì sẽ không tôn trọng vị trí của Jin-sama...”
“Ah, làm ơn đi, không sao đâu. Tôi muốn ông dừng việc dùng 'sama' lại”
Sau một hồi tranh cãi, cuối cùng thì Jin cũng có thể khiến ông dùng 'Jin-san' như thường lệ. Hình như nếu anh không nói 'anh sẽ không làm quả banh cao su nào nữa nếu Roland không dừng lại' thì chắc không có hiệu quả đâu.
Và, đối với những quả bóng cao su, Roland sẽ rời làng Kaina vào ngày mốt nên Jin hứa sẽ chuẩn bị chúng trước khi đó.
100 quả bóng chày, 100 quả bóng chuyền và 100 quả bóng ném. Chúng không cồng kềnh lắm, nên việc vận chuyển cũng dễ dàng hơn.
Trước mặt Roland, anh vẫn chưa nói về thành phần nữa nên có lẽ Roland chẳng thấy nghi ngờ gì dù anh làm xong trong một đêm.
Cuộc nói chuyện đã hạ nhiệt một chút nên Jin bắt đầu ngồi tám chuyện.
“Oh, nhắc mới nhớ, tôi nghe được chuyện hiện muối đang bán được khá nhiều nhỉ?”
Nghe thế, Roland trông có vẻ buồn.
Khi Jin hỏi chuyện gì xảy ra thì Roland giải thích rằng muối quá phổ biến và về việc không còn muối để mang đến Làng Kaina.
Ông cũng giải thích rằng chỉ duy nhất một lọ muối còn lại bị trộm.
“...Thế đó? Và trước khi nhận ra thì trong xe tôi lại còn đến 80kg muối cơ!”
“Không tốt sao?”
Jin đã được Laojun tóm tắt đơn giản về việc đó rồi. Nhưng Roland lắc đầu.
“Không, tôi không thể làm thế được... Tôi chẳng hề biết nó đến từ đâu và hơn nữa, tôi không thể bán thứ mà tôi không biết được. Tôi sẽ làm gì nếu có độc trộn trong chúng chứ?”
“Tôi hiểu rồi...”
Dù cho bị ấn tượng với sự trung thực của Roland, Jin vẫn hiểu được rằng sẽ tệ lắm nếu nhận lấy số muối đó mà không nghĩ ngợi gì cả.
“Nếu là vậy, để tôi đưa ra đánh giá của mình nhé”
Jin đề nghị.
“Anh sẽ cảm thấy nhẹ nhõm nếu tôi xác định thành phần bằng Ma Thuật Chế Tạo, phải không?”
“Nếu cậu làm thế thì dân làng cũng sẽ được cứu đó”
Vậy là Jin liền bắt đầu đánh giá về muối.
“<>”
Ma thuật phân tích. Anh đã biết là chẳng có gì xấu trộn trong chúng. Sau khi kiểm tra hết 4 lọ, Jin đưa ra lời đánh giá, nói rằng 'tất cả đều ổn'. Nghe thế, Roland không khỏi vui mừng.
“Cảm ơn cậu nhiều. Với điều này, tôi có thể phân chia muối rồi”
“Eh?”
“Số muối này có nằm trong sổ kế toán của tôi đâu, nên tôi không thể bán chúng được. Tôi sẽ trao cho mọi người miễn phí”
Nói rồi, Roland lấy muối và đi. Vả lại, Jin chắc rằng nếu là người thương gia này thì anh có thể giữ mối quan hệ với ông trong một khoảng thời gian dài.
Sau đó, hơi trễ tí, Jin đến nhà trưởng làng.
“Ohh, Jin, mừng cậu trở về”
“Dù rằng cháu sẽ sớm đi tiếp. Um, từ quan điểm của bác thì Barou và Belle trông thế nào, trưởng làng?”
“Hm? Oh, hai đứa nó à. Hmm, chúng không xấu. Rốt cuộc thì chúng cũng đã làm quen với hầu hết người ở nơi đây mà”
Quả là Gheebeck, hiểu đúng ý Jin luôn.
“Cháu hiểu rồi. Vậy thì nếu chúng đã được chấp nhận thì...”
“Hmm, không có vấn đề gì đâu”
Nghe thế, Jin nhẹ nhõm. Rồi anh vội về lại chỗ Martha tại sắp đến lúc đến chỗ Reinhardt rồi.
Jin bắt gặp Hannah, Elsa, Belle và Barou đang ăn earbell khi anh về đến nơi.
“Ah, Onii-chan! Thứ này rất là ngon luôn! Cảm ơn anh ạ!”
“Jin-nii, cảm ơn anh vì đã mang thứ quả hoài niệm này về”
“Jin-sama, đây là thứ vị của quê hương em, cảm ơn anh vì thứ này ạ”
Martha và Mine cũng nói chúng ngon. Jin cũng vui khi nghe vậy.
“Mừng thật đấy. Quả là đáng để mang chúng về”
Jin mỉm cười và đối mặt với Barou và Belle xong hỏi.
“Nếu mấy đứa thấy được thì liệu có muốn trở thành cư dân của ngôi làng này không?”