Trans: Hito
Edit: Ass2008
BOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOM
_____________________________________________________
(Có một toa xe được phát hiện là đang băng qua đèo Togo. Hình như là thương gia Roland. Ông ta đi cùng một người lạ mặt. Có lẽ là lính mới)
Laojun biết về việc Roland đang di chuyển ngay bởi thông tin nhận được từ hệ thống giám sát, Koushin.
(Ông ta là thương gia cung cấp những mặt hàng không thể sản xuất ở Làng Kaina. Ông ta không gây hại gì đâu, nên hãy bí mật bảo vệ ông ta)
Với mệnh lệnh đó, Land S hiện đang bí mật bảo vệ Roland đến tận sông Herme. Đương nhiên, bản thân người đó, Roland, thậm chí còn chưa nhận ra tí nào.
“Ah! Chú thương gia đến kìa!”
Thấy bé gái vẫy tay với ông trên cầu, Roland cũng vẫy tay lại.
“Đó là Hannah-chan. Vẫn hăng hái như thường lệ”
Và khi toa xe đến gần cây cầu.
“Oho, cái này hồi đó làm bằng gỗ, nhưng giờ đã là đá rồi à. Có vẻ cứng đấy”
Nói thế với bản thân, Roland cùng ngựa tiến lên. Hannah chạy vào làng để báo cho họ về việc Roland đã đến.
“Giám đốc điều hành ơi, kia là gì vậy?”
Roland nhìn về hướng mà Bothe chỉ. Và mắt anh mở to.
“Cái quái gì thế?”
Đó là lâu đài của Jin.
********
Roland đến vào buổi chiều muộn nên ông quyết định bàn về chuyện kinh doanh vào hôm sau và đã qua đêm tại nhà trưởng làng Gheebeck, vẫn như thường lệ.
“Ehh, Erik không đến sao?!”
Barbara thốt lên, trông có vẻ thất vọng.
“Bác xin lỗi, thằng bé đã được bổ nhiệm với nhiệm vụ quản lý công nghệ, nên nó khá là bận. Hãy hiểu cho”
“Cháu... không biết mình có nên đến Alban không... Nhưng mà cháu không thể rời làng này được...”
Barbara càu nhàu. Khiến Gheebeck quở trách.
“Oi oi, đây không phải lúc cho việc đó, phải không?”
Rồi Gheebeck lại bắt đầu nói với Roland. Ông giải thích về việc Jin hiện đang là chủ ngôi làng này.
“T-Tôi hiểu rồi... Thì ra Jin-san là chủ của ngôi làng này....”
“Ừ, trong 50 năm tới, cậu ấy sẽ thành chủ”
Gheebeck tóm tắt và thuật lại thành tựu của Jin.
“Vậy là chuyện như thế đã xảy ra à... và tôi chưa nghe gì cả, dù là đã ở thủ đô”
Tất cả chuyện xảy ra trong lâu đài hoàng gia, nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi thương gia bình thường không biết.
“Thì ra cái công trình kia là 'lâu đài' của Jin”
“Lâu đài à... tôi không biết nên nói sao đây nữa... nó rất là giống với Jin”
“Nếu anh muốn qua đêm ở đó thì để tôi nói với đại diện Butler A cho”
“K-Không đâu, tôi sẽ ở đây thôi, nơi tôi thấy thoải mái hơn cơ, nếu ông thấy được”
Roland hoảng hốt nói.
Sau đó, Roland mang cái vấn đề mà mình đang gặp rắc rối ra.
“Ừm, ông thấy đấy, có một chuyện khiến tôi phiền lòng”
“Oho?”
Rồi Roland giải thích về việc muối bị trộm và ông không thể bán gì cả.
“Không có muối sao?... Rắc rối rồi đây. Dù có là nhà tôi thì lượng muối còn dư cũng rất ít. Tôi nghĩ mấy nhà khác cũng vậy thôi”
“Tôi thành thật xin lỗi. Sau vụ này, tôi sẽ gửi muối đến đây dù có phải dùng đến ngựa”
Roland hạ mình nói.
********
(Muối bị trộm ư?)
Land C báo cáo với Laojun, sau khi nghe được cuộc trò chuyện giữa Gheebeck và Roland qua cửa sổ.
“Vâng, theo như những gì thần nghe được”
(Ta hiểu rồi. Ta sẽ giải quyết ngay đây. Báo cáo cho ta nếu có chuyện gì xảy ra nữa)
Sau khi ngắt cuộc gọi, Laojun nghĩ về vấn đề ấy.
(Có lẽ là trò phá hoại của tên Bá Tước kia. Mình không nghĩ đến việc chúng sẽ đi xa đến mức trộm muối. Lẽ ra mình cũng nên bổ nhiệm một người bảo vệ cho Roland-san... Mình vẫn còn nhiều lĩnh vực cần phải cải thiện. Dù sao thì nó cũng không khiến cách mà bọn mình giải quyết vấn đề này thay đổi đâu nhỉ)
Rồi Laojun ra lệnh cho hệ thống di động, Laozi.
Laozi tiến lại nhà kho Đảo Hourai. Họ hoàn toàn đủ muối để bắt đầu kinh doanh. Thực ra thì họ đã bán luôn cơ.
“Muối rong biển có lẽ là không được rồi. Hãy dùng muối thường thôi”
Muối mà họ thu được từ nước biển vịnh Tatsumi giờ đã vượt mức 100 tấn.
Để bảo vệ muối khỏi độ ẩm, họ đã chia chúng thành 100kg muối cho mỗi thùng đựng làm bằng vàng 24k. Vàng 24k không có bị gỉ sét khi dùng bình thường nên chúng rất tiện cho việc lưu trữ vật liệu.
Ông mang một thùng ra.
Sau khi đặt thùng vào bao tải làm bằng da quái vật, ông vác bao tải lên vai.
Rồi hướng đến đó bằng Cổng Dịch Chuyển.
Họ đi trong khi cân nhắc chính xác đến thời gian là nửa đêm tại Làng Kaina. Lúc mọi người đều đã an giấc.
“Ta mang đến rồi đây”
Tại nhà Jin, từ công xưởng ngầm, Laozi bước ra. Rồi cả Butler A và Laozi đều kích hoạt chế độ tàng hình.
“Kế hoạch thì như đã giải thích từ trước. Xe của Roland-san ở đâu?”
“Vâng, ở đằng này ạ”
Butler A đứng trước và dẫn đường Laozi.
Đằng sau nhà Gheebeck, ngựa được buộc vào chuồng và xe nằm cạnh nó.
Họ để hàng lên xe.
“Mở bao cẩn thận vào”
Laozi ra lệnh cho Butler A.
“Chắc là có lọ muối rỗng”
“Vâng, đây này”
Theo lệnh, Butler A tìm được 4 lọ muối rỗng.
“Đủ rồi. Giờ thì chuyển muối vào thôi...”
Laozi và Butler A bắt đầu chuyển muối từ bao sang lọ.
Hộ vệ, Gon, đang trông chừng để không ai tiến lại gần.
Tầm 3 phút, họ đã hoàn thành việc đổ muối vào lọ. Sau khi gói chặt lại, công việc của họ đã kết thúc.
Họ quyết định mang 20kg muối còn lại đến nhà Jin.
“Chắc là đủ rồi. Giờ thì chỉ cần đặt mấy lọ muối này lại phía sau xe thôi”
Butler A theo chỉ thị mà đẩy lọ muối về sau xe. Ông cũng chú ý đến việc không để lại bất kỳ dấu vết nào.
“Quá đủ rồi. Đây là xe nên bình thường thì hàng hóa lung tung lắm. Giờ thì rút về thôi”
Vẫn còn là nửa đêm. Laozi về Đảo Hourai và Butler A về nhà Jin.
********
“Haa... buồn thật đấy”
Mảnh đất trống nằm cạnh nhà trưởng làng Gheebeck thành cửa hàng lần này.
“Giám đốc điều hành ơi, hãy bán những thứ chúng ta có thể thôi vậy...!!”
Sau khi nói thế, Bothe đi và đứng ngay sau xe. Trên tay cầm một lọ muối, Bothe cạn lời. Không biết chuyện gì đang xảy ra, Roland hỏi.
“Có gì sao, Bothe?”
“G-Giám đốc điều hành! C-Có muối bên trong lọ này!”
“Cậu nói gì cơ?”
“Và không chỉ thế! Xét đến trọng lượng thì có lẽ ba lọ kia cũng có ạ!”
“.......”
Roland chẳng thể hiểu nỗi tình hình.
Ông đã mang 50 lọ theo, ông bán 23 lọ tại thành phố Sharuru, 17 lọ tại Gohoho, 5 lọ tại Làng Toka, và 5 lọ còn lại thì tên lính kia đã mua 4.
Nó được viết rõ trong sổ kế toán của ông. Những cái lọ này là những cái ông mua được vào hôm kia để bán cho Làng Kaina nhưng muối đã bị trộm.
“Chúng đến từ đâu chứ...?”
“Giám đốc điều hành ơi, lúc này thì đó không phải là vấn đề mà? Với thứ này, chúng ta có thể sẽ hoàn thành nhiệm vụ với người dân làng này!”
Bothe lạc quan và vô tư nói. Mà, cậu ta nói đúng đó nhưng Roland không thể tránh khỏi việc nghĩ rằng phi lý làm sao dù cho Bothe không nghĩ đến lợi nhuận và chi tiêu, để trở thành thương gia.
“Giám đốc điều hành, sao cũng được, giờ là lúc kinh doanh mà!”
Bothe hối ông. Và dân làng đến, thưa thớt tụ tập lại.
Roland cũng quyết định ông sẽ lo lắng sau và chuyển bánh răng sang bán hàng rồi bắt đầu chuẩn bị.